Chương 22

Một trận gió thổi qua, nhìn thân hình mảnh mai của hắn tựa hồ sắp cuốn đi theo gió, Niếp Thập Tam sợ hãi vô cùng, trong mắt tràn ngập hoảng hốt không chút che giấu: “Thập Ngũ, ngươi ngàn vạn lần đừng chết.”

Hạ Mẫn Chi trong lòng xót xa, cơ hồ bật khóc thành tiếng, miễn cưỡng cười nói: “Ta sẽ không chết, ta hảo hảo sống đến một trăm tuổi, thủy chung ở bên ngươi.”

——–

Hai người mua hương nến cùng tiền giấy đến bãi tha ma ở ngoại thành.

Gió đông buốt giá, trên nền cỏ hoang trong bãi tha ma ngổn ngang vô số xương trắng, rải rác vài mảnh chiếu tranh rách nát lộ ra ngoài.

Niếp Thập Tam hướng về nơi Giang phủ tọa lạc năm đó, quỳ xuống khấu đầu lạy ba lạy, đứng lên, bạch y tung bay.

Năm tuổi rời nhà học võ, những ngày tháng ở bên cha mẹ vô cùng ngắn ngủi, nhưng tình phụ mẫu thiêng liêng này, từ trong những giấc mộng lúc nửa đêm suốt mười mấy năm qua, lũ lượt ùa về trước mắt.

Bạch Lộc Sơn khí trời lạnh giá, mỗi năm cứ vào đông, trong nhà lại đưa lên chăn bông vừa mới vừa dày, ngay cả tất cũng được đan từ lông cừu. Đứng tấn giữa biển tuyết trắng, các sư huynh đều lạnh đến hai chân muốn đóng băng, chân mình lại ấm đến đổ mồ hôi, mẫu thân còn phái người tới hỏi có lạnh không, lúc ấy chỉ cảm thấy cha mẹ thật buồn cười, nào biết mấy năm sau, bản thân lạnh lùng cô độc vì sinh ly tử biệt.

Hạ Mẫn Chi quỳ xuống bên cạnh hắn, nói: “Bá phụ bá mẫu, Giang Thận Ngôn đã trưởng thành, là một đại nam nhi đỉnh thiên lập địa, hai vị cứ yên tâm.”

Niếp Thập Tam nghiêng đầu, may mắn cuộc đời này còn có Hạ Mẫn Chi.

Một trận gió thổi qua, nhìn thân hình mảnh mai của hắn tựa hồ sắp cuốn đi theo gió, Niếp Thập Tam sợ hãi vô cùng, trong mắt tràn ngập hoảng hốt không chút che giấu: “Thập Ngũ, ngươi ngàn vạn lần đừng chết.”

Hạ Mẫn Chi trong lòng xót xa, cơ hồ bật khóc thành tiếng, miễn cưỡng cười nói: “Ta sẽ không chết, ta hảo hảo sống đến một trăm tuổi, thủy chung ở bên ngươi.”

Niếp Thập Tam như thở phào nhẹ nhõm, khẽ ôm lấy hắn, vùi đầu vào bờ vai hắn an tĩnh hít thở.

Trăng rằm tháng giêng hoa mỹ như ngọc, Mạc Thái Vi thiết yến khoản đãi mọi người.

Mạc Thái Vi biết thưởng thức thập thú, am hiểu trên quan trường kiệu lớn bao nhiêu chức trọng bấy nhiêu, phen này trong đoàn người đến từ Tĩnh Phong, có Vương gia, có sủng thần của thiên tử, còn có một hộ vệ Đại Lý Tự sâu thâm khó dò, hắn một chút cũng không dám chậm trễ, nói năng hữu lễ, cử chỉ khiêm nhường.

Lâm viên Mạc phủ lấy nước là chủ đạo, trong hồ có hòn non bộ, quanh hồ bố trí sảnh, đài, đình, hiên, hành lang, cầu thạch quanh co, tinh xảo ưu nhã. Yến tiệc này được đãi ở quy viên điền hiên trong phủ, có hương mai vàng phảng phất, lan tỏa khắp lâm viên.

Hạ Mẫn Chi vừa bước qua nguyệt động môn

(có thể tham khảo hình minh họa bên Nhất đao xuân sắc đệ tam thập cửu chương ^^), trùng hợp chạm trán Thái tử Phó Thiếu Dương.

Phó Thiếu Dương không chút che giấu vẻ chán ghét khinh miệt trong mắt, cười lạnh: “Phụ hoàng đúng là hồ đồ, không tin nhi tử của mình, trái lại lệnh ngươi tới phúc thẩm vụ án. Hạ đại nhân, rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì mê hoặc phụ hoàng ta?”

Hạ Mẫn Chi rũ my, không đáp lời hắn, cằm chợt đau đớn, đã bị Thái tử hung hăng nắm lấy buộc hắn ngước lên: “Là khuôn mặt này?”

Khinh thường buông tay, thanh âm chứng tỏ hắn nghiến răng đến vừa đau vừa độc, lẩm bẩm nói: “Khuôn mặt này, bất luận nam nữ, xuất thân tôn quý cũng được, nghèo hèn cũng được, đều là tiện nhân không biết luân thường liêm sỉ!”

Hạ Mẫn Chi như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, đang định mở miệng, cánh tay chợt căng ra, đã bị ai đó kéo đi hai bước, chính là Phó Lâm Ý.

Phó Lâm Ý cười hỏi: “Thiếu Dương không vào trong thưởng rượu, đứng ở đây hàn huyên gì với Hạ đại nhân a?”

Thân thiết quàng vai Hạ Mẫn Chi, triệt để mang tư thái bảo hộ: “Hoàng huynh phái Hạ đại nhân đến đây, nguyên là muốn hắn toàn lực chủ thẩm vụ án của Duệ vương, Hạ đại nhân có ý chỉ của hoàng huynh chống lưng, ngươi và ta đều phải tạm thời đứng một bên nghe lệnh.”

Thái tử thần sắc khẽ biến, phất áo bỏ đi.

Trong mắt Hạ Mẫn Chi lóe lên một tia ngoan tuyệt.

Phó Lâm Ý quan sát sắc mặt hắn, nói: “Đừng nóng giận, tiểu tử Niếp Thập Tam đâu?”

Hạ Mẫn Chi miễn cưỡng cười nói: “Hắn thay y phục xong sẽ tới.” Nhìn Phó Lâm Ý thật sâu, thấp giọng nói: “Đa tạ Thập nhất… vương gia đã giải vây.”

Nhất thời khai yến, Niếp Thập Tam một thân bạch y, ngồi ngay ngắn bên cạnh Hạ Mẫn Chi.

Tiệc rượu sơn hào hải vị tinh mỹ tự nhiên không cần phải nói, còn có cá nóc mới bắt, măng tươi vừa hái, đặc biệt thơm ngon non mềm, phối với chung rượu Trúc diệp thanh màu ngọc bích óng ánh, chính là mỹ vị cực hạn.

Cá nóc ngon nhưng một thân kịch độc, vảy, gân, máu, nội tạng đều cần xử lý sạch sẽ, nọc độc phát tác cực nhanh, cho nên trước khi ăn phải để trù sư nếm thử trước, sau thời gian một tách trà nếu không thấy trúng độc, thực khách mới vừa yên tâm mà ăn, bởi thế mới có câu “một lượng cá nóc một lượng vàng”.

Rượu qua ba tuần, Thái tử không ngừng tấm tắc khen cá nóc ngon, cười nói: “Hạ đại nhân trước khi làm quan, nghe nói là xuất thân ngư dân, không biết có diệu pháp gì bắt được loại cá nóc này, không ngại kể ra góp vui cho mọi người.”

Trắng trợn giễu cợt.

Hạ Mẫn Chi cũng không nổi giận, chỉ mỉm cười nói: “Sông Xuân nước lạnh, nhưng nếu quen tập tính của cá nóc thì chuyện đánh bắt dễ như trở bàn tay.”

Nhìn về phía Thái tử, đôi mắt như xuân thủy, đồng tử lại như kim châm: “Cá nóc tính tham nóng vội, bụng dạ hẹp hòi, bá phụ năm xưa đặc chế một loại túi lưới có gai, tẩm lên một lớp vị tôm rang khô, rộng không quá vài thước vuông, chừa lại một bên miệng mở rộng, cá nóc ngửi thấy mùi tôm, sẽ tự chui đầu vào, đến khi tìm không ra thịt tôm, lập tức nóng nảy đến thân thể bành trướng gấp bội lần, bị túi lưới chặt chẽ trói buộc, vô pháp trốn thoát.”

Cười lạnh: “Những kẻ nóng vội mà tâm địa độc ác hẹp hòi, cứ nhìn cá nóc sẽ biết kết cuộc.”

Thái tử không khỏi cả giận, đang định gây khó dễ, Hạ Mẫn Chi đã cười nói: “Hạ quan có hơi quá chén, nhắc đến thời niên thiếu ngư dân không khỏi nhiều lời, Thái tử điện hạ xin đừng trách.”

Mạc Thái Vi tươi cười lái sang chuyện khác: “Nghe nói Niếp thiếu hiệp là đệ nhất kiếm khách Trữ quốc ta, bổn phủ ngưỡng mộ đã lâu, kính thiếu hiệp một chung.”

Niếp Thập Tam đa tạ, uống cạn chung rượu.

Thái tử đã ngà ngà say, cười to nói: “Niếp hộ vệ võ công cao cường, không ngại múa vài đường kiếm pháp xem thử, nói không chừng còn đẹp mắt hơn xiếc tạp kỹ một chút.”

Niếp Thập Tam thản nhiên nói: “Hôm nay không mang theo kiếm, ta múa chung rượu cho Thái tử xem vậy.”

Vừa nói, vừa cầm lấy một chung sứ Long Tuyền Diêu

(tên vùng đất làm nghề thủ công)

màu xanh nhạt, rót đầy Trúc diệp thanh vào trong đó, cổ tay khẽ lắc, chén rượu bay thẳng tới bàn của Thái tử.

Hai gã hộ vệ đứng bên cạnh Thái tử thân hình chớp động, một người trở tay tung trảo, nghênh đón chung rượu; một người từ trong tay áo phóng ra một sợi nhuyễn tiên lấp lánh ánh bạc, vọt về hướng Niếp Thập Tam.

Mắt thấy người kia sắp tiếp được, chung rượu lại đột nhiên tuột xuống, một tiếng vang nhỏ, nhưng đã cắm phập vào chiếc bàn bằng gỗ tử đàn trước mặt Thái tử, miệng chung ngang với mặt bàn, mà rượu trong chung một giọt cũng không văng ra.

Chung rượu này làm bằng men sứ trong suốt như nước, thành chung tinh xảo mỏng manh, thật sự là trân phẩm mà chỉ hơi dụng lực một chút liền có thể bóp nát, lúc này lại cắm sâu vào mặt bàn tử đàn kiên cố cứng rắn, còn dễ dàng như dùng dao sắc thái đậu hủ.

Nhanh như chớp, nhuyễn tiên như linh xà luồn về hướng hai chân Niếp Thập Tam, lại đột nhiên biến chiêu, đầu roi dựng đứng, nhắm thẳng ngay ngực Niếp Thập Tam.

Niếp Thập Tam kẹp lấy chiếc đũa ngà trên bàn, không chút khoa trương, tiện tay vung lên, “phập” một tiếng vang nhỏ, trường tiên khỏe khoắn như tên biến ảo khó lường kia lập tức rời tay, ghim chặt trên mặt bàn, như một con rắn bị nắm mất bảy thốn, mềm rũ co ro.

Niếp Thập Tam rút đũa ra, tay áo phất nhẹ, trường tiên bay về trong tay gã thị vệ kia. Cũng không ngó ngàng tới Thái tử, điềm nhiên ngồi xuống, vô cùng cần mẫn ăn cá nóc, ăn cực nhanh, nhưng không chút nào lộ vẻ thô tục.

Quan chúng đều chấn kinh, gương mặt Thái tử như mở phường nhuộm, hồng rồi trắng, trắng lại hồng, trong hồng có xanh, trong trắng pha tím, siết quyền, cắn răng, nhưng tìm không ra chỗ phát tiết.

Mạc Thái Vi ngơ ngẩn nhìn Niếp Thập Tam, chỉ cảm thấy thiếu niên tuấn mỹ mà lãnh tĩnh này giống như một con báo tuyết đang nghỉ ngơi, im lặng nhưng vẫn khiến người cảm nhận được khí tức nguy hiểm ẩn tàng bên dưới.

Như một thanh kiếm giấu trong vỏ, phong mang thâm thúy khơi dậy giấc mộng du hiệp xa xăm của hắn, Mạc Thái Vi không khỏi có vài phần nản chí cùng ngưỡng mộ.

Nhất thời Phó Lâm Ý lớn tiếng cười nói: “Mạc đại nhân tiệc rượu này có chút khuyết thiếu a.”

Mạc Thái Vi làm sao không hiểu ẩn ý trong đó, lập tức tươi cười lệnh Trọng Kim mời một đoàn ca vũ cơ nhân đến hầu rượu.

Tám nàng vũ cơ toàn thân lụa mỏng đỏ rực múa điệu Huyến ba bắt nguồn từ bộ lạc Hỏa Liên, điệu múa này tiết tấu nhanh mạnh, đoàn vũ cơ uốn vặn lưng eo, tràn đầy mị hoặc, cực hợp khẩu vị Phó Lâm Ý, thành thử không ngừng khen hay.

Múa xong, một ca cơ phục sức thanh y tay ôm tỳ bà, hát khúc Minh nguyệt kỷ thời hữu của Tô học sĩ tiền triều

(tức Tô Thức Tô Đông Pha), sau đó, lại hát tiếp khúc Thanh ngọc án của Tân Ấu An, thanh âm êm ái như sơn tuyền róc rách chảy.

Gió đông trong đêm ngàn hoa nở, thổi cánh hoa rơi như mưa sao. Ngựa xe tiêu điều lộ ngát hương. Tiếng sáo vang vọng, hồ ngọc rạng ngời, ngư long say múa trọn đêm. Ngải tằm tuyết liễu dệt tơ vàng, tha thướt nói cười trong hương mai. Bao lần tìm người giữa thiên hạ. Bất giác quay đầu, người đứng đó, bên ánh lửa đìu hiu…

Nghe đến câu cuối cùng, Niếp Thập Tam quay qua, chăm chú nhìn Hạ Mẫn Chi bên ngọn đèn dưới ánh trăng, thấy Hạ Mẫn Chi cũng đang nghiêng mặt, hai mắt khẽ ngước, trông về phía mình, lập tức mỉm cười, đôi nhãn châu như hắc bảo thạch tựa hồ thu hết mọi ánh sao trên trời, lưu quang ngời sáng, Hạ Mẫn Chi liền rũ my, nhìn chằm chằm chung Trúc diệp thanh trong tay, nhưng khóe miệng lại giãn ra để lộ một tia tiếu ý.

Trăng treo giữa trời, Hạ Mẫn Chi nâng chung uống cạn, cười nói: “Thái tử điện hạ, Mạc đại nhân, đêm nay nguyên tiêu, hạ quan vốn không nên làm mọi người mất hứng, nhưng hưởng lộc vua ban, phải một lòng trung thành, cũng không dám trì hoãn án tình, ta phải vào đại lao tra vấn khẩu cung phạm nhân.”

Mạc Thái Vi ngẩn ra, trộm liếc nhìn Thái tử, nói: “Hạ đại nhân sao không để ngày mai thăng đường rồi thẩm vấn? Đêm đã khuya, chi bằng nghỉ ngơi sớm đi.”

Hạ Mẫn Chi thở dài: “Ngày mai rất bận, không rảnh tra hỏi. Hạ quan xin cáo lui trước.”

Thái tử đang định mở miệng, Phó Lâm Ý đã cười nói: “Cũng được, Hạ đại nhân đã quen lo công quên tư, lúc nào cũng vô vị. Chúng ta đừng để ý tới hắn, tiếp tục ăn đi.”

Hạ Mẫn Chi dẫn Niếp Thập Tam rời tiệc, thẳng tiến đại lao Lâm Châu.

Trương Tường đang buồn chán, đốt lò lửa cháy đến hừng hực, cùng với vài huynh đệ châm mấy quả pháo trúc ném vào trong nhà lao cho nổ gần nữ tù để giải khuây. Nữ tù kia y phục rách rưới, ngực lộ phân nửa, kinh hoảng không thôi, liều mạng trốn chạy khắp gian nhà lao nhỏ hẹp, nhưng chỉ khiến đám người Trương Tường càng thêm thích thú cười vang.

Một ngục tốt tên Vương Tứ cực kỳ nhanh nhạy, đột nhiên huých tay Trương Tường, cười nói: “Lão đại, hình như có người gõ cửa.”

Trương Tường vểnh tai nghe ngóng, quả thật có tiếng đập cửa, mắng: “Nửa đêm nửa hôm, gõ cửa lao con mẹ ngươi ấy!”

Một bên bảo Vương Tứ ra mở cửa xem là ai.

Vương Tứ khoác thêm áo choàng, mở cửa, thấy hai người trẻ tuổi đang đứng bên ngoài, cũng thở phào một hơi, nghĩ chắc hơn phân nửa là đi thăm tù, thô bạo quát: “Đến đây làm gì? Đại lao không phải là nơi để những kẻ không phận sự tùy tùy tiện tiện lui tới!”

Người trẻ tuổi một thân ác choàng ngân hồ cười đến thập phần tao nhã: “Hạ quan là Đại Lý Tự thừa Hạ Mẫn Chi, phải làm phiền vị sai nha đây.”