Chương 23

Đạo lý chân thật nhất thiên hạ, nghe mãi cũng sẽ trở nên giản đơn.

Tỷ như đói bụng thì phải ăn cơm, tỷ như người mình yêu được người khác để ý thì mình sẽ ăn dấm.

Cho nên Niếp Thập Tam trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Đàn Khinh Trần thích ngươi.”

———

Đại lao Lâm Châu nguyên là một đại viện, sảnh đường cũng có điểm giống hình đường, đốt vài lò lửa, bày đủ loại hình cụ, trên tường treo roi da, giáp côn

(kẹp tay), trên trần rũ xuống xích sắt, trên mặt đất dựng vài giá gỗ, trên giá gỗ mơ hồ có vết máu loang lổ màu đen tím.

Xuyên qua ánh lửa, chỉ thấy hai bên hai dãy nhà lao có thứ có tự, ba mặt đều là tường đá thật dày, một mặt đóng đầy cọc gỗ đường kính bằng miệng chén, vô cùng nghiêm ngặt.

Hạ Mẫn Chi ngồi ghế trong sảnh đường, Niếp Thập Tam đứng ngay bên cạnh.

Trương Tường nhìn yêu bài Niếp Thập Tam đưa ra, biết là Đại Lý Tự lục phẩm đới đao hộ vệ, sực nhớ mấy hôm trước Ân thư lại nói Tĩnh Phong phái tới một Hạ đại nhân phúc thẩm án mưu nghịch của Duệ vương, không nghi ngờ gì nữa chính là vị này, vội quỳ xuống thỉnh an.

Vương Tứ thấy vừa rồi có phần mạo phạm, cúi đầu thật thấp không dám mở miệng, Trương Tường lại có cảm giác vị Hạ đại nhân này tựa hồ đã từng quen biết, còn Niếp Thập Tam tuy thần tình lãnh đạm, nhưng lại khiến mình đứng ngồi không yên, giống như kẻ thù kiếp trước đến đòi mạng.

Hạ Mẫn Chi cười nói: “Năm năm không gặp, Trương đại ca đã là ngục chính, quả thật đáng mừng.”

Trương Tường vội ngẩng đầu đáp: “Đại nhân chê cười rồi.” Trong lòng tự hỏi, năm năm trước từng gặp qua hai người này sao.

Nhìn bên ánh lửa đôi mắt hoa đào tự tiếu phi tiếu của Hạ Mẫn Chi, còn có nốt ruồi nho nhỏ nơi khóe mắt, nhất thời như bị tạt một gáo nước lạnh: “Ngươi… ngươi là người năm đó…”

Lập tức nhìn về phía Niếp Thập Tam, Niếp Thập Tam đã trưởng thành thiếu niên cao lớn, khuôn mặt lẫn thân hình đều không còn nét tú mỹ của hài đồng năm xưa, nhưng đôi mắt kia vẫn không hề thay đổi, thuần một màu đen không lẫn lấy một tia tạp sắc, thanh tỉnh đến gần như lãnh khốc, trầm lắng như mãnh thú, đồng tử cơ hồ hẹp thành một đường chỉ tinh tế.

Nhất thời hai đùi run rẩy, kinh hãi muốn chết.

Ngã phịch xuống đất, giữa đũng quần dần dần có nước lan ra, cư nhiên tiểu ngay trong quần.

Trương Tường này, tra tấn người khác không bao giờ động lòng trắc ẩn mà nương tay, nhưng một khi bản thân đại họa ngập đầu, càng nhát gan yếu đuối hơn ai hết.

Hạ Mẫn Chi phì cười, cũng không để ý tới hắn, chỉ vào Vương Tứ: “Phiền vị sai nha đây dẫn chúng ta đến gặp Đàn Khinh Trần.”

Men theo lối đi tối tăm bước dần vào trong, chóp mũi tràn ngập mùi máu tanh, mùi mồ hôi bẩn thỉu, thậm chí có cả mùi thối rữa.

Dưới ngọn đuốc mơ hồ, tù phạm trong ngục kẻ nào cũng y phục tả tơi, ô uế không chịu nổi, nhìn thấy ánh lửa, có kẻ tỉnh ngủ mở to mắt, nhưng nhãn thần đã không còn lấy một tia sức sống.

Ngục giam vốn là địa ngục của người sống, vừa vào đại lao, liền thành cái xác sống.

Trong gian nhà lao phía cuối lối đi, có một bóng người nằm trên lớp rơm mỏng manh, Vương Tứ thấp giọng nói: “Vị này chính là Duệ vương gia.”

Hạ Mẫn Chi gật đầu, ra ý bảo Vương Tứ đi, Vương Tứ ân cần thắp ngọn đèn trên vách đá, mới tự cáo lui.

Đàn Khinh Trần đã bị đánh thức, ngồi dậy tựa lưng vào vách lao, mỉm cười nhìn Hạ Mẫn Chi.

Trong đại lao âm u ẩm thấp, Đàn Khinh Trần lại như đang ở giữa rừng hoa như gấm dưới xuân quang, thần thái bình tĩnh tự nhiên.

Một thân áo tù vấy máu, giữa bóng đêm tĩnh mịch lại lộ ra khí độ tao nhã, khí độ không giảm, tao nhã cũng không mất đi: “Thanh tranh hướng minh nguyệt, bán dạ xuân phong lai. Mẫn Chi, ba năm không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Thâm tình miên man.

Hạ Mẫn Chi vừa định mở miệng, Niếp Thập Tam đã lạnh lùng cướp lời: “Đàn sư huynh, ngâm thơ không cần nhất thời nóng vội. Thập Ngũ và ta đều rất khỏe, hiện tại người không khỏe chính là ngươi.”

Đàn Khinh Trần cười khổ: “Tiểu sư đệ, nói đến phần cầm chữ hạc

(chuyên gia phá hỏng bầu không khí =)))), trong thiên hạ quả thật không ai giỏi hơn ngươi.”

Nhắc tới bốn chữ ‘phần cầm chữ hạc’, trong lòng chợt động, tinh tế quan sát Niếp Thập Tam, ba năm không gặp, hắn đã hoàn toàn trưởng thành, tuấn mỹ mà cường hãn, cao ráo nổi bật; lại nhìn sang Hạ Mẫn Chi, diện mạo trái lại không thay đổi nhiều, chỉ là hai má đã bớt đi chút thịt, cằm cũng nhọn ra một ít, đường nét ngũ quan càng rõ ràng, dường như vừa ốm dậy, nhưng lại phong lưu tận xương.

Đang định hỏi thăm, đã nghe Hạ Mẫn Chi nói: “Khẩu cung đó của ngươi là thế nào?”

Đàn Khinh Trần không đáp, chỉ từ trong tay áo đưa ra bàn tay phải.

Ngọn đèn trên vách đá lập lòe, ánh trăng theo khe cửa nhỏ hẹp ở góc trên nhà lao tràn vào.

Bàn tay Đàn Khinh Trần hình đao, ngón tay thon dài ưu mỹ, đầu ngón tay đều đặn mượt mà, ngày đó lần đầu gặp dưới trăng, ngón tay hắn lướt trên dây đàn, hệt như một bức họa.

Mà lúc này, bàn tay có thể nói là hoàn mỹ kia lại thiếu mất ngón cái, còn thêm một vết thương xấu xí lồi lõm, máu đã thâm đen, chảy mủ.

Đại thánh di âm cầm, phải tịch mịch từ đây.

Hạ Mẫn Chi chỉ cảm thấy cổ họng như bị nhét đầy bông, nửa ngày vẫn nói không thành lời.

Chẳng cần hỏi, cũng biết dấu tay trên khẩu cung của Đàn Khinh Trần từ đâu mà có.

Niếp Thập Tam thoáng chấn động: “Thất huyền tâm cầm…”

Đàn Khinh Trần thản nhiên nói: “Công phu tà thuật mê hoặc lòng người này, phế đi cũng tốt, coi như là báo ứng hôm đó làm Mẫn Chi bị thương.”

Hạ Mẫn Chi cắn răng hỏi: “Thái tử còn đả thương ngươi ở đâu nữa?”

Nói xong cẩn thận quan sát hắn.

Chỉ thấy Đàn Khinh Trần sắc mặt tái nhợt, nhưng ngũ quan vẫn tôn quý hoàn mỹ như trước, tuy gầy đi nhiều, nhưng tứ chi vẫn còn đoan đoan chính chính ở trên người, lập tức thở phào một hơi.

Lại thấy hắn ngồi xếp bằng, đôi chân trần cũng lộ ra ngoài, không hề mang hài, da thịt nơi mu bàn chân đã lạnh đến nứt nẻ, xanh tím rướm mủ, Hạ Mẫn Chi trong lòng chấn kinh: “Chân ngươi bị sao vậy? Tại sao không mang hài?”

Đàn Khinh Trần nhíu mày, khóe miệng lại câu lên một mạt cười chế giễu: “Thái tử sợ ta bỏ trốn, lúc thăng đường ra lệnh ta đi trên than hồng làm bỏng nát lòng bàn chân.”

Hạ Mẫn Chi cực kỳ phẫn nộ, trái lại càng tỉnh táo hơn, hỏi: “Vụ án của ngươi, điểm khả nghi rất nhiều, khẩu cung và dấu tay của Yên Dạ Lai ta cũng đã xem qua, quả thật không có sơ hở.”

Đàn Khinh Trần thấy hắn lập tức quay về án tình, vẻ thất vọng chợt lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt trong mắt, thấp giọng nói: “Yên Dạ Lai, nguyên là ta có lỗi với nàng.”

“Nửa năm trước, Điệp lâu hành thích ta, sát thủ được phái tới chính là Yên Dạ Lai. Ta… thích dung mạo của nàng, bèn giữ nàng lại, nạp làm thị thϊếp. Nàng sinh lòng hận ta, cho nên…”

Hạ Mẫn Chi ngắt lời: “Đàn Khinh Trần, ta không có tâm trạng nghe ngươi nói dối.”

Thấy hắn thoáng động dung, cười lạnh: “Lúc ngươi nói đến Yên Dạ Lai thần tình bất định, ta ở Đại Lý Tự dự thẩm ba năm, đủ loại thần thái của phạm nhân khi nói dối đã sớm am hiểu đến thuộc nằm lòng, làm sao nhìn không ra được?”

“Thập tứ vương gia Duệ thân vương ngài đây, bình sinh đã quen nhìn vô số mỹ nhân, cũng không phải quỷ háo sắc chưa từng được ăn thịt, Yên Dạ Lai này có đẹp đến đâu, cũng không tới mức khiến ngươi cưỡng bức làm thϊếp, đến nỗi nàng thừa cơ trả thù?”

“Ngươi không nói thật cũng không sao, ta vẫn thẩm tra ra được.”

Đàn Khinh Trần cười đến cổ quái, như thương tâm lại như ẩn nhẫn, im lặng một hồi, nói: “Yên Dạ Lai sau khi đấu một trận với ta, không gϊếŧ được ta, trái lại còn gieo tình căn sâu đậm. Ta quả thật si mê dung sắc của nàng, nạp nàng, nhưng… chưa từng động phòng, đến hiện tại nàng vẫn còn là thân xử nữ, nàng ôm lòng oán hận, cho rằng ta chỉ trêu chọc nàng, chuyện của Thanh Thần giáo lần này, liền bị Thái tử lợi dụng, chống lại ta.”

Hạ Mẫn Chi nghe đến hai chữ “xử nữ”, trong lòng chấn động, đã nắm bắt được sơ hở cực lớn trong khẩu cung, nhất thời mừng rỡ.

Nhìn về phía Niếp Thập Tam, cười nói: “Nữ tử giang hồ, quả nhiên quyết liệt, hễ yêu không được liền ôm hận đến chết, nhưng chỉ hại người hại mình.”

Niếp Thập Tam dường như đăm chiêu, nói: “Yên Dạ Lai hành thích Đàn sư huynh, Tô Khuyết muốn ám sát ngươi, chẳng lẽ Điệp lâu cư nhiên do Thái tử thao túng?”

Đàn Khinh Trần cau mày nói: “Thời điểm Yên Dạ Lai đến hành thích, chính là sau khi ta được phong làm Duệ vương, có lẽ Thái tử cũng chưa dự liệu được ta sẽ nạp nàng ấy, lần này mượn nàng phục thù, cũng là tiện tay đúng dịp.”

Thở dài: “Xem như ta có lỗi với nàng.”

Hạ Mẫn Chi cười nói: “Vị trữ quân này của chúng ta, không hề có khả năng tự kiềm chế, không hề có đức khoan dung, chỉ giỏi tàn nhẫn với người, cũng may thủ đoạn tuy độc, nhưng đầu óc lại ngu xuẩn, hành sự càng cẩu thả nực cười sơ hở chồng chất, vụ án này, vốn cũng rất dễ xử.”

Dứt lời đứng dậy, lại nhịn không được nghi hoặc hỏi: “Đàn Khinh Trần, ngươi đã thích dung mạo của Yên Dạ Lai, lại không chịu động phòng với nàng, ngươi có phải… bị bất lực?”

Nhìn theo nơi thân ảnh Hạ Mẫn Chi cùng Niếp Thập Tam biến mất, Đàn Khinh Trần mỉm cười, dưới ánh trăng càng thêm phần tà khí nguy hiểm: “Mẫn Chi, sau này ngươi sẽ biết ta có bất lực hay không…”

Đàn Khinh Trần xưa nay không nóng vội, đời người chính là một hồi mưu tính lâu dài.

Có rất nhiều chuyện, nhất là chuyện mình mong cầu, đều cần nhẫn nại chờ đợi.

Sau đó, tinh tế vạch định, hoàn mỹ khống chế.

Lúc Hạ Mẫn Chi và Niếp Thập Tam đi ngang qua dãy nhà lao, chợt nghe từ trong một gian truyền đến tiếng ca của nữ tử, lặp đi lặp lại, chỉ có hai câu: “Núi liền cây cây lại liền cành, lòng nghĩ đến quân quân nào hay?”

Trầm bổng uyển chuyển, như oán trách lại như yêu thương.

Trong đại lao giữa đêm khuya tĩnh mịch, càng đặc biệt động lòng người.

Niếp Thập Tam ngơ ngẩn lắng nghe một hồi, buộc miệng nói: “Việt nhân ca.”

(có thể tham khảo thêm điển cố này ở kỳ 2 Trung Hoa nam sủng truyền kỳ ^^)

Hạ Mẫn Chi thở dài: “Phải a, đúng là một nữ tử si tình.”

Tâm tư chợt động: “Lòng phiền muộn mãi không dứt, quen được vương tử… lẽ nào người hát chính là Yên Dạ Lai?”

Trong lúc nói đã bất giác đi đến gian nhà lao nơi tiếng ca phát ra. Niếp Thập Tam điểm ngọn đèn trên vách đá.

Ánh lửa phản chiếu lên dung nhan nữ tử, hai người không khỏi sững sờ.

Nàng kia không nghi ngờ gì nữa chính là một mỹ nhân xuất phàm, cho dù không chút phấn son, khuôn mặt lại có phần tiều tụy, như dung mạo nàng cũng đủ thắp sáng cả gian lao phòng u ám.

Chỉ là chiếc cằm tinh xảo cùng đôi mắt đa tình của nàng, và cả nốt ruồi son như say men tương tư nơi khóe mắt, có năm phần tương tự Hạ Mẫn Chi.

Thanh âm Hạ Mẫn Chi đã hơi se lại: “Nàng là Yên Dạ Lai?”

Nữ tử gật đầu.

Niếp Thập Tam mơ hồ tức giận, nhưng Hạ Mẫn Chi chỉ cảm thấy bi ai.

Nguyên lai là thế.

Dụng tâm của Đàn Khinh Trần đối với mình đã quá rõ ràng.

Hai người im lặng đi về sảnh đường, Trương Tường vẫn còn quỳ dưới đất run rẩy.

Hạ Mẫn Chi không nói không rằng, đi thẳng ra ngoài, Niếp Thập Tam theo sát sau lưng, chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, chạm trán ánh mắt đó, Trương Tường run càng lợi hại.

Gió đêm mát lạnh đã thổi bay trọc khí trong ngục.

Hạ Mẫn Chi hít sâu một hơi, cười nói: “Thập Tam, ngươi đối xử Trương Tường như vậy, rất thông minh.”

Niếp Thập Tam nói: “Năm đó hắn vũ nhục ta, theo luật Đại Trữ phải bãi chức lưu đày ngàn dặm, hiện tại hắn nhận ra ta, nhưng ta cái gì cũng không làm, chính là khiến hắn ngày đêm bồn chồn sợ hãi, vĩnh viễn không được giải thoát.”

Hạ Mẫn Chi mỉm cười: “Hạng ác nhân này bình thường lá gan đều rất nhỏ, chắc chắn ngày nào cũng lo nghĩ xem chúng ta sẽ dùng biện pháp ác độc gì để trả thù, từ nay về sau chính hắn tự phạt mình cả đời bất an.”

Nhớ tới một chuyện, nói: “Đàn Khinh Trần tuy vào ngục chịu hình, nhưng lại rất có thần thái vô ưu vô lo, thực sự khiến người bội phục. Chỉ là ngón cái bên tay phải hắn bị cắt mất, liệu có phải công phu Già La đao cũng bị phế bỏ theo?”

Niếp Thập Tam đảo mắt nhìn đến gốc đại thụ ven đường, tung người bay lên, như mãnh ưng giang cánh, tư thế đẹp mắt ưu mỹ cực điểm, đã bẻ hết mấy nhánh cây, đạm đạm nói: “Xem đây.”

Sáu nhánh cây kẹp giữa kẽ tay bốn ngón ở hai bàn tay, trừ hai ngón cái, như quỷ như mị, biến chiêu phức tạp, ngón tay như có ma lực, nhánh cây nơi kẽ tay tung hoành nhanh nhẹn, công thủ đều có, tận dụng cả tinh hoa của mười tám loại vũ khí, đâm, chém, tước, vạch, xoay, cuốn, quấn, ngăn, nắm, vót, điểm, khảy, chỉ, khiến người hoa cả mắt, cuối cùng còn hình thành một vòng lưới bao quanh thân hình Niếp Thập Tam, kín không kẽ hở, thi thoảng lại có nhánh cây làm ám khí bắn ra, nhưng tốc độ quỷ dị khó lòng phòng bị.

Niếp Thập Tam ném nhánh cây đi, thanh âm có chút lãnh đạm: “Đây là Già La đao. Già La đao có danh xưng thiên hạ đệ nhất đao, trong giang hồ cực hiếm người có thể toàn thân thoát khỏi bộ đao pháp này. Ban nãy ta múa cho ngươi xem tuy không phải là tinh túy của nó, nhưng đao hình đã có chín phần tương tự. Đàn sư huynh đã luyện đến cực cảnh, hơn nữa môn đao pháp này không cần ngón cái, cho nên ngươi yên tâm, võ công hắn vẫn còn.”

Hạ Mẫn Chi sắc mặt trắng bệch: “Công phu phức tạp như vậy, hắn cư nhiên có thể luyện được, ta nhìn thôi đã choáng váng, sắp nôn cả ra.”

Có chút khẩn trương, hỏi: “Nếu hắn dùng Già La đao đối phó ngươi, ngươi sẽ làm sao?”

Niếp Thập Tam thản nhiên nói: “Đao pháp tuy biến ảo phức tạp, nhưng Đàn Khinh Trần chỉ có một yết hầu, một đôi tay, lấy đơn phá phức hoàn toàn có thể.”

Đây vốn là chân lý võ học, nhưng được Niếp Thập Tam khinh miêu đạm tả, lại dị thường dễ hiểu rõ ràng.

Đạo lý chân thật nhất thiên hạ, nghe mãi cũng sẽ trở nên giản đơn.

Tỷ như đói bụng thì phải ăn cơm, tỷ như người mình yêu được người khác để ý thì mình sẽ ăn dấm.

Cho nên Niếp Thập Tam trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Đàn Khinh Trần thích ngươi.”

Hạ Mẫn Chi lười biếng nói: “Hắn là nam nhân.”

“Ta cũng là nam nhân.”

“Hắn là cữu phụ của ta.”

“Hắn không biết, cho dù biết, cũng sẽ không chịu buông tay.”

Hạ Mẫn Chi dừng bước, dị thường chân thành: “Nhưng hắn không phải Niếp Thập Tam.”

Cười hì hì véo má Niếp Thập Tam, ngẩng đầu cắn nhẹ lên cằm hắn, thỏa mãn ôm áo choàng lông ngân hồ xoay người bước đi.

Niếp Thập Tam miễn cưỡng cau có, nhưng trong mắt lại tràn ngập nét cười.