Chương 27

Hạ Mẫn Chi nhìn Niếp Thập Tam cười khổ, dùng ánh mắt khẩn cầu: Thập Tam, ngươi thừa nhận đi, nàng hung hãn như vậy…

Niếp Thập Tam nhãn thần sắc sảo: Năm đó ngươi đuổi ta, nói là muốn thú nàng…

Hạ Mẫn Chi: Đừng cứ thích ghi hận như vậy, khoan dung là đức tính tốt. Hơn nữa ta cũng đâu thành thân với nàng.

———

Niếp Thập Tam nhìn Đàn Khinh Trần, đột nhiên mở miệng: “Đàn sư huynh, ngươi luôn tính kế rất hay.”

Đàn Khinh Trần ngồi tựa vào vách tường đá đen sì, thân đầy xích sắt, sắc mặt tái nhợt, nhưng mơ hồ có ý vị đàm tiếu như phong vân, phất tay tự thương sinh, khẽ cười nói: “Điểm nào lộ sơ hở?”

Niếp Thập Tam nói: “Ngươi không lộ sơ hở, đích thực bị Thái tử vu oan. Nhưng vụ án sơ hở quá nhiều, trùng hợp cũng quá nhiều.”

Đàn Khinh Trần nói: “Sơ hở nhiều nên hỏi Thái tử, về phần trùng hợp… Đó là ý trời, trời không diệt ta.”

Mỉm cười: “Thanh Thần giáo làm loạn không liên quan tới ta, Tề Vân Vĩnh bị người xui khiến vu cáo ta; Yên Dạ Lai là sát thủ Điệp lâu, nghe lệnh Thái tử, Duệ vương phi không chịu khuất phục, bị kẻ gian hãm hại, án mưu nghịch này, từ đầu đến cuối chỉ là Thái tử lập mưu vu khống.”

Niếp Thập Tam đạm đạm nói: “Ngươi bày kế cố ý cho Thái tử cơ hội hại ngươi, thậm chí còn âm thầm trợ giúp —— chuyện này ta không có chứng cớ, nhưng ta biết, án này được lật lại, Thái tử mất hết lòng dân, mất hết thanh thế, còn ngươi thừa dịp đoạt lấy thứ ngươi muốn.”

“Dùng từ “đoạt” này thật sự quá khó nghe rồi, tiểu sư đệ, ngươi cũng biết tính ta, ta chỉ đợi có người bị bức đến bất đắc dĩ phải hai tay dâng ngọc tỷ cho ta.”

Niếp Thập Tam thần sắc bất động, đột nhiên nói: “Phu nhân ngươi chết rất thảm.”

Trong mắt Đàn Khinh Trần có vài phần thương tiếc vài phần ôn nhu, nhưng càng nhiều hơn lại là ưu nhã mà khoan thai lạnh thấu xương tủy: “Người có sinh có tử, một cái chết ý nghĩa, nàng đã không hối tiếc, phận làm phu còn gì phải ôm hận? Bất quá phu thê mấy năm, ta chung quy sẽ không để nàng chết vô ích.”

“Yên Dạ Lai có biết chân tướng không?”

Đàn Khinh Trần nhẹ nhàng phủi phủi mảng tro bụi bám trên tay áo, ung dung nói: “Màn kịch này, quan trọng nhất chính là chữ “thật”, ngay cả Duệ vương phi cũng không rõ ngọn nguồn, huống chi một con cờ như Yên Dạ Lai? Hơn nữa, ta làm sao để kẻ khác nắm đuôi mình?”

“Thái tử hứa với Yên Dạ Lai, sau vụ án này, sẽ phế ta làm thứ dân, giao cho nàng, từ nay về sau ẩn dật, nàng một lòng muốn cùng ta sống cuộc sống phu thê bình thường, bách niên giai lão. Thái tử khổ tâm như vậy, để nàng ở bên cạnh ta làm gián điệp, tại sao ta không thuận theo ý Thái tử?”

Niếp Thập Tam trầm mặc một lát, hỏi: “Từ lúc nào ngươi bắt đầu tính kế với cả Thập Ngũ?”

Đàn Khinh Trần liền thu lại ý cười, nhãn thần có chút nồng cháy có chút chân thành: “Mẫn Chi là người ta không muốn tính kế nhất.”

Thấy trong mắt Niếp Thập Tam tràn ngập vẻ mỉa mai lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Từ sau Nam Cương đại án, ta liền biết Hoàng huynh đối với hắn đặc biệt tin sủng, nhưng vẫn chưa lần nào trọng dụng hắn. Mãi cho đến tháng chạp năm ngoái, Thái tử rắp tâm hại ta, hắn lại đang ở Đại Lý Tự, lúc này mới nhờ Thập nhất ca đi tìm hắn.”

“Phó Lâm Ý cũng biết chuyện này?”

Đàn Khinh Trần mỉm cười ấm áp: “Thập nhất ca không biết, hắn thật sự lo lắng nóng ruột cho ta.”

Niếp Thập Tam thở phào nhẹ nhõm, thoáng yên tâm hơn. Dù sao, vẫn còn Phó Lâm Ý chưa từng lừa dối Hạ Mẫn Chi.

Nhìn xuyên qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, Đàn Khinh Trần xa xăm ngắm một đóa hoa nở sớm: “Tiểu sư đệ, ngươi sẽ nói hết với Mẫn Chi đúng không? Ngươi nghĩ ngươi nói hắn sẽ tin?”

Niếp Thập Tam cười lạnh: “Ngươi cho rằng ngươi qua mắt được hắn? Thập Ngũ không nói, là bởi vì hắn không muốn hoài nghi ngươi, hắn muốn tin tưởng ngươi.”

Đàn Khinh Trần nhịn không được lắc đầu: “Tín nhiệm là độc dược, kẻ khác là địa ngục. Mẫn Chi vẫn còn quá nông cạn non nớt.”

Vừa dứt lời, Niếp Thập Tam xuất thủ như điện, một chưởng thật mạnh tát về hướng má trái Đàn Khinh Trần.

Đàn Khinh Trần ngón trỏ và ngón giữa tay phải cùng vươn ra, thành hình lưỡi kéo, điểm hướng huyệt Thái Uyên và huyệt Dương Trì trên cổ tay phải hắn, Niếp Thập Tam lập tức biến chiêu, năm ngón câu lại, bấu về phía huyệt Kiên Tỉnh của Đàn Khinh Trần.

Trong nháy mắt, hai người chỉ chưởng chưa giao, đã so bảy tám chiêu, Niếp Thập Tam duỗi hai ngón tay điểm hướng hai đại huyệt Tình Minh Nhân Nghênh của Đàn Khinh Trần, Đàn Khinh Trần không thể không tránh, lúc nghiêng mặt né đi, đồng thời tung một chưởng về phía ngực Niếp Thập Tam.

Niếp Thập Tam trực tiếp phớt lờ, một chưởng tát lên má trái Đàn Khinh Trần, ngực linh hoạt không tưởng ưỡn ra sau một thốn, đồng thời thu hồi bàn tay, “phách” một tiếng tiếp chưởng.

Sư huynh đệ từ lúc xuống núi đến nay lần đầu giao thủ, cổ tay Đàn Khinh Trần bị xích sắt kiềm hãm, Niếp Thập Tam thủ hạ lưu tình, cái tát kia tuy đánh cho Đàn Khinh Trần khóe miệng rỉ máu, nhưng không hề dùng nội lực.

Đàn Khinh Trần chiến bại, cũng không truy kích, nhẹ nhàng lau đi vết máu bên môi, cười nói: “Tiểu sư đệ công phu đẹp mắt.”

Thanh âm Niếp Thập Tam còn lạnh hơn băng, sắc hơn đao: “Ta vì Thập Ngũ đánh ngươi một chưởng này.”

“Đàn Khinh Trần, vì thân nhân như ngươi, hắn bệnh nặng mới khỏi vẫn quỳ trước hoàng đế suốt một canh giờ, càng không cần nói tới mấy ngày qua bôn ba lao lực, chỉ vì lật lại vụ án cho ngươi, cam nguyện để đầu đường cuối phố đều mắng hắn là cẩu quan.”

“Tới miệng ngươi, chỉ rước lấy một câu “nông cạn non nớt”?”

Đàn Khinh Trần rũ my: “Tiểu sư đệ, những gì Mẫn Chi làm cho ta, mỗi một chuyện ta đều biết đều ghi nhớ.”

Trong đôi nhãn châu đen nhánh của Niếp Thập Tam lóe lên phong mang: “Ngươi tranh quyền đoạt lợi cùng Thái tử ta mặc kệ, nhưng còn liên lụy tới Thập Ngũ nữa, ta sẽ ra tay với ngươi.”

Đàn Khinh Trần cười nói: “Ta nào nhàn rỗi tranh đoạt cùng Thái tử? Ta chưa bao giờ xem hắn là đối thủ, phụ hoàng của hắn, đại ca của ta, mới là đối thủ của ta.”

Đang nói, trên lối đi dài lê thê trong ngục có ai đó đang thả bước, hai người họ thị lực đều tốt, thấy là Hạ Mẫn Chi, đồng loạt im lặng.

Hạ Mẫn Chi mỉm cười đến gần, Niếp Thập Tam hai mắt sáng lên, còn Đàn Khinh Trần hai mắt tối lại.

Hạ Mẫn Chi cười hỏi: “Thập Tam, ngươi với Duệ vương gia đang nói chuyện gì thế?”

Đàn Khinh Trần chỉ về phía đóa hoa vô danh màu vàng nhạt ngoài cửa sổ: “Chúng ta đang nói ba phần xuân sắc, đều đọng lại trên nhánh hoa kia.”

Hạ Mẫn Chi liếc nhìn hắn, gật gù mỉm cười: “Duệ vương gia nói rất hay! Nhưng không biết có phải do quá tốn công phu hay không, mà nói đến khuôn mặt đang êm đẹp cũng sưng đỏ lên?”

Niếp Thập Tam không khỏi mỉm cười, đứng dậy nắm tay hắn, nói: “Về nhà thôi.”

Nhìn theo bóng lưng hai người xa dần, trong đôi nhãn mâu sâu không thấy đáy của Đàn Khinh Trần là ba phần ngưỡng mộ ba phần hàn lãnh.

Bẻ một mẩu bánh nhỏ đã khô cứng, cổ tay khẽ động, đóa hoa vàng ngoài cửa sổ lập tức ủy khuất rơi xuống bùn.

Có chút khát khao nôn nóng không áp chế được, lại thở dài: “Chưa tới mùa ngươi nở, gấp gáp cái gì?”

Hạ Mẫn Chi cùng Niếp Thập Tam vừa ra khỏi Đại Lý Tự, liền chạm trán Phó Lâm Ý.

Phó Lâm Ý mấy ngày qua đối với Hạ Mẫn Chi trước sau như một, xem văn thư kết án mà hắn phê, tuy không hiểu ẩn ý, cũng chỉ nhàn nhạt mỉm cười, nói: “Trong lòng Mẫn Chi tự có tính toán, cái mạng của lão Thập tứ cũng may được hắn cứu lại.”

Quả nhiên toàn tâm tín nhiệm.

Chỉ thấy Phó Lâm Ý vẻ mặt vui mừng si mê, kéo Hạ Mẫn Chi và Niếp Thập Tam, cười nói: “Đang định vào tìm các ngươi, bữa trưa này ta mời, chúng ta đến Tích Thúy say sưa một trận đi.”

Hạ Mẫn Chi thấy hắn hồng quang đầy mặt, hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”

Phó Lâm Ý cười đến thấy răng không thấy mắt: “Phương Khai Tạ nhận lời trưa nay cùng ăn với ta, còn nhờ ta gọi ngươi theo.”

“Gọi ta theo làm gì?”

“Đại khái là rốt cuộc cũng phát hiện ra ưu điểm của ta, muốn nói rõ ràng với ngươi là không gả cho ngươi nữa.” Phó Lâm Ý rưng rưng nước mắt, khoa tay múa chân vui sướиɠ.

Niếp Thập Tam cau mày nhích ra xa hắn một chút.

Phó Lâm Ý bao trọn một gian phòng trang nhã có cửa sổ, dùng bình phong thủy mặc ngăn cách với bên ngoài.

Ba người đang uống Tích thúy tinh hà đặc chế của Tích Thúy lâu, trà này dùng Quân sơn ngân châm cùng Hán thủy ngân toa trộn theo tỷ lệ ba bảy pha thành, Niếp Thập Tam không giỏi uống rượu, nhưng thích thưởng trà, chỉ cảm thấy trà này vừa vào miệng hơi đắng, đến cổ họng lại thấy nồng thuần, dư vị ngan ngát vô tận, không khỏi khen: “Trà ngon.”

Phó Lâm Ý dư tiền nên lớn tiếng: “Đương nhiên ngon rồi, một bình này là một lượng bạc.”

Trộm liếc Hạ Mẫn Chi, trêu Niếp Thập Tam: “Thập Ngũ nhà ngươi tiếc tiền không mua cho ngươi uống đúng không? Không sao, chỉ cần Niếp đại hiệp chịu quang lâm phủ ta, mỗi ngày ta đều mời ngươi uống.”

Hạ Mẫn Chi khẽ nhướn mày, mỉm cười.

Phó Lâm Ý lập tức cảm thấy hàn khí từ dưới chân trực tiếp đông thẳng tới tim, lạnh đến toàn thân nổi da gà, đột nhiên nhớ lại lần đó hắn thẩm tra Phùng Tê Ngô, hình như cũng tươi cười như vậy liền xử phạm nhân lăng trì?

Đang định chữa cháy mấy câu, một người đã từ sau bức bình phong tiến vào.

Phương Khai Tạ.

Không hổ là danh hoa Tĩnh Phong.

Phương Khai Tạ một thân hồng y rực hơn cả lửa, khoác lên người thập phần tuyệt lệ, vạn phần diễm sát, khuôn mặt vừa tinh xảo, vừa rạng rỡ, như hoa băng trong tuyết.

Phương Khai Tạ mở miệng, thanh âm như kéo ngọc cắt ngang một đoạn tơ lụa, nhu mị mà sắc bén: “Ai là tên cẩu quan Hạ Mẫn Chi?”

Hạ Mẫn Chi nhìn Niếp Thập Tam cười khổ, dùng ánh mắt khẩn cầu: Thập Tam, ngươi thừa nhận đi, nàng hung hãn như vậy…

Niếp Thập Tam nhãn thần sắc sảo: Năm đó ngươi đuổi ta, nói là muốn thú nàng…

Hạ Mẫn Chi: Đừng cứ thích ghi hận như vậy, khoan dung là đức tính tốt. Hơn nữa ta cũng đâu thành thân với nàng.

Niếp Thập Tam cười nói: “Là ta, chào Phương cô nương!”

Phó Lâm Ý “a” một tiếng, thoáng nhìn Hạ Mẫn Chi, lập tức ngậm miệng.

Phương Khai Tạ rót một chung rượu, một hơi uống cạn, cử chỉ chẳng những hào phóng, mà còn có thể gọi là hào khí, lạnh lùng nói: “Phương Khai Tạ ta thà xuống tóc làm ni cô, cũng tuyệt không gả cho hạng người như ngươi!”

Phó Lâm Ý mừng rỡ.

Niếp Thập Tam cũng mừng rỡ.

Hạ Mẫn Chi có chút bị đả kích, nhịn không được hỏi: “Tại sao?”

Phương Khai Tạ uống tiếp một chung rượu, sắc mặt không đổi: “Tại sao ư?”

Một ngón tay như xuân thông

(lá hành, thường dùng để tả ngón tay đẹp thon dài)chỉ vào Niếp Thập Tam, mang theo hiệp khí đao kiếm như mộng: “Tướng mạo ngươi trông cũng giống một nam nhân. Nhưng thân là hình quan, thừa biết oan khuất, lại không dám truy xét đến cùng, kết án hồ đồ, đổi trắng thay đen, ngươi khuất phục uy quyền như vậy, nhát gan như vậy, cha ta đúng là đã nhìn lầm ngươi!”

Dứt lời, xoay người bỏ đi, hồng y phiêu phiêu, hương thơm vẫn còn đọng lại.

Phó Lâm Ý như mê như say.

Hạ Mẫn Chi trợn mắt há mồm, nửa ngày mới hỏi: “Đây là nữ nhi của Phương thượng thư? Danh môn khuê các? Tri thư đạt lễ?”

Phó Lâm Ý vẻ mặt thâm tình, tán thưởng: “Đây chính là Phương Khai Tạ, là nữ tử mà Phó Lâm Ý ta một mực chung tình. Độc nhất vô nhị, cực chân cực thuần, huệ chất lan tâm chân chính.”

Cầm lấy chung rượu nàng uống qua, rót đầy, khoan thai uống xong, nói: “Làm người có rượu, lại được cùng Khai Tạ, đời này không còn gì mong cầu.”

Niếp Thập Tam lẳng lặng nhìn Phó Lâm Ý, nói: “Phương Khai Tạ rất khá.”

Hạ Mẫn Chi khẽ vỗ vai Phó Lâm Ý: “Kẻ thích dung mạo của nàng nhiều không kể xiết, nhưng kẻ có thể chân chính hiểu con người của nàng chỉ có ngươi. Nếu nàng có được một tri âm như ngươi, cũng là một chuyện mỹ hảo.”

Thấy Phó Lâm Ý không ngừng cạn chung, nhịn không được nhắc nhở: “Ngươi lấy bạc ra trước đi, kẻo lát nữa say khướt rồi bị đá ra ngoài, ta đi đâu trước giờ đều không mang theo ngân lượng.”

Mười ngày sau, Mạc Thái Vi bị áp giải đến Tĩnh Phong. Án mưu nghịch của Duệ vương lại được phúc thẩm.

Niếp Thập Tam đứng trong điện, còn Hạ Mẫn Chi chỉ chờ ở sau điện.

Dương Lục thẩm án, sắc sảo quả quyết, phán đoán tinh chuẩn, giỏi dùng hình tấn.

Trước truyền Ân Tinh, không nói hai lời liền dụng hình kẹp tay, mỗi khi hắn đau đến sắp ngất đi, lại buông lỏng một lát, cứ thế kẹp ba bốn lần, Ân Tinh ngoan ngoãn khai lời vu cáo của Tề Vân Vĩnh và quản gia phủ Duệ vương đều xuất phát từ tay mình, Duệ vương phi cũng không phải chết vì bệnh, mà là Thái tử âm thầm ra lệnh mình lấy mạng nàng, bèn dùng cách thức âm độc đẩy bình vào bụng.

Hỏi đến dấu tay của Duệ vương phi, nghe thấy Dương Lục đã biết rõ tường tận, Ân Tinh không đợi dụng hình, lập tức thừa nhận.

Vụ án oan này, quả nhiên từ trên người Ân Tinh mở ra một lỗ hổng.

Trọng thần lục bộ, Giám sát Ngự Sử ngồi hai bên điện lần lượt gật đầu, nghe Ân Tinh khai đến Thái tử, trong mắt đều nhịn không được lộ vẻ khinh thường cùng thất vọng.

Dương Lục thấy thế, mới dùng lời nói ám chỉ cho Ân Tinh khai ra Mạc Thái Vi là chủ mưu.

Ân Tinh bản tính giảo hoạt, vừa nghe liền hiểu, quả nhiên lật lọng từ Thái tử thành Mạc Thái Vi.

Nhất thời lại truyền Yên Dạ Lai.

Dương Lục vừa đọc xong ghi chép của Hạ Mẫn Chi lúc thẩm vấn ở Lâm Châu, Yên Dạ Lai liền khai ngay tại chỗ, nguyên là Thái tử sai mình hãm hại Duệ vương. Nói xong liền muốn cắn lưỡi tự sát, cũng may Niếp Thập Tam phản ứng cực nhanh, phi thân xuống đường kiềm lại hàm dưới của nàng.

Tánh mạng tuy bảo toàn, nhưng cũng đã cắn đến miệng đầy máu, vừa hé miệng, máu đã chảy ròng xuống đất.

Yên Dạ Lai đưa tay thấm máu, hai mắt như nước, chăm chú nhìn Đàn Khinh Trần quỳ một bên, dùng ngón tay viết: Lòng này vì quân, có biết chăng? Có biết chăng? Có biết chăng?

Như thể mê muội cứ viết mãi ba chữ “có biết chăng”, cho đến khi bị tự tốt giải ra khỏi điện.

Từng con chữ màu máu trải trên nền đá đen tuy không nổi bật, nhưng trông đặc biệt thê lương.

Đàn Khinh Trần cúi đầu nhìn, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nhạt đến không thể nhận ra.

Yên Dạ Lai, có thể làm vật hy sinh lót đường cho ta, là phúc phần của nàng.

Án mưu nghịch của Duệ vương đã xử đâu vào đấy.

Ân Tinh bị phán lăng trì một ngàn đao.

Tề Vân Vĩnh, Yên Dạ Lai trảm ngang lưng thị chúng.

Mạc Thái Vi chém đầu.

Đám ngục tốt ở đại lao Lâm Châu phủ như chuột phải nước sôi, chết trọn một ổ.

Thiếu khanh Dương Lục phán xong một án, danh dương thiên hạ, Văn Đế khen ngợi cương trực nghiêm cẩn, cẩn thận tinh tế, sẵn dịp Hàn Thoái Tư cáo lão hồi hương, thăng làm Chính khanh Đại Lý Tự.

Hạ Mẫn Chi kết án qua loa, hồ đồ hỏng việc, từ Tự thừa tứ phẩm giáng xuống làm Ti trực thất phẩm, phạt bổng nửa năm.

Duệ vương và Thái tử, thúc chất tương phùng mỉm cười, tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Duệ vương cười đến ôn nhã khiêm hòa, Thái tử cười đến có phần méo mó.

Văn Đế ở trong triều cẩn trọng an ủi Duệ vương, Duệ vương xin được ở lại Tĩnh Phong, cùng lo triều chính, tương trợ Thái tử.

Văn Đế vui mừng, ân chuẩn.

Duệ vương ở tây thành lập Thiên Lược phủ, chiêu nạp hiền tài, luận đàm quốc sự.

Nhất thời Thiên Lược phủ thành một tiểu triều đình, ngay cả Lại bộ thượng thư tân nhiệm Cung Hà Như cũng thường xuyên lui tới.