Tống Thông cười lạnh nói: "Sớm đã có ý này!" Sau đó lập tức vung tay lên, đệ tử Nguyên Thủy Môn sau lưng lập tức cười lạnh, hô hào xông lên.
Sóng nguyên lực mãnh liệt tràn ngập phóng thẳng hướng đám Từ Hạo.
Cùng là thế lực thánh địa Đông Hoang, vậy mà đám Tống Thông nói xuất thủ liền xuất thủ!
Đám người còn lại thấy đệ tử hai đại thánh địa nói đánh là đánh, vội vàng lui lại để tránh tai bay vạ gió.
Song phương đều thuộc thế lực thánh địa, tu vi cũng tương đương, luận thực lựccá thể thì tám lạng nửa cân, không ai làm gì được ai.
Trong lúc nhất thời đã đánh đến thiên hôn địa ám.
Thế nhưng đám người Huyền Thiên Tông lại không ngờ Nguyên Thủy Môn nói xuất thủ liền xuất thủ, chưa kịp chuẩn bịchiến đấu đã bị Nguyên Thủy Môn đánh nên có chút trở tay không kịp.
Trong lúc nhất thời, tràng diện là Huyền Thiên Tông có dấu hiệu bị áp chế.
Tống Thông cuồng tiếu, thế công không ngừng, đôi thiết quyền vừa nhanh vừa mạnh, hổ hổ sinh phong ẩn chứa nguyên lựccường hãn, đánh thẳng về phía Từ Hạo cầm đầu đám đệ tử Huyền Thiên Tông.
"Ha ha, Huyền Thiên Tông các ngươi chỉ có chút thực lực ấy sao? Xem ra là có tiếng không có miếng! Người cầm đầu chấp chưởng Đông Hoang cái gì, danh xưng này nên nhường lại cho Nguyên Thủy Môn ta đi!"
Sắc mặt Từ Hạo vô cùngâm trầm, quả thực hắn không ngờ tới đối phương sẽ đột nhiên xuất thủ, đây chính là Kháo Sơn Thành, trước mắt bao người! Quả nhiên Nguyên Thủy Môn càng ngày càng vô pháp vô thiên, đến cả Huyền Thiên Tông cũng dám khinh mạn như thế!
Nghe thấy Tống Thông vũ nhục Huyền Thiên Tông, hắn răng nghiến chặt như muốn nứt, quát: "Làm càn!"
Vận chuyển đạo pháp, cực lực đánh về phía Tống Thông.
Tống Thông cười lạnh, cũng dùng các loại đạo pháp pháp thuật chém gϊếŧ với Từ Hạo.
Nhưng sau khi chúng đệ tử Huyền Thiên Tông ổn định lại, thế cục chầm rãi bắt đầu nghịch chuyển. Trên Thái Vũ Phi Lâu, bọn họ đã thỉnh giáo Tần Đình về chỗ thiếu sót trong đạo pháp và nan đề trong tu hành, được Tần Đình tiện tay giải quyết, tại thời khắc này kết quả được phô bày ra.
Đám người Nguyên Thủy Môn chỉ cảm thấy đối phương giống như biến thành người khác, đạo pháp càng thêm thành thạo tinh diệu, chính mình thế mà dần dần không địch lại được.
Tống Thông cũng phát hiện chuyện này, "Làm sao có thể?" Thần sắc gã biến đổi.
Hắn nghĩ, thực lực giữa bọn hắn và đám người Huyền Thiên Tông chênh lệch không nhiều, chỉ cần bọn hắn đánh đòn phủ đầu, đánh cho Huyền Thiên Tông trở tay không kịp, đương nhiên là có thể áp chế bọn họ, như vậy, toàn bộ thiên hạ đều biết đệ tử Huyền Thiên Tông khi xung đột cùng đệ tử Nguyên Thủy Môn vị áp chế ở hạ phong.
Như vậy không thể nghi ngờ là một lần đả kích mạnh mẽ với thanh vọng của Huyền Thiên Tông!
Nhưng tình huống bây giờ hiển nhiên là không ổn! Nếu trong tình huống bọn họ chiếm tiên cơ lại bị đám người Huyền Thiên Tông lật bàn, vậy kẻ mất mặt chính là Nguyên Thủy Môn!
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, đám người Nguyên Thủy Môn càng lúc càng không ngăn cản nổi thế côngcủa đám người Huyền Thiên Tông, cuối cùng đám người Nguyên Thủy Môn nhao nhao bại lui, thần sắc đều là không thể tin.
Thấy thế, Từ Hạo cười lạnh nói: "Trước đó còn nói Huyền Thiên Tông ta có tiếng không có miếng, nhưng bây giờ các ngươi lại bại trên tayHuyền Thiên Tông ta, xem ra thứ có tiếng không có miếng chính là Nguyên Thủy Môn các ngươi, hừ! Một môn phái mới sáng lập mấy vạn năm, cũng dám tranh phong với Huyền Thiên Tông ta sao?"
Tống Thông nghe vậy, trong lòng vừa thẹn vừa giận.
Ban nãy hắn lớn lối như thế, trong nháy mắt đã bị đánh mặt, thật khó chịu!
"Ồ?" Nhưng đúng lúc này, một người trẻ tuổi xuất hiện giữa đường cái, thần sắc nhàn nhạt: " Nguyên Thủy Môn ta có tiếng không có miếng ư?"
Đám Từ Hạo giật mình, mà trong nháy mắt đám ngườiTống Thông đại hỉ, cùng nhau nói: "Bái kiến Nghiêm sư huynh!"
Nghiêm Hàn! Đệ tử chân truyền của Nguyên Thủy Môn! Cường giả thần thông hai mươi chín tuổi! Kẻ địch mạnh mẽ của Thánh Tử Nguyên Thủy Môn, nghe đồn hắn và Thánh Tử Nguyên Thủy không hợp nhau, vẫn luôn như nước với lửa, nhưng có thể làm đối thủ của Thánh Tử Nguyên Thủy, thực lực của hắn không cần nói cũng biết!
Trong lòng Từ Hạo dị thường kinh hãi! Tống Thông thì hắn còn có thể giao đấu một phen, nhưng đối mặt với Nghiêm Hàn, ngay cả dũng khí động thủ hắn cũng không có!
Nghiêm Hàn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Từ Hạo, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi là ngươi nói sao? Nguyên Thủy Môn ta có tiếng không có miếng ư?"
Từ Hạo cắn răng nói: "Không sai! Là Tống Thông của Nguyên Thủy Môn ngươi khıêυ khí©h Huyền Thiên Tông ta trước, tài nghệ không bằng người, thực lực vi tôn! Nói có tiếng không có miếng thì có gì sai?"
Nghiêm Hàn mỉm cười, nhưng không khí như càng thêm rét lạnh, " Nói không sai, thực lực vi tôn, tài nghệ của bọn hắn không bằng người thì không có gì đáng nói, nhưng Nguyên Thủy Môn ta các ngươi cũng dám khi nhục!"
"Quỳ xuống tạ tội cho ta!" Nghiêm Hàn đột nhiên quát lên!
Trong lúc nhất thời, một cỗ áp lực mênh mông giáng xuống, từ trên trời trấn áp xuống, đám người Từ Hạo đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, tu vi toàn thân bỗng nhiên bị áp chế, đến đạo pháp cũng không thể sử dụng được một chút nào!
Áp lực trở nên càng thêm nặng nề, đám người dần không duy trì nổi nữa, sắp quỳ xuống!
Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa từ trên trời truyền đến: "Ngươi thì tính là thứ gì, cũng dám bắt đệ tử Huyền Thiên Tông ta bồi tội?"
Theo sự xuất hiện của thanh âm này, đám người Từ Hạo cảm thấy áp lực đột nhiên biến mất, chiến lực lập tức trở lại.
Bởi vì. . . Người kia. . . Đến rồi!