- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đại Phát Từ Bi
- Chương 10
Đại Phát Từ Bi
Chương 10
Vốn hoàng đế chỉ cần nói một câu liền có thể chỉ hôn, kết quả, hoàng đế lại do dự, không có thánh chỉ.
Mấy ngày sau, vừa lâm triều xong, hai người đến thư phòng. Cung nữ
cùng bọn thị vệ đều thực lanh lợi, vừa thấy hoàng đế cùng Cảnh Tứ Đoan
sắc mặt ngưng trọng đều mau mau tránh, để cho hai người có thể hảo hảo
nói chuyện một phen.
“ Vô luận như thế nào, nàng quả thật nói muốn gả Mộ dung khai.”
Cảnh Tứ Đoan muốn giải thích, “ Hoàng thượng, Nhạn tiểu thư có khả năng còn nổi nóng….”
Hoàng đế phất phất tay, đánh gãy lời nói của hắn, “Cô nương gia dỗi
hoặc thẹn thùng nói không lấy chồng, đó là có, nhưng Nhạn Y Phán là nói
muốn gả người khác, cái này không phải tức giận đơn giản như vậy. Huống
chi trẫm nói qua, ngươi cùng Mộ Dung thiếu tướng đều là nhân tài trẫm nể trọng, trẫm không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Hai người bọn họ nếu
tâm đầu ý hợp, chúng ta cũng nên thành toàn.”
Cái gì tâm đầu ý hợp? Rõ ràng là Phán nhi còn giận hắn, hơn nữa
trong lòng còn áy náy với Mộ dung gia, nghĩ cách muốn bồi thường thôi.
Điểm này Cảnh Tứ Đoan phi thường chắc chắn.
Bồi thường là có thể, nhưng cũng không cần lấy thân báo đáp đi?
Mắt thấy tình huống sắp hỏng, Cảnh Tứ Đoan còn đang cố gắng giải
thích tâm tư Nhạn Y Phán, muốn Hoàng thượng hiểu hết khúc mắt cùng tình
huống chân thật của ba người. Nói đến nóng nảy, vẻ mặt luôn luôn chậm
rãi hoàn toàn không thấy, trên trán thậm chí còn hơi hơi chảy mồ hôi.
Hoàng đế ngồi xuống ghế, chăm chú nghe, đột nhiên, có chút hoang mang hỏi: “ Kỳ quái, tính tình ngươi tiêu sái không kiềm chế được, chuyện to lớn gì cũng không thấy ngươi để ý qua. Trẫm còn nghĩ ngươi thử một hai
lần không thành sẽ quên đi, không hề cưỡng cầu.”
Cảnh Tứ Đoan cũng chỉ có thể cười khổ. Hắn làm sao không biết chính
mình có bao nhiêu khác thường. Nhưng là không có biện pháp, ai bảo hắn
gặp gỡ một cô nương không tầm thường đâu, “ Trăm ngàn lần thỉnh Hoàng
thượng thành toàn.”
Làm vua của một nước thật không tốt, mỗi ngày có bao nhiêu quốc sự
trong triều, quân sự bên ngoài, lại không thể không quan tâm hôn sự của
thần tử, nếu lời nói hai bên xứng đôi liền xong, thế thì còn vấn đề gì,
làm bà mối thật đơn giản, nhưng lần này sao lại khó làm như vậy a?
“ Ngươi không sợ sau khi trẫm ban thánh chỉ, nàng bị buộc nên nóng nảy, suốt đêm đào tẩu?” dù sao cũng là người đứng xem, minh quân của
một nước.
Lần đầu tiên hoàng đế nhìn thấy Cảnh Tứ Đoan biểu lộ thần thái bất
lực, đáp không được. Tra án cũng chưa bao giờ làm khó được Ngự sử đại
nhân, nay lại thúc thủ vô sách như thế. Có thể thấy được tình cảnh ‘
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ chưa tường’ là thế nào. Cũng có thể thấy
được đối phương khó nắm, nắm chặt sợ bóp chết, thả lỏng sợ bay đi..
Hoàng đế tự hỏi một lát, đem tình thế ở trong lòng lướt qua một lần.
Này ngắn ngủi chỉ bằng công phu một chén trà, đối với Cảnh Tứ Đoan bưng
tới mà nói, lại lâu giống như ngàn năm.
Rốt cục, chủ tử lại mở miệng.
“ Được rồi, xem ngươi một lòng say mê, trầm có lòng từ bi, miễn
cưỡng giúp ngươi một lần cuối cùng.” Hoàng đế nâng tay lên, ngăn cản
Cảnh Tứ Đoan xen mồm, “ Miễn cưỡng không hạnh phúc, nếu lần này vẫn
không được, có lẽ thật sự không duyên phận, ngươi phải chết tâm, nguyện
trung thành với triều đình, đừng tốn thời gian làm này nọ.”
“ Đa tạ, vi thần biết.” trước đáp ứng nói sau, “ Hoàng thượng anh minh, tính làm sao bây giờ?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Ba ngày sau, lần đầu tiên trong đời Nhạn Y Phán bị truyền tiến cung.
Một thân ăn mặc tinh xảo diễm lệ của nàng đều là mẫu thân suốt đêm làm
ra, yêu cầu nữ nhi có chút bộ dáng hoàng thất mới đưa vào cung.
Bất quá, ngay cả trang sức châu hoa trên người cung nữ đều hoa lệ so
với Nhạn Y Phán, Nhạn Y Phán thắng ở khí chất. Đoan trang trầm ổn, cước
bộ văn tú cũng không toái, tư thái nhã mà đình, xuyên qua tầng tầng hành lang điêu khắc tinh xảo, có một khí chất làm động lòng người.
Cho dù thấy hoàng đế, vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, cúi người hành lễ, thanh âm tao nhã, dung nhan đoan chính thanh nhã, hoàn
toàn không phụ danh hào thiên kim hoàng tộc, cho dù là thân thích rất xa rất xa.
““Hảo một cái mỹ nhân dáng vẻ xuất chúng. Trách không được ái tướng của trẫm đối với ngươi nhớ mãi không quên, như thế nào đều phải lấy về
nhà.” Hoàng đế ở thiên điện tiếp kiến nàng, miệng thoải mái, tựa như
cùng người nhà nói chuyện phiếm.“Như thế nào, nghe nói ngươi không muốn
gả cho Cảnh Tứ Đoan làm phu nhân?”
Nhạn Y Phán chậm rãi lắc lắc đầu,“ Y Phán bồ liễu chi tư, thật sự
không xứng với Cảnh đại nhân. Hoàng Thượng cùng Cảnh đại nhân yêu quý, Y Phán thừa nhận không nhận nổi, còn thỉnh Hoàng Thượng thứ tội. Không
biết tốt xấu, Hoàng Thượng cứ việc phạt, Y Phán không một câu oán hận.”
Tiết mục điềm đạm đáng yêu này, diễn thật đúng là giống! Cảnh Tứ Đoan ở một bên nhìn, vừa tức giận vừa buồn cười.
Hoàng đế vuốt râu rồng suy nghĩ, nhíu mày liếc nhìn Cảnh Tứ Đoan.
Chỉ thấy Cảnh Tứ Đoan nhìn chằm chằm Nhạn Y Phán, ánh mắt vừa sủng
nịch lại bất đắc dĩ, nhu tình dào dạt, cái gọi là trăm cương luyện thành vòng chỉ nhu, hôm nay thật sự tận mắt chứng kiến.
“ Ngươi nhìn hắn xem.” Tay hoàng đế chỉ vào ái tướng, “ Muốn
người có người, muốn mới có mới. Phu quân tốt như vậy, đốt đèn l*иg tìm
khắp cũng không thấy, ngươi thật không thích?”
Nhạn Y Phán cũng nhìn hắn một cái. Người nọ đúng thật tốt, đừng quên, ngay từ đầu là nàng tìm tới hắn, dọc theo đường đi che chở cùng yêu
thương, hai người trong lúc đó như keo như sơn gắn bó, sao có thể tùy
tiện quên?
Nhưng là……
“ Đúng là Cảnh Tứ Đoan rất tốt, nhất định không phải người dùng
quyền thế của Hoàng thượng bức bách tiểu dân ti tiện như Y Phán.” Nàng
run nhè nhẹ nói, thậm chí còn có chút lã chã chực khóc, “ Huống chi,
trong lòng Y Phán còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, thật sự không dám
vọng tưởng việc hôn phối.”
“Nga? Là cái gì? Nói ra nghe một chút, nói không chừng là việc trẫm có thể giúp đỡ. Ngươi nói thẳng ra.”
Trăm ngàn lần không nên hỏi! Cảnh Tứ Đoan mãnh liệt nháy mắt với
hoàng đế, vị tiểu thư này quỷ kế khó lường, không nên làm phức tạp mới
là thượng sách a!
“ Hoàng thượng, xin đợi một chút….”
“ Ngươi để cho nàng nói. Sự tình sớm giải quyết một chút không phải tốt sao?”
Không tốt, thật to không tốt! Trong lòng Cảnh Tứ Đoan có dự cảm xấu
Nhạn Y Phán đương nhiên không để ý tới, điềm đạm kể ra, “Y Phán không thể gả. Nếu phải gả, cũng chỉ nguyện gả Mộ Dung thiếu tướng làm thϊếp,
tương lai hầu hạ Mộ Dung thiếu tướng cùng chính thất đại tỷ, không một
câu oán hận.”
Lời này vừa nói ra, quân thần trong điện, quản sự, cung nữ, thị vệ,
tất cả đều ngây ngốc, còn có người đổ một ngụm khí lạnh. Hai mặt nhìn
nhau, không nói nên lời.
Một người mang dòng họ hoàng thất lại muốn cam nguyện làm thϊếp, đây
là chuyện tuyệt không có khả năng. Không hợp lễ nghi, hoàng đế cũng
không chấp nhận họ nhạn bị ủy khuất như thế.
“Ngươi muốn gả Mộ Dung Khai làm thϊếp?” Hoàng đế không dám tin hỏi,“Ngươi cùng hắn là tâm đầu ý hợp?”
“ Hoàng thượng, không phải vậy, nàng chỉ là…” Cảnh Tứ Đoan bất chấp lễ nghi, vội vàng chen vào.
“ Hoàng thượng là hỏi Y Phán, không có hỏi Cảnh đại nhân, để chính Y Phán nói đi.” Nàng thưởng cho Cảnh Tứ Đoan một cái đinh mềm nhũn, “
Trong khoảng thời gian này, Y Phán tự giác làm mộ dung thiếu tướng thua
thiệt rất nhiều, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể báo đáp như vậy, cầu
Hoàng thượng thành toàn.”
“ Ta đây đâu? Tâm ý của ta đối với ngươi, ngươi báo đáp như thế
nào?” Cảnh Tứ Đoan rốt cuộc nghe không nổi nữa, rống giận lên.
Mọi người lại một trận khϊếp sợ. Lâu như vậy, chưa từng thấy qua Cảnh đại nhân tiêu sái lỗi lạc tức giận, càng đừng nói là thất thố gầm rú,
nhưng hôm nay, thật sự là rất khác thường, rất kỳ quái, cũng quá phấn
khích!
“Hôn nhân cũng không phải là trò đùa, các ngươi cứ tiếp tục nháo như
vậy cũng không phải biện pháp.” Hoàng đế cau mày, suy nghĩ sâu xa một
lát, sau đó kiên quyết hạ lệnh: “Người tới a, đến bộ binh tìm Mộ Dung
Khai đem đến. Hôm nay khiến cho ba người các ngươi hảo hảo nói cho rõ
ràng, từ nay về sau, trẫm không nghĩ lại nghe các ngươi tranh cãi!”
Một lát sau, Mộ dung khai đến. Vị thiếu tướng mày rậm mắt to, anh khí bừng bừng này hiển nhiên không hiểu ra sao, không biết vì sao đột nhiên bị triệu tiến cung.
Đợi cho đến khi hắn bị triệu vào điện, nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, lập tức giận tái mặt, đôi môi cũng nhắm chặt.
“Mộ Dung Khai, ngươi nói thực ra một câu, có phải thích Nhạn Y
Phán hay không? Nàng nói người muốn gả là ngươi, ngươi có bằng lòng
cưới hay không?” Hoàng đế chỉ vào thiên hạ mềm mại đứng một bên, chất
vấn.
Bị hỏi như vậy, Mộ dung khai ngàn tình vạn tự, lại như bài sơn hải đảo mà đến.
Nàng từng là người khi hắn còn trẻ thầm mến, hắn không dám đường đột giai nhân, tướng quân dũng cảm gϊếŧ trăm ngàn địch, nhưng lại không dám biểu lộ tâm tư với người ái mộ. Hắn muốn sau khi lập chiến công trở về, có thể đến cầu thân…
Còn không chờ hắn lấy dũng khí, nàng liền lặng lẽ rời đi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng hướng một nam nhân khác ôm ấp.
Giờ phút này nam nhân kia đang theo dõi hắn, giống như dã thútrước
khi công kích, gắt gao nhìn chằm chằm địch thủ. Đúng, trong bụng Cảnh
Tứ Đoan có liêu, là tiên sinh từng dạy hắn đọc binh pháp, tiêu sái lại
có tài văn chương, thế mới xứng với Nhạn Y Phán phiêu dật lạnh nhạt.
Vậy tương tư của hắn thì sao? Một lòng say mê của hắn thì sao?
Khiến cho tây cương gió lớn thổi tan đi, đừng lưu luyến nữa.
“Ta không muốn -”
“Ta không đồng ý!”
Hai giọng nam ngang nhiên va chạm nhau.
“ di?…..ân?” cái này, ngay cả hoàng đế cũng kinh ngạc.
“Hoàng Thượng, Nhạn tiểu thư cùng vi thần trong lúc đó nhiều có
hiểu lầm, nhưng lấy thời gian đền lại, vi thần nắm chắc có thể bồi tội,
dỗ nàng hồi tâm chuyển ý. Thỉnh Hoàng Thượng giơ cao đánh khẽ, trăm ngàn lần đừng tứ hôn cùng Mộ Dung thiếu tướng!” Cảnh Tứ Đoan gấp đến độ mồ
hôi lạnh đều đi ra.
“Ta cũng không muốn kết hôn với nàng a!” Mộ Dung Khai cả giận
nói, giọng vang cả thiên điện, “ Hoàng thượng nên quan tâm là xả tắc đại sự, lấy phong hoa tuyết nguyệt này đó làm phiền Hoàng thượng là sao?
Bộ binh còn có rất nhiều việc, chỉ điểm binh cùng binh pháp đã làm ta
gần chết, không rãnh cùng mọi người đùa giỡn, vi thần cáo lui! Không
cần lại đến ầm ĩ.”
Nói xong, suất khí mộ dung thiếu tướng quay người bước đi. Quả nhiên
là chinh chiến sa trường lâu năm, tính tình thật đúng là hỏa bạo.
“Hắn đối Hoàng Thượng…… Nói như vậy ……” Tại sao còn không có bị
đánh chết? Nhạn Y Phán trợn mắt há hốc mồm, tạm thời đã quên tiếp tục
diễn tiểu con dâu điềm đạm đáng yêu.
“ Không sao cả, bộ binh tất cả đều một dạng, lần tới trẫm lại phạt
hắn.” hoàng đế lười biếng từ ghế dựa rộng thùng thình đứng dậy, khoát
tay áo, “ Được rồi, trẫm xem như giúp ngươi hỏi qua, cũng chính tai
ngươi nghe thấy, là Mộ Dung khai không cưới ngươi. Ngươi liền cam tâm gả Cảnh Tứ Đoan, làm Cảnh phu nhân của ngươi đi thôi.”
Nhạn Y Phán quỳ xuống, cúi đầu, tựa hồ còn muốn nói cái gì.
Còn muốn nói gì nữa đâu? Vở diễn này, ngay cả vua của một nước đều
cũng diễn, nhiều người nghe rành mạch như vậy, Nhạn Y Phán cố sống cố
chết phải gả thậm chí cam nguyện làm thϊếp mà Mộ dung khai hoàn toàn
không cảm kích. Lời này rất nhanh sẽ truyền đi khắp kinh thành, đủ chưa?
“Hoàng Thượng……” Lại là kia mảnh mai tiếng nói, vừa mềm vừa tế,
vẫn run run như cũ, giống như có như núi cao biển sâu muốn nói hết.
Thực đáng tiếc, hoàng đế đã phối hợp diễn xong, lui thân thành công.
Hắn không rên một tiếng, chỉ nhìn ái khanh Cảnh Tứ Đoan đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh Nhạn Y Phán, bàn tay to đè lại vai nàng.
“Có thể đi?” Cảnh Tứ Đoan thấp giọng hỏi, còn thở dài,“ Đều từ
ngươi nháo đến nếu còn không đủ, giữ lại để về sau tiếp tục, có được hay không?”
“Y Phán chính là……”
“ Cầu xin ngươi giúp cho một việc, đừng kêu chính mình là Y Phán
nữa.” hắn dùng lời khi hai người mới quen đáp lễ, chẳng qua lúc này ngữ khí bất đắc dĩ, Nhạn Y Phán nhịn không được muốn cười.
Tươi cười ngọt ngào mang theo một tia bỡn cợt chợt lóe rồi biến mất,
còn có điểm đắc ý, rõ ràng chỉ có ở nữ tử được sủng, Nhạn Y Phán hiểu
rất rõ tình ý cùng dung túng của Cảnh Tứ Đoan, bằng không cũng không dám làm càn như vậy.
Còn không làm càn sao? Hai người tâm phúc trong triều bị nàng an bài tiết mục, ngay cả hoàng đế cũng cùng chạy cờ, tiểu nữ tử này cũng không phải nhân vật đơn giản.
Trước mắt mặc dù hai người nói vậy, nhưng vẻ mặt vô cùng thân thiết,
trong mắt chứa tình cảm, cho dù không phải là anh minh quân chủ cũng
nhìn ra được. Lần này thật sự nguy hiểm, nếu Mộ Dung khai nói một tiếng
được, vở diễn này không phải là sai nhịp, không biết nên tiếp tục diễn
như thế nào sao?
Nên kết thúc rồi.
“Đừng nhiều lời, quân vô hí ngôn, ngươi nếu không theo, chính là
kháng chỉ.” Hoàng đế ngữ điệu chuyển sang nghiêm túc.“Về sau lại có cái
gì, chính là chuyện nhà các ngươi, chính mình đi giải quyết!”
“Có nghe thấy không?” Cảnh Tứ Đoan cũng thấp giọng cảnh cáo, trong giọng nói tất cả đều là sủng nịch, “Ngoan ngoãn gả ta, lúc này không
được nói không được.”
“ Đại nhân cứng rắn bức Y Phán gả sao?” điềm đạm đáng yêu đến cực điểm.
“ Đúng. Mặc kệ ngươi chịu nhiều ủy khuất, muốn bức ngươi gả.”
Vậy…..nàng cũng chỉ có thể ủy khuất, thực ủy khuất gật đầu…..ôi, thật sự là ủy khuất muốn chết…..Ô…ô…ô….
Kinh thành giữa mùa hạ, nóng đến nỗi người ta ăn không tiêu. Buổi
chiều, chỉ có thể ở lương đình hóng gió, ăn chút dưa ướp lạnh và trái
cây hoặc nước ô mai mới có thể giải nhiệt.
Đương nhiên, tam cô lục bà của chúng ta đâu chỉ ăn uống, không nói chuyện phiếm? Tán gẫu khá vui vẻ.
Nhân vật để nói hôm nay,, đương nhiên là liên một thời gian gần đây
được nhắc đến, tân nhận Cảnh phu nhân, cũng chính là Nhạn Y Phán.
Chỉ thấy nàng một thân tân gả nương, trên váy thêu một đóa hoa lớn,
kiều diễm ướŧ áŧ, châu hoa trên đầu mặc dù đơn giản nhưng tất cả đều là
mặt hàng sang quý, có thể thấy được phu quân cực kì sủng ái. Nhìn khí
sắc xem, thật sự là nét mặt sáng ngời, mày liễu tuyết phu, đẹp đến nỗi
người khác không dám nhìn gần.
“ Ta nói phán muội, mạng ngươi cũng thật tốt, gả cho vị hôn phu
tốt như vậy, làm cho người ta hâm mộ muốn chết!” tam cô luôn luôn
không mấy quan tâm nàng, từ sau khi nàng thành Cảnh phu nhân, lại trở
nên thân thiết, thật sự làm người ta không thể tiêu thụ.
“ Đúng thế, Y Phán cũng hiểu được mình may mắn.” Nàng lạnh nhạt trả lời.
“ Ngươi cũng thật là thâm tàng bất lộ, cũng không thấy nhà ngươi
lui tới với ai, như thế nào Hoàng thượng đột nhiên chỉ hôn, giúp ngươi
với cái người trong triều?” vị lục bà này khẩu khí còn có chút không
tốt.
Nhạn Y Phán thực quen đối phó tình huống như vậy, chỉ thấy nàng đem
bát trà lạnh nhẹ nhàng buông, sâu kín thở dài một hơi, mềm nhũn mở miệng -
“Đương nhiên là ta cầu hắn nha. Lúc trước ít nhiều hắn có lòng từ bi
thu lưu ta, ta mới có thể tránh được Sa lão gia bức hôn. Các vị tỷ tỷ
cũng biết, so sánh Cảnh đại nhân cùng Sa lão gia, đương nhiên là chọn
vừa tuổi trẻ vừa anh tuấn làm phu quân! Y Phán nhưng là dùng hết tâm
cơ, mới đuổi tới một vị hôn phu như thế.”
Tuy nói triều đại nam nữ chi cấm mặc dù không nghiêm, nhưng Nhạn Y
Phán tốt xấu là xuất thân hoàng thất, lại là cái nữ hài tử, thế nhưng
hào phóng thừa nhận chính mình theo đuổi, này quả thực kinh thế hãi tục.
Quả nhiên lương đình im ắng, chúng gia nữ quyến luôn xen mồm lại không dám chen vào.
Hừ hừ, muốn các ngươi câm miệng. Nhạn Y Phán lại bưng lên bát trà, tao nhã uống.
Mọi người muốn tiếp tục truy vấn nhưng nghe thấy nàng khoe khoang
thân phận, không tốt để nhiều lời, đến mức trong lòng ngứa muốn chết,
đành phải đổi đề tài, vòng quanh lẩn quẩn.
“ Nói đến sa lão gia, gần đây hình như đổi tính.” Thượng thu phu
nhân nói, “ Nghe nói chẳng những cúng bái trăm lượng bạc tế bần, còn nấu cháo cho khất cái, ngay cả bộ binh muốn trưng quân mã, vị sa lão gia
này cũng giành hỗ trợ, xung phong nhận việc, mua một trăm con đưa qua.”
Nghe được hai chữ quân mã, Nhạn Y Phán mày liễu một điều.
“ Nguyên lai bán gạo có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.” mỗ vị
nữ quyến cảm thán, thân thiết kéo tay Nhạn Y Phán, nhỏ giọng hỏi: “ Phán muội, ngươi có biết vì sao sa lão gia làm như vậy?”
“ Y Phán đương nhiên không biết.” trong lòng nàng có tính toán,
đương nhiên giả bộ nhu thuận vô tội mới không làm tam cô lục bà quá mức
hưng phấn.
“ Vậy ngươi về nhà hỏi phu quân thân ái của ngươi đi.” Vị nữ quyến kia cười meo meo, giống như nói cái bí mật gì.
“ A, nhìn xem, lúc này không phải đến giờ thân sao?” ngữ điệu
thượng thư phu nhân khoa trương hẳn lên, “ Chúng ta để phán muội muội đi thôi, nếu không Cảnh đại nhân trở về không thấy nương tử, trách tội
chúng ta, liền hỏng!”
Nhạn Y Phán xấu hổ, đương nhiên là giả, nhỏ giọng nói: “ Vậy, vậy Y Phán đi trước, các vị tỷ tỷ từ từ tán gẫu.”
Chúng tỷ muội lại nổi lên một trận ghen tị cùng giễu cợt, Nhạn Y Phán cúi đầu, xấu hổ rời đi.
Đùa giỡn cái gì, có cơ hội thoát thân, đương nhiên không để nó chuồn mất! Quản nó là cái lý do gì!
Bộ dáng tân gả nương thẹn thùng chỉ dùng để diễn trước mặt người ngoài,một hồi về nhà của mình, đã không cần làm như vậy nữa.
ở chỗ sâu trong hành lang gấp khúc, có một phiến cửa phòng tinh xảo
khép hờ. Lâm viên tinh xảo, kì thạch hoa cỏ cũng không tầm thường. Này
cũng khó trách, đây là tòa nhà được ngự ban..
Nguyên lai Cảnh phủ tặng cho Cảnh Dập Phàm, hoàng đế đặc biệt đem phủ Lục vương gia cho quyền vợ chồng Cảnh Tứ Đoan ở. Ai cũng biết năm đó
sau khi lục vương gia chuyển nhà đến kim lăng, ngay cả hoàng tử muốn kế
thừa hào trạch này cũng không được, hiện nay lại cho Cảnh Tứ Đoan, bởi
vậy có thể thấy được hoàng đế đối hắn có bao nhiêu quý trọng.
Chỉ thấy trong phòng quần áo phân tán, chính giữa có cái bồn tắm, giữa khí trời nóng bức, có một thiên hạ xinh đẹp đang tắm rửa.
Thân mình nhỏ nhắn ngâm trong nước trong suốt, ở trong nước còn có
đóa hoa di động, mái tóc như mây gác lên thành thùng, giờ phút này đang
tựa vào dũng biên, hai tròng mắt khẽ nhắm, thoải mái mà hưởng thụ. Bên
cạnh còn có trà kỹ, ở trên đựng trà cùng vài đồ ăn vặt, một mặt tắm bồn
một mặt có thể thưởng thức chút điểm tâm, thật sự thích ý cực kỳ.
a….sau một buổi chiều xã giao cùng giả cười, giờ phút này nàng có thể gỡ xuống ngụy trang cùng mặt nạ. Ở nhà, nàng mới có thể chân chính thả
lỏng, muốn ăn cái gì liền ăn cái gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Tòa nhà rộng rãi im lặng, hạ nhân tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy
nàng, phòng thủ kiên cố cùng đề phòng nghiêm ngặt….. Cảnh Tứ Đoan cố ý
vì nàng mà tạo ra thiên địa thoải mái mà chắc chắn, làm cho nàng có thể
tùy tâm sở dục, hoàn toàn không cần cố kỵ người bên ngoài, không cần võ
trang chính mình.
Điều không được hoàn mỹ duy nhất là, phu quân vì nàng chuẩn bị hết thảy lại không ở bên người.
Tiếng nước vang nhỏ, bàn tay mềm kí©h thí©ɧ nước ấm, làm thành những
gợn sóng vòng vòng. Ở Cảnh phủ, dưới sự dốc lòng chăm sóc của quản gia,
nha đầu, sau khi cưới mỹ mạo Nhạn Y Phán càng nở nang. Dáng người thật
sự mê người, thắt lưng tinh tế, ngực cao mông nở, một đôi đùi đẹp lại
thon dài yểu điệu
Đáng tiếc cảnh xuân như thế chỉ có chính mình nhìn thấy. Đây là khuê
oán đi? Nguyên lai sau khi thành thân nàng cũng không có biện pháp
thoát khỏi, cũng giống như đám biểu tỷ biểu muội, lập tức thành nữ nử
mềm nhùn vô dụng, cả ngày thầm nghĩ đến vị hôn phu, trái tim đều đặt hết trên người hắn, thật không có tiền đồ.
Nàng thở dài, thân thủ tính lấy khăn tắm gác bên cạnh. Kết quả không chạm đến khăn, lại chạm đến áo khoác rất nặng.
Kỳ quái, áo khoác chạy ra lúc nào? Nha đầu đã quên đi lấy sao?
Nhạn Y Phán kinh ngạc ngồi thẳng thân mình. Quay đầu, liền thấy một
kiện áo dài màu chàm không tiếng động rơi xuống trước mắt nàng.
Lòng của nàng đột nhiên kinh hoảng, chậm rãi ngước mắt lên, thẳng đến khi nghênh thị một đôi tuấn mâu nóng rực.
Hắn đã trở lại. Vô thanh vô tức đứng ở bên cạnh bồn tắm không biết
bao lâu, cảnh xuân thu hết đáy mắt. Thật sự là quỷ quỷ sùng sùng! Bệnh
cũ không thay đổi!
“Phu quân, ngài đã trở lại! Lần này ra kinh phá án có thuận lợi
hay không?” Thanh âm cũng ấm vù vù, mềm nhũn, nàng cố ý nói: “Ai nha,
bọn nha đầu đều đi làm việc, có thể làm phiền phu quân giúp ta lấy khăn
hay không? Gác ở bên cạnh giá đỡ.”
Lúc này, cho dù muốn Cảnh Tứ Đoan đi thiên sơn hái tuyết liên hắn
cũng liền đi. Cảnh Tứ Đoan cầm cái khăn xếp chỉnh tề trong tay, mở ra đi qua.
Vừa vặn nàng từ trong nước thướt tha đứng dậy, bước ra bồn tắm. Thân mình trần như nhộng, bọt nước không ngừng ngã nhào.
Vì sợ nàng cảm lạnh, hắn không nhìn nhiều cho lắm, không nói gì dùng
khăn tắm bao vây kiều thê. Nhạn Y Phán cười ngọt ngào nói lời cảm tạ.
Tiếp theo đó, Cảnh Tứ Đoan chặt chẽ ôm lấy nàng, nóng rực môi che lại
cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào.
Nhiều ngày không thấy, tương tư muốn điên. Tiểu biệt chân chính thắng tân hôn, hắn trằn trọc hôn sâu, quả thực muốn đem cả người nàng nuốt
vào bụng, hôn nàng đến nỗi nhịn không được nhẹ nhàng rêи ɾỉ ra tiếng.
“ Nhớ ta sao? Mấy ngày nay có tốt không?” Hắn thật vất vả buông ra ái thê thở gấp, cổ họng khàn khàn hỏi, “Có phải biết ta đã trở lại, cố ý ở chỗ này tắm, muốn câu dẫn ta hay không?”
Hắn còn cần câu dẫn sao? Mỗi hồi tiếp mật lệnh, ra kinh việc trở về, luôn bừa bãi yêu cầu, muốn ngăn đều ngăn không được. Một đôi mắt đẹp
nhộn nhạo tình ý tà nghễ hắn liếc mắt một cái, cắn cái miệng nhỏ nhắn,
nhịn cười.
“Đương nhiên nhớ ngươi, kim gia đã lâu không có tới xem tiểu mi.” Một đôi cánh tay ngọc đặt lên gáy hắn, thân thể mềm mại mật mật thϊếp
tựa vào người hắn, người này tay chân thật nhanh, áo khoác đều bỏ, chỉ
còn mỏng manh nội thường.
Phong trần mệt mỏi làm hắn thành thục tuân lệnh, Nhạn Y Phán lại dâng hương ngọt ngào lên, thăm hỏi người trong lòng.
“Phải không?” Cảnh Tứ Đoan hơi thở hỗn loạn, thân hình quả thực
so với nước tắm càng nóng, hai tay không chút khách khí bắt đầu thăm dò, thẳng thắng ấn đến trước ngực nàng,“Làm cho ta xem xem, Tiểu Mi có bao
nhiêu nhớ ta?”
“Kim gia…… Đừng khi dễ người ta……”
Đâu có thể nào không khi dễ? Hắn cầm tuyết nhũ mượt mà, ngón tay cái uốn lượn đỉnh nụ hoa phấn nộn, hắn ở bên tai nàng thấp giọng nói:
“Ngươi xem, nó cứng rắn thành như vậy, có phải tỏ vẻ rất muốn ta hay
không?”
“Ân…… Không, không biết……”
Hoa hồng chậm rãi nhuốm sắc đỏ, bàn tay hắn tiếp tục đi xuống thăm
dò, chiến truật kɧoáı ©ảʍ cũng vẫn chồng chất lan tràn. Thân thể của
nàng run nhè nhẹ, hắn tham nhập giữa hai đùi ngọc của nàng.
“ Không biết sao. Để ta xem nơi này xem.”
Nhụy hoa tư mật mềm mại sớm ẩm ướt, hắn đùa vài cái, nàng mẫn cảm khó chịu tựa hồ đứng không nổi, cả người mềm nhũn trên người trượng phu,
nũng nịu cầu xin tha thứ, “Không được…… Không được đâu……”
“Nhanh như vậy liền kêu không được? Tiểu Mi, ngươi thực bất kính
.” Hắn cố ý trêu đùa, ngón tay đã muốn khảm nhập sâu vào cấm địa mềm mại rất nhanh ẩm ướt.
“ a…..a…..” khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng ngửa lên, miệng khẽ mở,
hơi thỏ nóng rực phật ra, dưới thân nàng cũng không có biện pháp tràn
ra, làm cho ngón tay thô cứng của nam nhân dễ dàng ra vào.
Thật sự rất nhớ,rất nhớ hắn, mới có thể mẫn cảm như vậy. Sau vài cái trừu đưa, nàng ngay tại bàn tay tà ác của hắn tan rã, từng đợt sóng
triều thúc đẩy, rêи ɾỉ uyển chuyển ngọt ngào quanh quẩn trong phòng.
“Thực ngọt.” Sau một lát, Cảnh Tứ Đoan ôm chặt thiên hạ còn trong dư vị bất lực run run, môi mỉm cười hôn nàng, “ Chúng ta đến phòng
trong đi thôi, để vi phu hảo hảo nói cho ngươi, dọc theo đường đi tưởng
niệm nương tử của ta như thế nào.”
“ Â….” Nhạn Y Phán mềm nhũn không xương để hắn ôm lấy, vào phòng
trong, lại nhìn thấy quà tặng cùng quần áo đặt trước kính, đột nhiên
thanh tỉnh, “ Không được!”
“Cái gì không được? Ngươi hoài nghi năng lực của vi phu?” có
người nhăn mày, “ Không ngại để ta chứng minh một chút, ngươi sẽ sửa
miệng.”
“Không phải.” Nàng đỏ mặt hắn liếc mắt một cái. “Hiện tại không được, ta còn phải xuất môn một chuyến.”
Cảnh Tứ Đoan sửng sốt, “Đã trễ thế này, muốn lên chỗ nào đi?”
Mắt đẹp lóe lóe, hào quang đột nhiên có chút quỷ dị. “Đi phủ tướng quân.”
Có người mặt lập tức trầm xuống dưới.
Bên ngoài bôn ba tra án bao nhiêu tháng, hắn đã nhớ nàng bao nhiêu
tháng, kết quả vừa mới về nhà, kiều thê đều bị hắn cố ý trêu chọc ngọt
ngon miệng như vậy, còn không có làm cho hắn hảo hảo hưởng thụ một
phen, giải đỡ thèm, nàng liền vội vàng muốn xuất môn?
Này còn chưa tính, lại còn đi phủ tướng quân. Mỗi khi Nhạn Y Phán muốn đi phủ tướng quân khi, Cảnh Tứ Đoan sẽ không hờn giận.
“Nhất định phải đi bây giờ sao?”
“Sớm cùng Nguyên biểu muội giao hẹn, nào biết hôm nay ngươi trở về
?” Nhạn Y Phán thiếu Mộ Dung Nguyên một phần tình, cho tới nay đều phi thường coi trọng biểu muội này, đương nhiên không có khả năng lỡ hẹn.
Cảnh Tứ Đoan đương nhiên biết, nhưng hắn vẫn là phi thường không hờn giận, khuôn mặt tuấn tú giống như thiết bản.
“Ta đi nhanh về nhanh, được không?” Nàng giãy hắn ôm ấp, bắt đầu mặc quần áo chuẩn bị, còn gọi nha đầu tiến vào hỗ trợ chải đầu, không
bao lâu, một quan phu nhân xinh đẹp quý khí liền xuất hiện.
Đáng tiếc Cảnh đại nhân sắc mặt vẫn như cũ không có chuyển biến tốt.
Hắn đi theo phía sau tiểu nữ nhân kiều mỵ muốn xuất môn, không chút nào
tiêu sái lải nhải, “Sắc trời đã trễ, không bằng ta đi với ngươi.”
Nhạn Y Phán quay lại, kiễng mũi chân, hôn lên khuôn mặt tuấn tú
nghiêm túc,“Nữ nhân gia nói chuyện, ngươi đi theo làm gì? Huống chi
lỡ đứa nhỏ của Nguyên biểu muội muốn nãi, chẳng lẽ ngươi muốn ở bên cạnh xem sao?”
“Sẽ không nhìn thấy Mộ Dung Khai đi?” Hắn rất nhỏ giọng, mơ hồ nói thầm.
“Mộ Dung thiếu tướng đã sớm đi Tây Cương. Đại nhân, ngài là đại
quan triều đình, như thế nào lại không biết?” Nàng cố ý trừng lớn mắt,
làm bộ như kinh ngạc,“Cảnh đại nhân, ngài…… sẽ không phải là uống dấm
chua đi?”
“Ta đương nhiên có, ngươi không phải là đến hôm nay mới biết được
đi.” Hắn sử dụng lực kéo nàng qua, hung hăng hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, trằn trọc hôn nồng nhiệt một lát lâu sau, mới không cam lòng,
buông ra.“Trở về nhà sớm một chút, ta chờ ngươi.”
“Ân.” Nàng thành thực cười
Không ngờ, hộ vệ mới cùng phu nhân bước ra đại môn, đã bị một cái bóng đen to béo ngăn trở.
Hộ vệ đã qua huấn luyện, phi thường nhanh nhẹn, lập tức chắn ở phía
trước, trầm giọng quát, “ Người tới là ai? Vì sao ngăn cản đường đi của phu nhân nhà ta?”
“Phu nhân ” Không nghĩ tới mới nháy mắt một cái, cái bóng đen kia bùm một tiếng quỳ xuống.
Đây là có chuyện gì? Như thế nào mới gả cho Cảnh Tứ Đoan, liền đổi thành nàng bị người ngăn kiệu kêu oan?
“Ngươi rốt cuộc có chuyện gì?” Hộ vệ mắng: “Mau tránh ra, đừng ở chỗ này chặn đường!”
“Phu nhân, cầu ngài mở lòng từ bi, giúp tiểu nhân đi, ta đều sắp
mất mạng!” Đối phương thảm hề hề khóc thét,“Phu nhân hiện tại rất tốt,
gả như ý lang quân, cầu ngài bất kể tiểu nhân đã làm chuyện gì, sự tình
trước kia, tiểu nhân biết sai lầm rồi, cũng bị trừng phạt đủ……”
“Ai phạt ngươi cái gì?” Tránh ở sau lưng hộ vệ, Nhạn Y Phán nhịn không được ló đầu ra nhìn một cái.
Nhìn xuống dưới, nàng nhận ra hắn – đúng là năm đó nổi lên sắc tâm,
muốn bá vương cứng rắn thượng cung, đoạt trong sạch của nàng sau đó ép
cưới, Sa lão gia!
Chỉ thấy Sa lão gia luôn luôn ngạo mạn khí phái giờ phút này hèn mọn
vô cùng, khuôn mặt béo giống như bánh bao, mãnh liệt bái lạy nàng.
“ Cảnh đại nhân mỗi ngày đều phái người đến cửa hàng của tiểu nhân tra sổ sách, ngay cả sổ sách hai mươi năm trước cũng điều tra, nhưng
lại bức ta tế bần, chẩn tai, mua lương…..Tiểu nhân ngay cả làm ăn cũng
không thể, sớm hay muộn cũng táng gia bại sản a! Làm ơn, làm ơn, hai vị đại phát từ bi, đừng tiếp tục như vậy, tiểu nhân biết sai, tiểu nhân
thật sự biết sai a!”
Hắn nói xong, nước mắt nước mũi cơ hồ đều chảy ra.
Xứng đáng! Phu quân làm tốt lắm.
Nàng thống hận kẻ kiếm tiền dơ bẩn. Chờ sa lão gia đem tiền ức hϊếp
nông dân, tiểu thương các nơi đều tan hết, nàng tin tưởng, phu quân của
nàng sẽ buông tay.
“Khởi kiệu đi.” Nàng ngồi vào bên trong kiệu, thản nhiên nói.
“Phu nhân, vậy người này…… Có nên thỉnh quản gia đi bẩm báo
Cảnh đại nhân, để ý một chút hay không?” Hộ vệ ở cạnh cửa kiệu thấp
giọng hỏi.
“Không cần.” Nhạn Y Phán thuận miệng nói: “Dù sao trong vườn có cây đào từ cảnh phủ chuyển đến, chiết mấy ư nhánh cây ném trên cửa trừ
tà là được.”
Nói xong, chính mình nhịn không được, che miệng nở nụ cười.
Cái miệng của nàng…..cùng Cảnh Tứ Đoan thật là giống nhau. Quả nhiên
là vợ chồng, mưa dầm thấm đất, nói chuyện đều cười meo meo, cong lên
thành bộ dáng đáng ghét!
Kết.
Đêm hôm đó, từ trong mộng tỉnh lại, Nhạn Y Phán một khắc cũng không biết chính mình đang ở nơi nào.
ở trong mộng, nàng đang cùng biểu muội trò chuyện, uống chút trà, không khí rất thân thiện, quang cảnh bình thường.
sau đó, người chng quanh bắt đầu phân tán, nàng ở giữa trời chiều trở lại nhạn phủ trống rỗng, cõi lòng đầy sợ hãi, một mình đối mặt bóng đêm như dã thú ăn thịt người
hồi tưởng lại vài năm trước, hàng đêm nàng không thể chợp mắt. Sau
đó, tình huống càng tệ hơn, không biết có người nào vụиɠ ŧяộʍ vào, thừa dịp nàng ngủ mà xâm phạm, chà đạp.
nàng sớm không có phụ thân bảo hộ, khi biết mẫu thân yếu đuối nhưng
lại nguyện đem nữ nhi như tế phẩm đưa vào miệng hổ, một khắc kia, nàng
đặt cược một ván bài lớn nhất đời mình..
nếu không phải tự sát, phải trốn!
nhưng mà chạy trốn vất vả như thế, truy binh vẫn theo sát phía sau,
trong bóng đêm nàng chạy như điên, thở không nổi, cũng không có đèn
đuốc, dưới chân tựa hồ là thi thể của các cô gái, nàng có thể ngửi được
mùi máu tươi.
Không cần lại đây, không cần lại đây!
Nàng mở mắt ra, cái gì cũng đều thấy không rõ lắm. Nắng sớm quá mỏng, mọi nơi là sương mù, một giọt nước mắt ngã nhào hai má, lại làm tầm mắt mơ hồ. Sáng sớm hơi lạnh, nàng lạnh run.
“Không có việc gì, ta ở chỗ này, không có việc gì.” Tiếng nói trầm thấp giống như từ trời truyền xuống, xuyên qua sương mù mà đến.
Nàng từ từ nhắm hai mắt, quay đầu tìm kiếm nơi quen thuộc dựa vào.
Lập tức nàng bị kéo vào trong l*иg ngực ấm áp mà cứng rắn, ôm quá chặt
chẽ, ấm áp từ trong ngực rộng truyền đến, làm cho cơ thể lạnh lẽo của
nàng bắt đầu ấm áp.
Nụ hôn ôn nhu dừng ở trên khóe mắt nàng, hai má, hôn tới nước mắt
nàng. Nàng mở mắt ra, khuôn mặt anh tuấn mà sầu lo tiến vào trong mắt,
nàng từ trong con ngươi thâm u mà đe của hắn nhìn thấy hình ảnh của
chính mình.
“ Ta thấy ác mộng.” nàng nghẹn ngào nói, hai tay xoa xoa, khó khăn lại kiên trì nắm chặt thắt lưng hắn.
Hẳn là vì buổi chiều nhìn thấy sa lão gia đi, Cảnh Tứ Đoan nghĩ. Nếu
không, nàng ở bên cạnh hắn, từ lúc tân hôn đến nay, bí mật cùng ngụy
trang đều rút đi, hai người gắn bó như keo sơn tới nay, nàng đã lâu lắm
chưa thấy ác mộng.
“ Ta biết.” hắn hôn nhẹ môi nàng, một lần lại một lần, muốn giúp nàng ấm áp, muốn hòa tan sợ hãi từ sâu trong đáy lòng nàng.
Thời điểm nàng khóc, thoạt nhìn thật bé nhỏ, không hề phòng bị, mềm mại lòng người.
Cái miệng nhỏ nhắn bị hắn hôn, ở dưới yêu cầu của hắn khẽ mở, như đóa hoa từ từ nở, đón hắn ôn nhu nhưng kiên trì xâm lược.
Triền miên hôn, nồng nhiệt giống như không có chừng mực, hắn câu dẫn, gây xích mích, nhưng cũng trấn an, cam đoan, đừng sợ hãi nữa, sẽ không
gặp ác mộng nữa, bởi vì, hắn nhất định sẽ ở bên người nàng.
Ách…… Hoặc là nên, ở trên người nàng.
Ngực rộng lớn ép tới nàng sắp không thở nỗi, tay nhỏ bé vuốt ve tấm
lưng cứng rắn mới bắt đầu chậm rãi tỉnh lại, da thịt hắn nóng rực
Hai người trong lúc đó chỉ cách một tầng nội y bằng bạc. Hắn lấy thân thể cọ xát nơi mềm mại của nàng, làm cho nàng bất lực rêи ɾỉ, toàn thân như muốn cháy, hàn khí lạnh như băng hoàn toàn bị cưỡng chế di dời.
“ Đoan lang….”
Là thân ngâm cũng là nhu cầu. Thật muốn hắn, muốn ôm chặt hắn, dung nhập thân thể hắn, hấp thu lực lượng chuyê cường hãn nàng.
Đêm qua rõ ràng đã ‘ tiểu biệt thắng tân hôn’ qua, uyên ương nội
trướng, kể hết tương tư, thiêu đốt tất cả, phóng lửa xong rồi, kết quả
sáng sớm mới ôm một cái liền như vậy.
Hai chân mềm mại dây dưa, hắn lấy tay mở ra, làm cho nàng bám chặt
thắt lưng của mình, không chút nào che dấu lửa nóng cứng rắn lõm vào
giữa hai chân nàng. Đã giải phong tình nàng không tự chủ được ướŧ áŧ,
cách cừu khố, hắn khó nhịn nhẹ xoa đỉnh, dường như một khắc cũng không
chờ được.
“ Phán nhi……có thể chứ?” Cảnh Tứ Đoan đã trải qua một đêm điên
cuồng yêu đương, đè nén suy nghĩ muốn đem nàng lập tức nuốt vào bụng,
một mặt lấy thân thể khıêυ khí©h nàng, một mặt ở bên tai nàng hỏi.
“ Ân…..” đôi mắt ngập nước của Nhạn Y Phán nhộn nhạo xuân tình.
Khi chỉ có một mình đều nhớ hắn, nay ở trong lòng hắn, đâu có thể nào
không dịu dàng hầu hạ?
Bất quá, nàng vẫn nhịn không được oán giận nói: “ Mỗi lần ra kinh trở về đều xấu xa như vậy….”
“ Không còn cách nào khác, ai bảo ta có kiều thê ở nhà.” Hắn thở
hào hển, giống như mãnh thú, liền xé vỡ quần áo trên người nàng, “ Huống chi ngươi đừng quên, cho dù trước kia mang theo ngươi ra ngoài cũng như vậy.”
Đúng nha, trước khi thành thân cứ như vậy, hai người đi khắp thành to trấn nhỏ, chỉ cần đến khi triền miên, đều là ngọt ngào như vậy, nóng
như vậy, chỉ là sau khi thành thân, nàng ở nhà chờ hắn về.
“ Đoan lang….” nàng gọi hắn, thừa nhận nam tính cứng rắn đột nhiên vọt vào trong chỗ sâu của nàng.
Hắn cường hãn như thế, như một ngọn núi tràn ngập sức lực. Tâm tư
phiêu đãng của Y Phán rốt cuộc có thể kiên định, bởi vì từng vết thương
trong tâm được hắn thật cẩn thận che chở.
“ Đừng….ân….van cầu người…” một chút lại một chút, lửa nóng của
hắn không ngừng xuyên vào nàng. Cố ý cử động thô lỗ làm hoa tâm nở rộ ẩm ướt, làm cho nàng run run, cơ hồ ngay cả kêu đều không ra tiếng, chỉ có thể ngân nga, vừa ngọt lại bất lực.
“Cầu ta cái gì? Ân? Ngươi nghĩ muốn cái gì?” thanh âm của hắn khàn khàn mà trầm thấp, còn thở dốc
Nóng quá, thật khó chịu, nhưng cỗ ngọt ngào tê dại này vẫn đi lên
từng trận, làm cho nàng nhịn không được, ngón chân cong lên. Kɧoáı ©ảʍ
bén nhọn không ngừng tập kích nàng, móng tay nàng bấm vào lưng hắn.
“Cầu ngươi…… Lần sau…… Mang ta cùng đi, được không……” Nàng cơ hồ nói không thành câu
Cảnh Tứ Đoan nghe thấy. Chỉ không đáp lại, bởi vì sóng tình mãnh liệt đã bao phủ hai người, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đến nỗi làm người ta hít thở
không thông.
Nắng sớm bị che lại ở ngoài tầng tầng mạn sa. Trong màn, hai người
kịch liệt giao hoan triền miên, dĩ nhiên sáng sớm, đêm đã hết, hắc ám
sớm biến mất vô tung.
Dù sao bất luận bình minh hay đêm tối, hắn đều ôm chặt nàng.Nếu là ở trong lòng hắn, nàng cam nguyện bị nhốt.
“ Lần sau…liền mang ngươi ra kinh.” ở giữa tư vị ngọt ngào, Cảnh
Tứ Đoan còn có chút thở dốc, thanh âm khàn khàn trầm thấp đáp ứng, “ Bất quá, chúng ta nên ngụy trang thân phận gì để đồng hành?”
Đương nhiên không thể là Cảnh đại nhân cùng phu nhân, hôn sự của bọn
họ huyên náo như vậy, mọi người đều biết, dù sao cũng phải nghĩ biện
pháp che dấu mới được.
Nhạn Y Phán ở trong lòng nam nhân, từ từ nhắm hai mắt thở dốc. Được
một lúc sau, mới thấy nàng cắn cánh môi sưng đỏ, cái miệng giảo hoạt
cong lên
“ Uyên ương đạo tặc, thế nào?”
Chiếu theo trình độ sủng lão bà của Cảnh đại nhân, mấy tháng sau,
trong đêm tối, sẽ có hai thân ảnh, một cao ngất một mềm mại, cùng nhau
đi trên ngã tư đường, sau đó lập tức biến mất.
Lúc này muốn đi chỗ nào, tra cái án gì?
Thiên cơ, không thể tiết lộ!
HẾT
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đại Phát Từ Bi
- Chương 10