Một loạt những nụ hôn miên man như mưa xuân rơi trên trán, trên mi mắt, chóp mũi, hai má, cuối cùng hôn lên môi, đầu lưỡi tiến vào, quấn quýt lấy nhau, tơ bạc vì không kịp tiếp nhận mà vương ra nơi khóe miệng, ánh lên thủy quang trong suốt.
——–
Mười ba tuổi ngây ngô vô tri, tuy mấy lần nương theo ánh trăng trộm ngắm dung nhan hắn lúc ngủ, nhưng cũng chỉ cảm thấy rất đẹp, cảm thấy trân quý.
Mười lăm tuổi một nụ hôn vô ý trong rừng, giữa màn đêm lại nhìn thấy cánh môi trên khẽ nhếch của hắn, liền muốn lấy môi mình phủ lên; nhìn thấy hàm răng bạch ngọc hơi hé lộ của hắn, liền muốn dùng lưỡi mình vuốt ve, nhìn thấy cổ áo hắn hờ hững rộng mở, liền muốn lần theo bóng áo như ảo mộng kia tinh tế vẽ lại đường nét thân thể hắn…
Nghĩ đến đoạn cuồng dã này, bản thân cũng không khỏi hoảng sợ.
Trong lúc Hạ Mẫn Chi còn cho rằng hắn chỉ là một hài tử, Niếp Thập Tam đã lặng lẽ trưởng thành.
Năm đó rời nhà đi xa, phải chăng cũng là vì sợ chính mình không thể tự khống chế xúc phạm tới Hạ Mẫn Chi?
Niếp Thập Tam cười khổ. Dấu tay trên mặt vẫn chưa phai, sờ vào nóng rát.
Bôn ba giang hồ hơn hai năm, tịch mịch có, náo nhiệt cũng có.
Niếp Thập Tam tính tình tuy lạnh lùng, nhưng không cổ quái, cử chỉ lại hiệp khí tiêu sái, cũng kết giao được vài vị bằng hữu, trong đó đều là thiếu hiệp trẻ tuổi phong lưu.
Theo họ ra vào thanh lâu sở quán, nhưng không hề hứng thú với oanh oanh yến yến son phấn má hồng;
Cũng từng theo họ đến nam kỷ quán, vẫn không chút động lòng trước những thiếu niên hoặc tuấn tú hoặc vũ mị hoặc diễm lệ kia.
Nhưng nơi đó đi qua một lần, là không bao giờ đặt chân tới chốn phong nguyệt nữa, không muốn làm nhục người khác, cũng không muốn làm nhục chính mình.
Cũng không phải không lọt vào mắt xanh của hiệp nữ giang hồ nào, Tần Vãn Tiếu của thiên hạ đệ nhất trang chỉ mới lên đôi tám, đẹp tuyệt Giang Nam.
Từ sau khi hắn một kiếm phá vòng vây liên thủ của tam đại kiếm khách trong trang, Tần cô nương một đường đi theo, bầu bạn với hắn suốt một năm, nhưng cuối cùng lại ảm đạm về nhà, chỉ nói: Mỗi hành động của Niếp thiếu hiệp đều khiến nữ nhân ngưỡng mộ, nam nhân bái phục, võ công cao, nhân phẩm cũng cao, cái gì cũng tốt, chỉ là không hiểu nhân tình.
Nàng nào biết, Niếp Thập Tam là cực chung tình, đến mức vong tình.
Hắn chỉ cần Hạ Mẫn Chi.
Ngay cả thời điểm tự giải quyết, cũng chỉ nghĩ đến Hạ Mẫn Chi.
Nước trên người đã bay hơi gần hết, Niếp Thập Tam lại kéo lên một thùng nữa, xối thẳng lên đầu.
“Ào” một tiếng, như một lời thề sắt son.
Hạ Mẫn Chi là vầng trăng trên bầu trời kia, vì hắn, Niếp Thập Tam nguyện ý đem tất cả nhuệ khí thiếu niên cùng phong mang sắc bén của mình lắng đọng thành trời đêm bao la ôm lấy vầng trăng ấy, ôn nhu, bác ái, luôn là đồng bạn.
Thùng nước thứ ba tưới xuống, Niếp Thập Tam rốt cuộc lãnh tĩnh lại.
Thay y phục trở về phòng, nằm lên giường, lại thấy Hạ Mẫn Chi đang mỉm cười nhìn mình, đôi mắt sáng trong như nước, không hề có vẻ buồn ngủ: “Khí trời giá rét, nửa đêm tắm nước lạnh, đây là luyện công phu gì?”
Nói xong, vuốt mái tóc vẫn còn ướt sũng của Niếp Thập Tam.
Niếp Thập Tam chợt phát hiện có dùng nước lạnh cũng vô dụng, cỗ dục hỏa nỗ lực áp chế bị ngón tay của hắn châm ngòi, càng bùng cháy dữ dội hơn, mấy lần suýt mất kiểm soát.
Hạ Mẫn Chi trở mình, áp lên người Niếp Thập Tam.
Áo choàng ngủ của hai người rộng thùng thình mà mềm mỏng, vừa dán vào nhau, Niếp Thập Tam liền nhanh chóng có phản ứng, phân thân cứng rắn nóng bỏng chen vào giữa hai đùi Hạ Mẫn Chi, cắn răng, thanh âm đã khàn đặc: “Xuống mau!”
Hạ Mẫn Chi cùng hắn chóp mũi chạm nhau, nghiêng mặt đi, hàng my cong dày lướt qua da thịt hắn, mang theo cảm giác nhồn nhột đầy dụ hoặc, nhưng thanh âm cực kỳ vô tội: “Sao lại muốn ta đi xuống?”
Vừa nói, vừa nhấc lưng, một tay cởi bỏ đai quấn quanh eo hắn, kéo cổ áo xuống, khuôn ngực trần của Niếp Thập Tam lộ ra, làn da màu mật như được ánh trăng phủ lên một lớp bạc, tựa một dải lụa chảy xuôi, nhưng tràn đầy đàn hồi cùng sức bật kinh người.
Hạ Mẫn Chi nhìn đến ngẩn ngơ, bất giác ấn lên da thịt trên ngực hắn, lại trượt xuống bụng, xúc cảm săn chắc rắn rỏi cực kỳ mê người.
Ngón tay lưu luyến trên bụng một lúc, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoe xoe đóa nhũ tiêm trước ngực Niếp Thập Tam.
Niếp Thập Tam từ trong cổ họng phát ra một tiếng rêи ɾỉ, một phen bắt lấy tay hắn: “Ngươi… tốt nhất nên đi xuống, ta sẽ làm ngươi bị thương.”
Đáy mắt lóe lên ánh lửa nguy hiểm.
Đôi mắt như lưu ly của Hạ Mẫn Chi trong trẻo mênh mang nhìn Niếp Thập Tam: “Thập Tam, ta thích ngươi, bất luận còn sống được bao lâu, cả đời này ta chỉ mong được ở bên ngươi.”
Bàn tay lần vào khố hạ, vỗ về phân thân đã cương đến phát đau của hắn: “Cho nên… ta không muốn có gì phải tiếc nuối.”
Niếp Thập Tam mỉm cười.
Hắn trước giờ rất ít khi cười, nhưng hễ cười rộ lên, liền như một đóa hoa đột nhiên nở trên nham thạch, sinh động hoa mỹ, chói mắt động lòng người.
Hạ Mẫn Chi đang mê muội đi vì mị lực của nụ cười kia, đột nhiên cảm thấy thân thể nặng nề, đã bị Niếp Thập Tam áp ngược lại.
Một loạt những nụ hôn miên man như mưa xuân rơi trên trán, trên mi mắt, chóp mũi, hai má, cuối cùng hôn lên môi, đầu lưỡi tiến vào, quấn quýt lấy nhau, tơ bạc vì không kịp tiếp nhận mà vương ra nơi khóe miệng, ánh lên thủy quang trong suốt.
Nụ hôn triền miên ôn nhu cực điểm kia vừa kết thúc, y sam Hạ Mẫn Chi đã bị cởi hơn phân nửa, khuôn mặt ngọc bạch nổi lên sắc hồng tìиɧ ɖu͙©.
Niếp Thập Tam hôn xuống cằm, rồi cổ hắn, dùng đầu lưỡi khıêυ khí©h nhũ hoa đỏ ửng bên ngực trái, một tay lần tới hạ thể, cầm lấy phân thân đã ngẩng cao đầu, vuốt ve lên xuống.
Hạ Mẫn Chi trong mắt xuân thủy mơ hồ, mái tóc đen tản mác, ngón tay gắt gao bấm vào vai Niếp Thập Tam, từ sâu trong cổ họng, phát ra một tiếng rên rất nhỏ, Niếp Thập Tam nghe đến cả người tê dại, sợi dây lý trí đứt phăng ngay lập tức, nhẹ nhàng cắn hắn một cái, trên tay chợt căng lên, Hạ Mẫn Chi đã thở hổn hển bắn ra.
Niếp Thập Tam tận dụng bạch dịch vừa được phóng thích, một ngón tay êm ái mà hữu lực xâm nhập vào hậu huyệt của Hạ Mẫn Chi. Vừa vào một đầu ngón tay liền cảm nhận được run rẩy cùng chặt chẽ, mềm mại cùng nóng bỏng.
Hạ Mẫn Chi trống ngực đập loạn, nhất thời thần hồn phiêu đãng, chỉ cảm thấy hậu huyệt có chút không thoải mái, lại có chút nhột nhạt khó chịu, rêи ɾỉ một tiếng, dường như muốn né tránh, khẽ vặn thắt lưng.
Hạ Mẫn Chi thân hình thon dài, khung xương tinh tế, thắt lưng đặc biệt mảnh mai, vừa sờ vào, xúc cảm là dẻo dai cực hạn, một phen vặn người, đường cong nơi lưng và mông càng dụ hoặc đến xúc mục kinh tâm.
Niếp Thập Tam không thể nhẫn nại được nữa, tách hai chân hắn ra, đặt phân thân đối diện tiểu huyệt, khàn giọng nói: “Ngươi chịu khó một chút.” Liền sau đó đỉnh phân thân thấm bạch dịch trong suốt, khẽ dụng lực, đã tiến vào một phân.
Hạ Mẫn Chi đau đến oằn mình, vừa nhìn xuống, liền sợ tới mức toàn thân run lên, ban nãy chỉ là dùng ngón tay vuốt ve vỗ về, giờ tận mắt nhìn thấy không khỏi kêu khổ, hai chân giãy dụa muốn khép lại, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt nói: “To… quá… tiến vào… sẽ chết mất…”
Bản tính chiếm hữu của Niếp Thập Tam đã phơi bày toàn bộ, không chút thành ý cam đoan nói: “Không đâu.”
Vừa nói vừa tách đôi chân thon dài của hắn ra, tiếp tục thúc đẩy, tốc độ tuy cực thong thả, nhưng không hề dừng lại.
Niếp Thập Tam một khi đã quyết định chuyện gì thì bất luận kẻ nào kháng cự, cũng sẽ không từ bỏ.
Hạ Mẫn Chi biết rõ điểm này, vì thế không nói thêm nữa, chỉ cắn môi, dồn dập thở dốc, thấp giọng rêи ɾỉ, ý thức mơ hồ, cần cổ vì quá đau mà dùng sức ngửa ra sau, trông yếu đuối mà ưu mỹ.
Mồ hôi toát ra trên trán, có khi men theo hai má, lăn dài xuống cằm, dừng lại ở xương quai xanh tinh xảo, có khi chảy vào tóc mai, thân thể mát lạnh thuần khiết như minh ngọc, đuôi tóc nhàn nhạt phản chiếu ánh trăng màu sương.
Niếp Thập Tam gần như si dại ngắm nhìn hắn, chìm đắm trong hỷ lạc, cảm nhận nơi bao quanh phân thân chặt chẽ mà non mềm, cơ hồ khiến người nghẹt thở, ôn nhu gọi: “Thập Ngũ…”, nhưng lại nhanh nhẹn dứt khoát thúc vào vị trí sâu hơn.
Hạ Mẫn Chi mở to hai mắt, như đau đớn lại như kí©h thí©ɧ, như bị bổ ra từ giữa lại như được triệt để lấp đầy, phát ra một âm tự ý nghĩa bất minh, vô lực ngã vật xuống, hai chân thon dài gác trên vai Niếp Thập Tam.
Đã hoàn thành một nghi thức thuộc về nhau. Bích lạc hồng trần, kể từ nay cùng nhau chứng kiến.
Hạ Mẫn Chi trời sinh có độ mềm dẻo cùng đàn hồi cực tốt, hai chân gần như bị gập đến trước ngực, nhưng không chút cứng nhắc, hậu huyệt dần thích ứng với đau đớn muốn nứt ra, nội bích mẫn cảm bị phân thân thô nóng hung hăng cọ xát, mãi đến khi cơ thể gần như bị lấp đầy, dần dần xuất hiện kɧoáı ©ảʍ trước giờ chưa từng có, cả người nóng như lửa, trong cơn mơ màng, thắt lưng đã vô thức đong đưa nghênh hợp theo từng cú thúc nông sâu của Niếp Thập Tam.
Niếp Thập Tam hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ được bao vây gắt gao, trong lúc luật động vẫn vô cùng chặt chẽ, lại có cảm giác ẩm ướt trơn mịn, bắt gặp phản ứng nghênh hợp của hắn, động tác càng thêm cuồng nhiệt vô pháp tự khống chế.
Hạ Mẫn Chi không kiềm nén được tiếng rêи ɾỉ không ngừng bật ra từ miệng mình, thanh tuyến có chút lạnh lùng lại có chút khàn đặc, âm cuối thật dài khơi dậy phong tình vạn chủng.
Kɧoáı ©ảʍ như sóng ngầm, xen lẫn một chút đau đớn, con sóng sau càng mạnh hơn con sóng trước, như thủy triều che lấp đi thần trí, có phần choáng váng, khiến người phát cuồng, cư nhiên bị bức đến ngấn lệ, nước mắt đọng trên hàng my như cánh quạt, lại bị Niếp Thập Tam hôn đi.
Còn kɧoáı ©ảʍ bên Niếp Thập Tam là cơn lốc càn quét hết mọi thứ mà đến, càng lúc càng mãnh liệt, mỗi một phân mỗi một hào đều là kí©ɧ ŧìиɧ đều là hưởng thụ, đôi nhãn châu như hàn tinh lưu động sóng mắt trong suốt.
Cả gian phòng xuân quang nồng đượm, hoạt sắc sinh hương.
Không lâu sau, Hạ Mẫn Chi run rẩy, phân thân vẫn luôn cọ xát giữa thân thể hai người lại phun ra một đạo bạch trọc, đồng thời hậu huyệt bất giác một trận co rút, gắt gao cắn lấy tính khí nóng bỏng cực đại, tim Niếp Thập Tam đánh thịch một hồi, trước mắt bạch quang lóe lên, kɧoáı ©ảʍ sắc bén hơn cả lưỡi đao ập đến, hô hấp nặng nề, đã bắn toàn bộ bên trong cơ thể Hạ Mẫn Chi.
Ôm nhau nằm xuống, Hạ Mẫn Chi lại không muốn ngủ, đôi mắt chăm chú nhìn Niếp Thập Tam, tựa hồ muốn khắc sâu diện mạo hắn vào tận xương cốt, thật lâu sau mới nhẹ giọng mắng: “Thập Tam ngươi là tên cầm thú.”
Niếp Thập Tam xương mày nhô cao, vừa nhướn mày, liền tạo thành cái bóng hình cung ngạo khí phi dương: “Ngươi vẫn còn khí lực?”
Nói xong liền vuốt ve thắt lưng hắn, trực tiếp mà nhiệt tình: “Thêm lần nữa có được không?”
Tuy là hỏi, nhưng đã hôn lên vành tai hắn, đầu lưỡi đảo qua thùy tai, ngón tay lại nghịch ngợm khıêυ khí©h trước ngực —— động tác liên hoàn cực kỳ trôi chảy, khiến người hít thở không thông.
Dấu vết hoan ái vẫn còn lưu lại, thân thể vừa trải qua cao trào càng thêm nhạy cảm, Hạ Mẫn Chi khẽ thở dốc, bắt lấy bàn tay của Niếp Thập Tam, đuôi mắt hơi xếch lên, đôi môi sưng đỏ cọ cọ ngón tay hắn, đầu lưỡi đỏ chót mềm mại linh hoạt liếʍ đầu ngón tay: “Được.”
Xoa xoa cặp mông rắn chắc của Niếp Thập Tam, véo mạnh một cái, nhãn thần giảo hoạt mị hoặc như hồ ly: “Bất quá ta muốn ở trên…”
Niếp Thập Tam nhe hàm răng trắng như tuyết, cười đến ý vị thâm trường: “Ta cho ngươi ở trên.”
Tiếng rêи ɾỉ của Hạ Mẫn Chi bắt đầu nức nở, ba phần là đau đớn chịu không nổi, bảy phần là sung sướиɠ đến khó nhịn, tay chống giường, thân thể đang đòi hỏi.
Bị Niếp Thập Tam bắt chéo hai tay ra sau lưng, mái tóc dài như gợn sóng theo từng động tác kịch liệt, y sam vẫn chưa cởi sạch, hỗn loạn một đoàn quanh hông, mơ hồ cấm dục, nhưng càng khơi gợi dụ hoặc.
Loại dụ hoặc này vô cùng kí©h thí©ɧ Niếp Thập Tam, giống như bị cuốn vào lốc xoáy, vô pháp áp chế phóng túng mãnh liệt, từng chút một tàn khốc xuyên thẳng vào chỗ sâu nhất.
Thiếu niên mới nếm trải cảm giác mỹ hảo của tìиɧ ɖu͙©, cũng như con thú không biết thoả mãn, hưởng thụ phóng túng, dây dưa vô độ.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, tiếng cửa bị đập liên hồi càng đặc biệt rõ ràng.
Hạ Mẫn Chi liền hoàn hồn, định ngồi dậy, bị Niếp Thập Tam một tay ghì chặt thắt lưng, mạnh mẽ ấn xuống, kɧoáı ©ảʍ đáng sợ như bị xuyên thủng nội tạng ập tới, từ sâu trong yết hầu phát ra tiếng rên nức nở, lại bị từng đợt lên xuống nhanh mạnh trong thân thể xé thành từng quãng đứt đoạn. Tiểu huyệt đã sưng đỏ không chịu nổi bị buộc phải tiếp tục phun ra nuốt vào du͙© vọиɠ nóng cháy kia.
“Mẫn Chi…”
“Có người gọi ta, ngươi mau dừng lại…”
Thúc vào càng sâu càng nhanh hơn.
“Hạ Mẫn Chi…”
“Ân… a… hình như là Thập nhất vương gia! Ngươi… nhẹ chút!”
Không ngừng cọ xát điểm mẫn cảm nào đó.
“Hạ đại nhân!”
“Không xong rồi, thật sự không cần… ân… không cần nhanh như vậy…”
Rút ra hoàn toàn rồi nhanh chóng mãnh liệt xuyên vào lần nữa.
“Đại Lý Tự Thừa Hạ Mẫn Chi Hạ đại nhân!”
“A…”
Kɧoáı ©ảʍ cực hạn đến tối tăm mặt mày, nhấn chìm Hạ Mẫn Chi vào trạng thái bán hôn mê, ngoài cửa Phó Lâm Ý đã gọi từ “Mẫn Chi” đến “Đại Lý Tự Thừa”.
Niếp Thập Tam không chút hoang mang đứng dậy mặc lại y phục, đơn giản giúp hắn lau người sạch sẽ: “Ta đi đun nước cho ngươi, để hắn chờ ở sảnh đường?”
Hạ Mẫn Chi cả người đau nhức như xương tan cốt rã, hung hăng trừng mắt liếc hắn, trong mắt lại phủ một tầng sương, đuôi mắt thanh tú câu gợϊ ȶìиᏂ ý vũ mị, đôi nhãn châu sâu không thấy đáy của Niếp Thập Tam thoáng chốc lóe sáng, cúi người, thanh âm khàn khàn trầm thấp: “Đừng nhìn ta như vậy… ta sẽ nhịn không được…”
Hạ Mẫn Chi lập tức cụp tai cụp mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Phó Lâm Ý có chút ngại ngùng cũng có chút tức giận.
Dù sao trời còn chưa sáng đã chạy tới nhà người ta đập cửa như muốn đòi mạng quả thật không hợp lễ nghi cho lắm, nhưng cũng không thể để mặc hắn phơi sương ngoài cửa nửa canh giờ, sau đó lại để mặc hắn tiếp tục ngồi ngốc ở sảnh đường nửa canh giờ khác.
Phó Lâm Ý hắn dù sao cũng là Thập nhất vương gia a, không phải cá ướp muối mặc người lật qua lật lại phơi khô —— nhưng lời này chỉ có thể giấu trong lòng, thực sự không dám trêu chọc thiếu niên trước mặt.
Niếp Thập Tam thoạt nhìn thần thanh khí sảng còn có chút vui sướиɠ không kiềm nén được, nhưng khí thế nơi đáy mắt, vẫn bức bách đến khiến người không dám làm càn.
Thập nhất vương gia trong lòng không ngừng tụng niệm, nhà của Hạ Mẫn Chi, mình trước giờ luôn quen tự nhiên ra vào, hiện tại Niếp Thập Tam này đã trở lại, thời thế đổi thay, phải ngồi ngay ngắn ở sảnh đường lạnh như băng này chờ Hạ đại nhân thôi!
Càng cổ quái chính là, trong phòng Hạ Mẫn Chi thi thoảng lại truyền ra tiếng tắm rửa —— chẳng lẽ phen này trọng bệnh, bệnh đến nỗi đầu cũng hư luôn?
Sáng sớm có khách tìm, còn mình trốn trong phòng tắm rửa?
Phẫn nộ hớp một ngụm trà, bã trà trong chén tắc thẳng vào kẽ răng.
Lúc Hạ Mẫn Chi khoan thai buộc đai áo choàng, xõa tóc xuất hiện, Phó Lâm Ý đang cau mày, tỉ mỉ gạt bã trà uống chén thứ bảy, vừa nhìn thấy hắn liền ngẩn ngơ, một ngụm bã trà thẳng tiến xuống bụng: “Mẫn Chi, lần này ngươi bị bệnh, trái lại càng…” Lục lọi chút văn chương trong đầu trong ngực nửa ngày, vẫn không tìm được từ nào thích hợp, chỉ đành ngượng ngùng nói: “Càng đẹp hơn.”
Hạ Mẫn Chi cũng không nổi giận, tựa người vào ghế, cười nói: “Câu này lát nữa có thể bẩm lại với Hoàng thượng, Thập nhất vương gia mới sáng sớm đã chạy đến nhà ta, quấy nhiễu mộng đẹp, chỉ để nói câu này.”
Phó Lâm Ý im lặng, lại nghiêm mặt nói: “Lão Thập tứ đã xảy ra chuyện.”