Chương 6

Giang Hình quan sát cái người papa “hoang” đã cướp đi Giang Tiểu Đường cả ngày, phát hiện cậu đích thật đúng là một con người cực kỳ thần kỳ. Thoạt nhìn trí thông minh không có đủ dùng, cũng rất thần kỳ mà tản ra một loại khí tràng ôn nhu, cho dù là đứa nhỏ khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ cần sà vào trong lòng cua thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ, được cậu vỗ vỗ lưng một chút là có thể dắt bàn tay bé nhỏ kia đi rửa mặt rồi.

Tiễn đứa nhỏ cuối cùng, thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ thở dài một cái, rốt cuộc thì cũng kết thúc công việc của một ngày. Chậm rãi sửa sang lại cái tạp dề hình bông hoa to của mình, lại thu lại mấy cái thạch trái cây yêu quý, lấy một cái thạch trái cây lớn nhất, vị đào vàng cực hiếm, thịt quả mượt mà, thật dày, nằm thành một khối tròn tròn ở giữa thạch trái cây, trông thật là đẹp mắt. Đưa thạch trái cây cho hình cảnh tiên sinh bận rộn cả ngày, nhưng cũng chả biết là bận rộn cái gì, đối với hắn cười một cái.

Đại quái thú tiên sinh chỉnh chỉnh lại cái mũ kê-pi có điểm bị nghiêng, cảm thấy như trong lòng mình có một cái móng vuốt đang cào cào, dường như không có đau đớn, nhưng dường như cũng có liên quan tới sinh tử.

Cuộc sống bây giờ của Giang Tiểu Đường cực kì phong phú. Đây là lần đầu tiên nó đi nhà trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bạn nhỏ đồng trang lứa như thế, ừm… Kỳ thật, Hoa Tiểu Si ở lớp bên cạnh cũng khá đáng yêu, hai cái đuôi ngựa vung vẩy, hai con mắt vừa to lại vừa sáng.. Mấy bé gái thần kỳ như thế sao? Thật nhỏ bé và mềm mại, đi đằng sau cô nàng, nhảy nhảy nhót nhót, dường như cuộc sống đều chỉ là như thế thôi.

Giang Tiểu Đường cưỡi ở trên vai của Giang Hình, nâng cằm tự hỏi về nhân sinh đại sự, rồi hoảng hốt mà thiếu chút nữa thì té xuống. Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ đi bên cạnh đại quái thú, cầm ra một túi thạch trái cây kêu lạo xạo. Nhất thời im lặng không nói tiếng nào, chỉ đơn thuần là tản bộ, cũng chẳng biết là đi chỗ nào nữa.

“Cái kia, đi ăn tối đi. Thuận tiện thì nói một chút về vấn đề giáo dục của tiểu hỗn đản này.”

Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ cau mày, xoa thắt lưng mà chỉnh lại nhận thức cho vị cảnh sát nhân dân: “Không thể ở trước mặt trẻ con nói vấn đề này!”

Địa điểm ăn cơm là do thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ chọn. Đây vốn là một một nhà hàng lẩu rất náo nhiệt, khi nồi lẩu được mang lên, vừa nhìn thấy nồi lẩu đỏ au đã cảm thấy nóng rừng rực rồi, làm cho tính háu ăn của thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ bộc phát.

Nhưng là… Giang Hình thấy vị giáo viên nhà trẻ vô cùng thần kỳ mới nhận thức này nhìn chằm chằm vào nồi lẩu suốt hai phút, có điểm không rõ là hắn muốn làm gì, do dự mở miệng hỏi: “Ừm? Cậu… Cậu làm sao vậy?”

Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ nhất thời cảm thấy nhân sinh bỗng nhiên thất bại thảm hại, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu nói: “Tôi thích ăn lẩu… nhưng mà tôi sẽ không nấu.”

Đại quái thú tiên sinh không hiểu sao lại có tư vị chiến thắng được một trận, cái gì chứ, papa gì mà ngay cả nồi lẩu cũng lười nấu vậy. Vì vậy, tràng cảnh tiếp theo trở nên vô cùng hài hòa, hắn nhúng đồ thì cậu gắp ăn, hắn nhúng đồ thì cậu gắp ăn, hắn nhúng đồ thì cậu gắp ăn, hắn lại nhúng đồ thì cậu lại gắp ăn.

Cô gái đeo kính bàn bên cạnh hai tròng kính lóe sáng, len lén chụp một tấm ảnh rồi đăng status lên weibo: Hí hí hí!!! Một nhà ba người thật ấm áp mà ngồi ăn lẩu, ôn nhu ngốc nghếch công siêu cấp sủng mỹ nhân hám ăn thụ!!! Hí hí hí!!! Bỗng nhiên lại tin vào tình yêu!

[Đồ]

Lúc ăn, papa nhỏ Mộc Nhĩ chỉ chăm chăm cúi đầu ăn đồ đã được nấu chín đang được chất chồng ở trong bát, Giang đại quái thú bất đắc dĩ mà cười cười. Bạn học Đường làm một người của tân thế kỷ, được cho đi ăn ngon là nồi lẩu của mình thì mình ăn, trông rất là nhu thuận.

“Giang Đường tới tuổi này là có thể tới nhà trẻ rồi. Hơn nữa, nó hôm nay thích ứng rất tốt.” Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ sau khi ăn uống no đủ thì ưu nhã ngồi lau miệng, nhân tiện xoa xoa đứa nhỏ nhu thuận.

“Ừm, nó ở trong cục chạy loạn theo mấy người kì quái học mấy cái điều kì quái. Nó không nghe lời tôi, tôi liền trừng trị nó.”

Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ bị hắn chọc cho cười,

“Có vẻ nó lại nghe lời tôi rồi.”

Bạn học nhỏ Giang Tiểu Đường cứ như thế mà bị đại quái thú rất khoái trá mà bán đi. Trên đường về nhà, nó còn bám dính trên người papa nhỏ, sống chết cũng không chịu theo đại quái thú, rốt cuộc bị đại quái thú cường ngạnh bế khỏi người papa nhỏ.