Bên một dòng suối nhỏ xanh biếc, một vị công tử tướng mạo tuấn tú đang bồi tiếp một nữ tử mặc áo đỏ đáng yêu chơi đùa. Hai người đuổi nhau, tiếng cười vui vang vọng, đố anh bắt được em, không bắt được làm chó hihi.
Lạc Vân Thường nhìn hai người liếc mắt đưa tình, trong lòng không khỏi bi thương. Nhưng vì trọng chấn gia tộc, nàng vẫn kiên trì lên tiếng: "Hiếu Đình ca. . ."
Sắc mặt công tử liền trở nên âm trầm, lạnh lùng liếc nhìn Lạc Vân Thường nói: "Lạc Vân Thường, ta đã nói rất rõ ràng với ngươi. Từ nay về sau, ta và ngươi không có bất cứ quan hệ nào, trong mắt ta chỉ có Phi Vũ muội muội mà thôi."
Nữ tử áo đỏ cũng trợn mắt, cười nhạo nói: "Đúng vậy, thức thời thì cút nhanh lên, Hiếu Đình ca đã không thích ngươi."
Lạc Vân Thường cắn môi, trong mắt đầy vẻ mê mang. Nàng còn nhớ mang máng, năm đó hai nhà Lạc Thái giao hảo, phụ mẫu song phương định thông gia cho bọn họ từ bé. Nàng và Thái Hiếu Đình cùng nhau lớn lên, hai người là thanh mai trúc mã, hai người đã từng thề non hẹn biển. Cho nên, lúc Lạc gia gặp nạn, người đầu tiên mà nàng nghĩ chính là vị hôn phu này.
Nhưng, bất ngờ là, lúc nàng mang đệ đệ đi vào Thái gia, lại nhận lấy thái độ ghét bỏ của Thái gia. Mà lại, bên cạnh Thái Hiếu Đình còn có thêm một tiểu thư Tôn gia hung hăng bá đạo, Tôn Phi Vũ.
Kể từ lúc đó, nàng liền hiểu, nàng đã không thể gả vào Thái gia. Nhưng vì trọng chấn gia tộc, nàng vẫn hi vọng Thái gia có thể nể tình giao hảo hai nhà, trợ Lạc gia một chút sức lực.
Thế nhưng lại càng không ngờ là chủ nhà họ Thái, Thái Vinh cũng rất lạnh lùng đối với chuyện này, không có ý xuất thủ chút nào.
Nàng và đệ đệ trú lưu Thái gia mười ngày, chỉ là vì có thể nhận được sự trợ giúp của Thái gia, nhưng thấy Thái Vinh không để ý, nàng đành phải đi cầu trợ Thái Hiếu Đình.
"Hiếu Đình ca, ta không yêu cầu xa vời ngươi có thể thực hiện hôn ước năm đó, chỉ là hi vọng ngươi có thể thuyết phục bá phụ, giúp Lạc gia chúng ta."
Thái Hiếu Đình vung ống tay áo, lạnh lùng nói: "Việc này không liên quan gì tới ta, ngươi đi mà nói với cha."
Lạc Vân Thường chợt quỳ xuống, hai hàng thanh lệ không ngừng chảy dài xuống.
"Hiếu Đình ca, nếu ngươi không đáp ứng, hôm nay Vân Thường sẽ quỳ đến chết ở đây."
Thái Hiếu Đình không khỏi nhăn mày, trên mặt hiện ra vẻ do dự.
Đúng lúc này, ba một tiếng, Tôn Phi Vũ cho một bạt tai trên gương mặt xinh đẹp mềm mại của Lạc Vân Thường, lực đạo làm cho nàng không khỏi ngửa về sau một cái, một vệt máu hiện rõ bên miệng nàng.
Tôn Phi Vũ mắt phượng hàm sát, nổi giận gầm lên: "Hừ, tiện nhân, Thái Hiếu Đình là người của ta, về sau ngươi nhớ cách xa hắn."
Ngay sau đó quay người nhìn về phía Thái Hiếu Đình, quát lên: "Ngươi cũng thế, về sau cách xa nữ nhân này ra, nếu để ta phát hiện ngươi còn có quan hệ gì với ả, ta tuyệt không buông tha ngươi."
Thái Hiếu Đình rùng mình một cái, vội vàng gật đầu, giơ cao tay thề thốt: "Phi Vũ, ngươi yên tâm, trong lòng ta chỉ có ngươi, nữ nhân khác trong mắt ta chỉ là cặn bã mà thôi."
Thái Hiếu Đình rất chân thành tha thiết, ánh mắt nhìn Tôn Phi Vũ giống như một con cún ngoan. Tôn Phi Vũ hài lòng gật đầu, ánh mắt Lạc Vân Thường hiện vẻ tro tàn. Nàng biết, hi vọng duy nhất của nàng đã hoàn toàn biến mất. . .
Bỗng nhiên, một đạo hắc ảnh lóe qua, ngay sau đó là một loạt tiếng bạt tai vang lên. Tôn Phi Vũ cùng Thái Hiếu Đình còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, trên mặt bọn họ đã in lên hai dấu bàn tay đỏ tươi.
Trác Phàm đứng trước mặt Lạc Vân Thường, vẻ mặt âm trầm trừng mắt hai người: "Một đôi gian phu da^ʍ phụ, dám phá hỏng đại sự của lão tử!"
Tôn Phi Vũ cùng Thái Hiếu Đình nhìn người trước mắt, đều kinh hãi kêu lên: "Ngươi là ai?". Bọn họ đều là thiên tài trong đám con cháu Phong Lâm Thành, đều là Tụ Khí cảnh trở lên, trong đồng lứa, không ai có thể là đối thủ.
Thế nhưng Trác Phàm nhìn qua cũng chỉ tầm tuổi bọn họ, nhưng tốc độ xuất thủ lại là nhanh đến kinh người, bọn họ thậm chí không kịp phản ứng, đã bị đánh cho ngu cả người.
Cái khu vực này từ khi ra xuất hiện nhân vật như vậy?
Lúc này, Bàng Thống Lĩnh cùng Lạc Vân Hải cũng từ phía sau đuổi tới, đỡ Lạc Vân Thường dậy, rồi nhìn bóng người gầy gò trước mặt, Bàng Thống Lĩnh càng kinh ngạc hơn.
Hắn là Tụ Khí cảnh tứ trọng, mà Thái Hiếu Đình là Tụ Khí cảnh tam trọng, nhưng dù sao hắn chỉ là hạ nhân, công pháp vũ kỹ mà hắn tu luyện sao có thể bằng được con cháu thế gia. Cho nên nếu động thủ đọ sức chân chính, hắn chưa hẳn có thể thắng được Thái Hiếu Đình.
Thế nhưng, chính là tử đệ thế gia như vậy, vậy mà bị Trác Phàm dễ dàng cho vài bạt tai, còn ngơ ngác không thể tránh né. Nghĩ đến lúc trước trong rừng cây, thực lực mà Trác Phàm bày ra, Bàng Thống Lĩnh khó có thể tưởng tượng được, tại sao trong khoảng thời gian ngắn mà hắn trở nên khủng khϊếp như vậy.
Không để ý đến lời chất vấn của hai người kia cùng ánh mắt kinh ngạc của Bàng Thống Lĩnh, Trác Phàm quay đầu nhìn Lạc Vân Thường điềm đạm đáng yêu, đang nước mắt như mưa, méo hiểu sao lòng lại sinh ra cảm giác đau đớn.
"Tâm ma đáng chết."
Trác Phàm cắn răng nghiến lợi nói.
"Aizz, xem ra lão tử phải tốn thời gian với Lạc gia này rồi."
Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài trong lòng, thay Lạc Vân Thường lau khô nước mắt, thản nhiên nói: "Chúng ta đi."
Giương mắt nhìn Trác Phàm, Lạc Vân Thường khẽ gật đầu, đã như vậy rồi, bọn họ ở lại Thái gia cũng không có ý nghĩa gì.
"Hừ, đánh người xong là muốn đi, không dễ vậy đâu."
Tôn Phi Vũ kêu lên, cản trước mặt bọn họ, Thái Hiếu Đình thấy thế cũng vội vàng nói giúp vào: "Lạc Vân Thường, ngươi coi nơi này nơi nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?"
Lạc Vân Thường thấy thế thì tràn đầy bi phẫn, song quyền nắm chặt. Nàng thật đang rất hối hận, hối hận vì sao lại đến tìm Thái gia, bị bọn họ hùng hổ dọa người, nhưng đây là địa bàn của người ta, nàng chỉ cảm thấy phẫn nộ mà không thể phát tiết.
Nếu là một mình nàng, nàng tình nguyện ngọc đá cùng vỡ, cũng phải bảo trụ tôn nghiêm, nhưng bên người nàng còn có đệ đệ. Nếu hắn xảy ra chuyện, vô luận như thế nào nàngcũng không dám xuống dưới cửu tuyền gặp phụ mẫu.
"Ngươi. . . Các ngươi muốn như thế nào?"
Lạc Vân Thường run rẩy nói.
"Hừ, rất đơn giản, tất cả các ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái cho chúng ta, thì có thể rời đi, nếu không. . ."
Tôn Phi Vũ cười dữ tợn nói, sau đó chỉ Trác Phàm, hét lên: "Nhất là hắn!"
Bàng Thống Lĩnh nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ thẫm, hận không thể xông lên liều mạng với hai người này, hai kẻ này thật quá đáng.
Lạc Vân Thường do dự một hồi, chậm rãi hai mắt nhắm lại, hai đầu gối dần khuỵ xuống.
"Tất cả quỳ xuống."
Tất cả mọi người có thể nghe được, trong lời của Lạc Vân Thường đã mang sự nghẹn ngào. Tôn Phi Vũ thì cao ngạo ngẩng đầu, nở nụ cười đắc ý.
Thế mà, bọn người Lạc Vân Thường còn chưa quỳ xuống, hai người Tôn Phi Vũ cùng Thái Hiếu Đình sau một tiếng kêu gào đầy đau đớn thì đã quỳ rạp xuống đất.