Chương 30

Hạ Mẫn Chi

vòng tay

ôm lấy

thắt lưng

hắn, cảm nhận hơi ấm cùng hơi thở của hắn, thanh âm

trầm thấp như

kim thạch: “Thập Tam, ta biết ngươi chủ ý đã định, ta không ngăn

ngươi

nữa. Nhưng

mong

ngươi hiểu, ngươi không phải

ô lộng

luôn

che

mưa

chắn gió

cho ta, ngươi là

người Hạ

Mẫn

Chi ta

yêu

cả đời. Ta chỉ

muốn được

cùng ngươi sóng vai

nắm

tay an an ổn ổn

đi hết quãng

đời

còn lại, nếu ngươi chết, ta cũng sẽ không sống một mình. Cho nên…”

——–

Vào tháng sáu,

long thể Văn

Đế

càng lúc càng bất an,

thường xuyên

ho ra máu

ngất xỉu, cả người nhanh chóng suy nhược,

cũng

may có

Đàn

Khinh

Trần không

ngại lao tâm,

trợ giúp chuyện

triều chính.

Mà đồng thời,

noi theo tiên phong của

Lại bộ thượng thư

Cung

Hà Như,

tấu chương

xin

phế Thái tử, lập

Duệ vương

làm

Hoàng

thái đệ cũng càng ngày càng nhiều, dân gian còn

có ca dao: “Duệ vương tọa

long đình, thiên hạ

trường

an

ninh.”

Thục Hoa phu nhân nói:

Cổ nhân

ngoài lệ

“lập

trưởng tử“, còn

dạy

“lập hiền

tài“,Tam hoàng tử

Toán Thao tuy nhỏ

tuổi,

nhưng hiếu học

linh lợi,

sau này,

nhất

địnhsẽ



quân chủ

anh minh.

Đệ nhất Mạc liêu

(chức quan trợ tá)

trong phủ

Thái tử Khổng tiên sinh

sau khi đểlại

một câu

“Thế sự

du du,

bất như sơn khâu,

Khinh

Trần

tế nhật, bích giản

trườnglưu”

liền tiêu sái rời

đi.

(đại khái câu ca dao trên lẫn câu thơ này đều ca ngợi có 14 thì thái bình thịnh thế)

Triều đình

lẫn

nội cung

cũng đều

ngầm

khuấy

động.

Đàn

Khinh

Trần

là trung tâm của mọi cơn

lốc xoáy.

Đàn

Khinh

Trần xưa nay

luôn giỏi ứng phó với

thế cục

hỗn loạn, càng phức tạp

thìcàng

cao tay, nhưng lần này hắn lại

rút lui,

rời

khỏi

Tĩnh

Phong đến

Dự

Châu

đốc thúc

đường

thuỷ vận

mới,

thị sát

dân tình.

Trên đường

về

còn

ghé Thiếu

Thất sơn

vào

Đại Hùng bảo điện bái phật,

phương trượng

Thiếu Lâm

Thất

Khổ đại sư

đích thân làm

một bàn tiệc

chay, hai người đàm luận phật

lý,

vui vẻ từ biệt.

Hoàng hôn hôm nay Hạ Mẫn Chi từ

trong cung thăm

Văn

Đế trở về,

suốt dọc đường tâm thần

bất định.

Văn

Đế đã

bệnh

triền miên không dậy

nổi,

trông như dương

thọ

sắp tận, thấy hắn đến thăm,

thập phần

cao hứng, nắm tay hắn, im

lặng nhìn

hắn suốt

cả

canh giờ, trên mặt

lộ ý cười

mãn

nguyện.

Hạ Mẫn Chi

trong lòng đau

xót, cũng không

nói

gì, an

tĩnh ngồi bên giường Văn Đếnửa ngày.

Đợi Văn

Đế

ngủ rồi, Hạ Mẫn Chi

mới

đứng dậy cáo từ,

Từ

Diên

ngân ngấn lệ

đưa

ra ngoài

cung, nói: “Hạ đại nhân rảnh

rỗi xin hãy

thường

vào

cung.”

Chậm rãi thả bộ, đột nhiên



người vỗ nhẹ

vai

mình cười nói: “Nghĩ

gì thế?”

Định thần

nhìn

lại, người này

diện mạo phân minh

nồng

lệ,

chính



thiếu chủ Điệp lâu



Khuyết.

Mấy tháng

nay,



Khuyết

thường

đến

tìm Niếp Thập Tam luận bàn

hàn huyên, hai người cũng không

còn xa

lạ, lập tức

nói

đùa: “Sao? Lại tới gϊếŧ ta

à?”



Khuyết

cười to: “Không dám!”



Khuyết một đường thả bộ

theo hắn, nói: “Ta đang

định

tìm Niếp Thập Tam

bàn chuyện đi

Thiếu Lâm, không ngờ

lại

gặp ngươi.”

“Thiếu Lâm?” Hạ Mẫn Chi dừng bước, trong lòng có chút

hoảng

loạn: “Đi

Thiếu Lâm

làm gì?”



Khuyết ngạc

nhiên: “Ngươi không biết sao? Niếp Thập Tam

mồng một tháng

bảysẽ lên

Thiếu Lâm

cầu dược.”

Cười đến phóng

túng: “Theo ta thấy, tiểu tử này

cầu dược

là giả,

mượn

cớ

để đấu với đám đại hòa thượng

kia mới

là thật. Ai cũng biết

lão trọc Thất

Khổ

đó xem

Bồ đề sinh diệt hoàn

như tính mạng của mình,

Thanh Vân chưởng môn

tương giao mấy chục năm

cũng

không

xin được,

huống hồ là

Niếp Thập Tam? Trận

chiến

này xem ra

đã

định.”

“Ta nói Niếp Thập Tam cũng quá nóng vội

rồi, dù sao bảy mươi hai tuyệt

kỹ



bađại trận pháp

đó quyết

không

dễ đùa, bất quá tiểu tử

này

cứng đầu

đến

lợi hại, chỉmột mực giữ bộ mặt

quan tài không

lên

tiếng.”

Thấy sắc mặt

Hạ Mẫn Chi đột

nhiên

trắng bệch, cười nói: “Đừng

lo, Niếp Thập Tamrất

thông minh,

đã

hẹn không ít

danh thủ

võ lâm

đi cùng, có bọn họ chứng kiến, đám hòa thượng

kia hẳn sẽ

không

cậy đông hϊếp

ít.

Hơn nữa

thần

y

Trình

Tốn cũngtham gia, chỉ cần

còn

một hơi

thở, chung

quy

sẽ không chết

tại Thiếu Thất

Sơn, hạiđại hòa thượng phạm

phải sát

giới.”

Hạ Mẫn Chi vô

thức lặp lại: “Sát giới?”



Khuyết

lắc đầu nói: “Ngươi không phải người trong giang hồ, có thể không biết, Thiếu Lâm có từ bi đao, cũng có phá giới đao, có phổ thiện trượng, nhưng cũng có phục ma trượng, Đa La

Diệp

Chỉ không đả thương

nhân mạng,

còn Vô

Tướng

Kiếp Chỉ

lại

là lấy

sát độ kiếp.”

Thở dài

một hơi,

ngữ khí mang theo bao nhiêu ngưỡng mộ

không

nói

nên lời: “Năm mươi năm qua, hắn là

người

duy nhất dám lên Thiếu Lâm khiêu chiến. Niếp Thập Tam

tung hoành

xuất thế, từ nay về sau giang hồ sẽ không

còn

tịch mịch

nữa.”

Một đường trò chuyện

đã đi đến

nhà,

nhưng

Niếp Thập Tam không





đó.

Hạ Mẫn Chi lấy chìa khóa mở cửa, run

rẩy đến không thể tra

vào ổ khóa,

loay hoay một hồi,

chìa khóa

rơi xuống

đất,

móng tay

ngón trỏ

kẹt ngay mắt

khóa

gãy ngang, máu

từ từ lan khắp đầu ngón

tay, đau

thấu

tâm

can.



Khuyết

lặng

lẽ cúi người, nhặt chìa khóa

lên

mở cửa: “Nói

với

Niếp Thập Tam, sáng mai ta

đến

đây cùng hắn xuất phát,

nhất định

không

lỡ hẹn.”

Do dự

một lát, nhịn không được nói: “Niếp Thập Tam

vốn là mãnh ưng trên

bầu trời, lần này

đi

Thiếu Lâm

cầu dược,

đã

truyền khắp giang hồ,

là đại sự trong

mấy chục năm qua… Ngươi

đừng

ngăn

cản

hắn.”

Hạ Mẫn Chi không đáp lời,

tiễn



Khuyết ra cửa,

lại cầm một quyển

sách ngồi xemtrong

viện, thần sắc trấn định.

Đã là

hai mươi

tháng sáu,

vầng trăng khuyết

chậm rãi

treo trên ngọn

cây.

Niếp Thập Tam

xách

hai

quả

hấu

bước vào

viện, nhìn

thấy

Hạ Mẫn Chi

đang

ngẩngđầu

ngắm

trăng

đến

xuất thần.

Không khỏi nhớ tới một câu

thơ xưa:

Minh nguyệt

như sương, chiếu

kiến nhân

nhưhọa.

Tình

này

cảnh này,

khác nào

ảo mộng.

Niếp Thập Tam chỉ cảm thấy

trân trọng

vô cùng,

vạn phần

không

muốn rời xa,nhưng lại

mở miệng nói: “Thập Ngũ, ngày mai ta

phải

đi một chuyến.”

Hạ Mẫn Chi thản nhiên nói: “Thật

ra

ta biết còn có một loại

thuốc

giải

khác.”

Thấy hai mắt

Niếp Thập Tam sáng lên,

tươi

cười: “Dân gian

tương truyền,

chè

đậu xanh có thể giải

bách

độc, ngày mai không ngại

cứ nấu một nồi, ta uống xong

sẽ khỏi.”

Niếp Thập Tam thái dương

nổi

gân xanh,

nhưng

không nói lời nào.

Trầm mặc

thật lâu.

Hạ Mẫn Chi nhẹ giọng thở dài: “Ngươi

từng

nói

bất luận đời này còn có thể sốngđược

bao lâu, chúng ta

đều bên nhau trọn kiếp.”

Niếp Thập Tam

tiến lại

gần, cúi xuống, hôn

lên trán

hắn,

vẫn

không

mở miệng.

“Ngươi còn nói, chỉ cần chúng ta

bên nhau, cho dù

chỉ sống

được

một ngày, cũng

đãmãn

nguyện,

không còn gì hối

tiếc.”

Niếp Thập Tam nói: “Ta sẽ sống

sót

trở về, mang theo

Bồ đề sinh diệt hoàn trở về.”

Ngữ khí kiên quyết

không gì sánh kịp, mặc kệ trời

long

đất

lở

thiên hoang địa lão,cũng

nhất định phải làm đến

cùng,

cũng nhất định có thể làm được.

Hạ Mẫn Chi

vòng tay

ôm lấy

thắt lưng

hắn, cảm nhận hơi ấm cùng hơi thở của hắn, thanh âm

trầm thấp như

kim thạch: “Thập Tam, ta biết ngươi chủ ý đã định, ta không ngăn

ngươi

nữa. Nhưng

mong

ngươi hiểu, ngươi không phải

ô lộng

luôn

chemưa

chắn gió

cho ta, ngươi là

người Hạ

Mẫn

Chi ta

yêu

cả đời. Ta chỉ

muốn đượccùng ngươi sóng vai

nắm

tay an an ổn ổn

đi hết quãng

đời

còn lại, nếu ngươi chết, ta cũng sẽ không sống một mình. Cho nên…”

“Ngươi nhất định phải

trở về

bình

an.“

Niếp Thập Tam không nói lời nào, gắt gao ôm hắn, mãnh

liệt

hôn lên

môi Hạ Mẫn Chi.

Hạ Mẫn Chi nhiệt tình hung

hăng

đáp lại, móng tay

bị gãy bấm

vào

da thịt trên lưng

Niếp Thập Tam, đau đến

thấu tim thấu mạch.

Không biết



ai

cắn rách

lưỡi

ai,

vị máu tanh nồng càng khiến cả hai thêm

hưng phấn;

xích͙ ɭõa

ôm nhau, sinh mệnh

sống động như tỏa sáng khắp bốn bề từ nơi kẽ tay giao nhau; chặt chẽ kết hợp,

đều thuộc về

nhau, động tác

đã

hoàn toàn mất đi tiết tấu cùng kỹ xảo, chỉ còn bản năng

trần trụi,

giản

đơn mà thuần túy.

Tình tự dưới trăng,

nồng nhiệt sung mãn,

câu thúc,

nhưng

không trói buộc.

Cuối tháng sáu,

những thế lực như

Cửu vương

Phó

Lạc

Phong, Nam Cương hầuThẩm

Lăng,

Tây

Châu hầu

Thương

Thanh

Quảng

đều áng binh bất động, mà lần lượt dâng sớ xin

phế Thái tử,

nên

lập

hiền tài.

Các tấu chương đều theo một khuông, lấy

vụ án của Duệ vương



Thái tử

lập mưu hồi đầu năm làm

cớ,

liệt kê một núi tội trạng của

Thái tử

như

xa hoa da^ʍ dật,hiếu sát háo thắng,

tùy tiện lộng

quyền,

gieo

ác ngược

đãi,

kéo bè kết phái, tiến thoái

vô độ,

nhưng

không

nhắc đến chuyện chọn người

kế vị.

Văn

Đế

nằm trên

giường bệnh

xem từng phần từng phần, một búng máu

phun lên trên mảnh khăn màu vàng sáng, lệnh Từ

Diên

mang tấu chương

đi thỉnh giáo

Duệ vương.

Không lâu

sau,

Từ

Diên hồi bẩm,

Duệ vương xem

xong, chỉ nói một câu:

Kẻ được lòng người

không

bao giờ

không hưng thịnh,

kẻ mất lòng người

không

bao giờkhông

bại

vong, mong hoàng huynh cân nhắc.

Văn

Đế thở dài, lại có

thái giám

tiến vào bẩm

rằng Hoàng hậu cùng Thái tử



bên ngoài vấn an.

Văn

Đế trầm ngâm

nửa ngày, nói: “Bảo

bọn họ về

đi,

gọi Thục Hoa phu nhân

dẫntheo

Toán Thao đến hầu.”

Phong thuỷ

đổi dời,

hôm nay

đã

không còn như

ngày xưa

nữa.

Mồng một

tháng

bảy, chính là một

ngày

nắng

đẹp.

Đoàn người

Niếp Thập Tam,

Thanh Vân

đạo trưởng, Tần trang chủ

của thiên hạ đệ nhất trang,

Trình

Tốn

và Tô Khuyết

đến dưới chân núi Thiếu Thất,

Thất Tình đứng đầu

Đạt Ma viện,

Thất Sân đứng đầu

Bàn Nhược đường

đích thân nghênh đón

ngay tại chân núi.

Thất

Sân thân hình cao lớn, diện mạo

thô

hào, đôi mắt

hẹp

thành một đường

nhưthiết đao, vừa

nhìn

thấy Niếp Thập Tam lại đột nhiên mở

to, tinh quang bắn

khắpbốn phía,

ngón tay

điểm hướng

chính diện

Niếp Thập Tam,

chiêu xuất thủ chính

là“Tam nhập địa ngục” trong Ma

Kha chỉ quyết.

Niếp Thập Tam đồng tử

khẽ

co lại, không lùi mà tiến,

lướt lên phía trước, khuỷu

tayđánh

thẳng

hướng mạn sườn của Thất

Sân.

Thất

Sân thân hình

chớp động, linh hoạt như



đang bơi,

biến

chỉ

thành

trảo,

kèm theo

một tiếng

hổ hống

rung chuyển

núi rừng, cương mãnh

tuyệt

luân,

bấu ngayhướng

đại huyệt trước ngực

Niếp Thập Tam.



Khuyết

kinh hô: “Thiếu Lâm hổ trảo thủ?”

Thất

Tình cười nói:

“Là

Thiếu Lâm

thập tam

trảo.”

Niếp Thập Tam kiếm không rời vỏ, năm ngón tay

khép

lại,

trong

không trung

vẽ nên

một đường

hình cung, chém về phía

sau gáy Thất

Sân.

Chớp

mắt hai người đã

so

bảy tám chiêu.

Thất

Sân

thay phiên đủ loại công phu chỉ trảo

như

long xà hổ báo hạc

vượn

ưng, Niếp Thập Tam thủy chung

chỉ dùng những chiêu thức tầm thường

đơn giản nhấtđể

ứng

phó,

nhưng

mỗi

chiêu mỗi thức đều đặc biệt

hiệu

quả.

Chỉ trong thoáng chốc,

cư nhiên bức Thất

Sân

thoái

lui mười bước.

Thất

Tình đề khí nói: “Sư đệ, ngươi đã thua,

nên

dừng tay!”

Thanh âm không lớn, lọt vào tai lại

như

hồng chung đại lữ, ong ong không dứt.

Thất

Sân quả nhiên thu tay, cười to nói: “Niếp thiếu hiệp danh bất hư truyền!”

Niếp Thập Tam

buông

tay lui vài bước, đứng

thẳng,

tư thế khiêm nhường, nói: “Đại sư quá khen. Có thể cùng đại sư luận bàn,

là phúc của

vãn bối.”

Thất

Tình cười nói: “Niếp thiếu hiệp quá khiêm tốn

rồi. Thất

Sân sư đệ thiên tínhsay

mê võ học,

nhưng với giáo lý của ba pháp môn giải thoát

“không, vô tướng, vôtác” này,

thủy chung

vẫn chưa ngộ ra,

còn

bất chấp

các vị khách quý

từ

xa tới

đây,đã vội so chiêu với

Niếp thiếu hiệp,

quả thật

thất lễ.”

Nói xong dẫn đoàn người lên núi

vào

tự,

trong

tự

nơi nơi đều

ấm

cúng,

mỗi

tòa điện

đường đều

kết

cấu

hùng vĩ, khí

độ

trang nghiêm.

Chờ

đoàn người tiến

vào thiện phòng trong

thiên điện, chỉ thấy

chính giữa

thiện phòng

trên

một cái bồ đoàn

cũ, một

lão tăng

râu bạc

đang

ngồi ngay ngắn,

chính

là phương trượng

Thất

Khổ đại sư,

Thất

Khổ my mục

thanh nhã,

thần tình từ ái, mỉm cười

gật đầu: “Các vị đường xa đến

đây,

xin mời ngồi

trước.”

Mọi người

ngồi

xếp bằng trên

bồ đoàn

ở hai bên,

Thất

Khổ

tuy

dung mạo khônghơn người,

nhưng

lại có một loại đoan

nghiêm

trang trọng, nhất thời ngay cảThanh Vân

đạo trưởng cũng không dám

phóng túng cười nói.

Niếp Thập Tam

chấp tay

cúi đầu,

cung kính thi

lễ: “Vãn bối Niếp Thập Tam,

bái kiến

Thất

Khổ đại sư.”

Thất

Khổ nói: “Niếp thiếu hiệp

đừng đa lễ,

đã

đến Thiếu Lâm,

thì chính



hữuduyên,

mời ở lại vài

ngày.”

Không lâu

sau có

tiểu

hòa thượng

dâng trà thơm, khách chủ đàm

đạo.

Niếp Thập Tam đột nhiên đi đến

trước mặt Thất

Khổ quỳ xuống,

khấu

đầu

lễ bái: “Xin

đại sư ban

cho

ta

Bồ đề sinh diệt hoàn.”

Thất

Khổ

nhàn nhạt quét mắt

nhìn lướt mọi người, hỏi: “Các vị

ngồi đây, đều làbằng hữu của

Niếp thiếu hiệp?”

Thanh Vân cười nói: “Cũng không phải,

người thân duy nhất của

Niếp Thập Tam trúng

phải

kỳ độc,

nếu

hắn đã mở miệng,

những kẻ làm bằng hữu như

chúng ta, cũng đành phải

mặt dày

đến Thiếu Lâm

một chuyến, mong

Thất

Khổ đại sư thành toàn.”

Thất

Khổ thở dài: “Bồ đề sinh diệt hoàn trên đời

chỉ còn

một viên… Các vị lên núi, lão nạp

vốn

cũng

không cự tuyệt

được, chỉ



viên thuốc đó

đã tặng

cho

người khác,trái lại khiến

thiếu hiệp một chuyến tay không.”

Trái tim

Niếp Thập Tam

như

trầm xuống, đảo mắt lại

thấy vẻ mặt

Thất

Tình

có một tia do

dự, tâm niệm

chợt

động, hỏi: “Không biết đại sư đã

tặng

dược

cho

ai?”

Thất

Khổ

chăm chú nhìn

hắn, hòa nhã nói: “Thiếu hiệp

đây

là hoài nghi lão nạp? Người xuất gia không

dám

nói dối, dược

đích

thực đã

được

tặng, nhưng để tránh phiền toái,

danh tính của

người

kia, lão nạp không thể

nói với

thiếu hiệp.“



Khuyết cười lạnh: “Có gì



không thể?”

Thất

Khổ nói: “Niếp thiếu hiệp

cầu dược

là vì

cứu người, người nọ cũng vì cứu người. Nếu lão nạp nói

ra, khó bảo

đảm

Niếp thiếu hiệp

sẽ

không đi tìm người nọ. Nên

biết

người thân nhất của

Niếp thiếu hiệp là một mạng người,

nhưng người thương nhất của

người nọ cũng là một

sinh

mạng.

Lão nạp thật sự không muốngieo sóng gió,

biến việc thiện

cứu người thành

chuyện ác

đả thương người.”

Dứt lời, lấy ra một

lọ

sứ

nhỏ,

nâng niu trong

lòng bàn tay, nói: “Trong lọ có mười hai

viên

Đại hoàn đan, tặng

cho

thiếu hiệp.

Dược

này

tuy

không

bằng Bồ đề sinh diệt hoàn,

nhưng uống vào cũng có chút

công dụng.”

Mọi người

đều cả

kinh, nên biết

Đại hoàn đan nguyên là

thánh dược của

Thiếu Lâm,

hiệu nghiệm có thể nói là làm người chết đi sống lại,

kẻ

luyện võ dùng cànggia tăng

công lực, chỉ

là số lượng cực

ít,

bào

chế không

dễ, người trong giang hồ có thể được một

viên

đã là

phúc phần tu từ

kiếp trước,

Thất

Khổ

vừa

ra tay

đã

tặngliền

mười hai

viên,

cũng coi

như

đã rất nể

mặt.

Lọ

dược

này đưa ra, Niếp Thập Tam

cho

dù còn nghi vấn, cũng không

tiện

hỏi

nữa.

Niếp Thập Tam

cũng

không khách sáo,

đón

nhận

lọ

dược,

cúi

người nói: “Đa tạ đại sư, đại sư từ bi

lo nghĩ, là vãn bối đường đột.”

Sau khi xuống

núi,

đám người Thanh Vân

đạo trưởng cùng Tần trang chủ cáo từ

rờiđi,

còn

Niếp Thập Tam cùng



Khuyết và Trình

Tốn tìm

một

hộ nông gia

tá túc trong

tiểu viện.

Trình

Tốn cười nói: “Lão hòa thượng cho ngươi

món ngon, ngươi còn

chưa thấy đủ?”

Niếp Thập Tam lạnh lùng nói: “Thứ ta muốn chính là

Bồ đề sinh diệt hoàn.”



Khuyết

nói: “Lão trọc

kia

hơn phân nửa



nói dối gạt người, nếu không

cần

gìphải nịnh bợ

tặng

ngươi

Đại hoàn đan?

Chưa hết,

Bồ đề sinh diệt hoàn

được tặng đi,

tại sao

trên giang hồ một chút tin tức cũng không

có?”

Niếp Thập Tam trầm mặc.

Nhưng trong lòng

chủ ý

đã định, thật

cũng

được

giả cũng

được,

chắc chắn phải lênThiếu Lâm,

tra cho ra lẽ, nếu viên thuốc còn trong

tự,

thì

đoạt lấy, nếu

đích thựckhông

còn

ở Thiếu Lâm,

thì

cũng

phải buộc Thất

Khổ nói ra.

Trình

Tốn

vừa

nhìn

sắc

mặt hắn, liền thở dài: “Tiểu tử này

đã hạ quyết tâm,

xemchừng phải

liều mạng với

Thiếu Lâm.”



Khuyết

nhìn Niếp Thập Tam,

thần tình

phức

tạp,

cụp

mắt nói: “Nửa

đêm xông vào Thiếu Lâm, không biết

liệu

có thể sống

sót

xuống núi?

Tính mạng của người khác, thật sự quan trọng hơn cả

sống

chết của chính mình sao?”

Trình

Tốn cười nói: “Ngươi là sát thủ, xưa nay

đã quen máu lạnh,

làm sao

hiểu được chữ

tình này?”

An tĩnh

nhìn

về phía

chân trời

xa

nơi tà dương chỉ còn là

một đường

đỏ thẫm: “Nếu phu nhân

ta cần

Bồ đề sinh diệt hoàn

này

cứu mạng, ta cũng sẽ

bất chấp sống chếtđoạt nó cho nàng.”

Mâu quang lạnh lùng của



Khuyết

che

giấu

vẻ

ưu thương

lạc lỏng

cùng một tiahoảng loạn:

“Phải, ta là sát thủ, một khi động

tình,

e rằng chỉ còn nước

chết.”

Nắm

tay siết

thật chặt,

đạm đạm

nói: “Ta không

được

động tâm, càng không thể mềm lòng.”