Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Phách Quan

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phó Lâm Ý cả giận: “Nghỉ cái rắm! Chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn vương đến đùa sao? Bổn vương là tới cáo trạng!”

Tự giám vẻ mặt đau khổ, nhất thời không biết nói sao, Hạ Mẫn Chi lại mỉm cười: “Không biết Thập nhất vương gia muốn cáo trạng ai, vì chuyện gì?”

———

Trở về phủ, Đàn Khinh Trần chắp tay sau lưng, vừa tản bộ vừa suy tư trong viện, thân tín bên người Đàn Bình nói: “Nước cờ này của Hoàng Thượng có chút bất ngờ, trọng thần trong các bộ ở Tĩnh Phong vương gia đều quen biết, vạn nhất sau này có biến, Vương gia cũng có thể an bài khống chế phần nào, nhưng lai lịch của Hạ Mẫn Chi e rằng chỉ có Hoàng Thượng mới biết, phen này hành động, chẳng lẽ là muốn tương lai để Hạ Mẫn Chi chấp chưởng Đại Lý tự? Trái lại có chút bất lợi với vương gia.”

Đàn Khinh Trần dừng bước, mỉm cười: “Thế cục vạn biến, nhưng cũng chỉ quẩn quanh vài chuyện, phàm là người, ắt có nhược điểm. Dìu dắt nâng đỡ, thấu hiểu nhân tâm, tìm được cơ hội thích hợp, Hạ Mẫn Chi cũng có thể hữu dụng với ta.”

Nghĩ đến Hạ Mẫn Chi, không khỏi cười đến có vài phần ôn nhu ấm áp: “Giúp ta soạn thư gửi Hạ đại nhân, trần thuật rõ ràng tất cả những mối quan hệ yếu hại bên trong, hoàng huynh hỉ nộ khó dò, ta không muốn Hạ Mẫn Chi biến mất sau vụ án đó, thế thì quá không thú vị.”

Hôm ấy Hạ Mẫn Chi nhận được thư của Đàn Khinh Trần, quét mắt một lượt, lập tức mỉm cười đưa đến bên ngọn nến đốt sạch.

Từ khi tiếp quản Nam Cương đại án, Hạ Mẫn Chi cũng không nóng vội, mấy ngày nay chỉ ở trong Ti trực điện tại Đại Lý Tự ôm vài quyển tông mỏng manh tỉ mỉ xem đi xong lại, xem xong liền phân phó ngục tốt nha dịch đi mua món giò heo chưng thủy tinh ở Tích Thúy lâu cho Phùng Tê Ngô ăn.

Nụ cười của Hạ đại nhân như gió xuân lướt nhẹ qua mặt: “Phải bồi bổ Phùng đại nhân béo tốt tráng kiện mới được.”

Ban đêm còn có thái giám trong cung mặc thường phục đến nhà, mang theo phần thưởng của Thục Hoa phu nhân, một bộ văn phòng tứ bảo giấy bút nghiên mực, một quyển kinh thi, mở ra thấy bên trong toàn vàng lá, Hạ Mẫn Chi cười đến mặt mày nở hoa tạ thưởng.

Lại có quản gia trong phủ Ngụy thị lang đích thân gõ cửa, biết bản tính hắn tham tài hám lợi, cũng không câu nệ, trực tiếp dâng lên một xấp ngân phiếu thật dày, Hạ Mẫn Chi trắng trợn đếm tại chỗ, tròn trĩnh một vạn lượng, cười đến trên mặt nổi lên một tầng ửng đỏ, ngoài miệng nói: “Chuyện… chuyện này thật không dám…” Tay lại ôm chặt ngân phiếu.

Quản gia Ngụy phủ tất nhiên là hoả nhãn kim tinh, cảm thấy vị Hạ đại nhân này tuy có chút nông cạn, nhưng hiểu chuyện hiếm có, lập tức mỉm cười khách sáo vài câu rồi cáo từ, trong lòng vui vẻ, một thân thư thái.

Nam Cương đại án kéo dài suốt một tháng vẫn chưa bắt đầu thẩm tra, giám sát Ngự sử đã viết sớ cho Hạ Mẫn Chi.

Hôm nay chính là mười lăm, là ngày bá quan thượng triều, lúc Hạ Mẫn Chi ra về, gặp phải Lễ bộ Thượng thư Phương Dụ Chính, vội cung kính hành lễ.

Phương Dụ Chính chừng bốn mươi tuổi, tao nhã phong lưu, hỏi thẳng: “Nam Cương đại án Hạ đại nhân định kéo dài tới khi nào?”

Bởi vì quan chủ khảo kỳ thi Hội là Phương Dụ Chính, Hạ Mẫn Chi vội cung kính nói: “Án này liên quan trọng đại, học trò vẫn đang cân nhắc.”

Phương Dụ Chính khẽ phất tay áo: “Nếu ngươi đã tự xưng học trò, vậy ta lấy thân phận lão sư giáo huấn ngươi vài câu.”

Thản nhiên nói: “Trong bá quan, hình quan đặc biệt khó bị lung lạc, Đại Lý Tự nắm giữ hình danh trong thiên hạ, chính trực công bình, không cầu quyền quý, minh quân như trời, pháp lệnh như núi, nếu không thiên hạ con dân làm sao biết đến đạo lý? Chấp hành quốc pháp? Làm sao xây dựng được một Đại Trữ công bình thanh minh?”

“Hôm đó ta có xem qua bài thi của ngươi, vô cùng tán thưởng, tuy thiên về phong thái pháp gia, mất đi trung dung nhân hậu của nho gia, nhưng là một thân cương trực cao ngạo hiếm có, hiện tại xem ra, người không như văn, ta thật thất vọng.”

Hạ Mẫn Chi cũng không biện bạch, thanh âm bình tĩnh: “Học trò thụ giáo.” Dừng một chút: “Học trò còn có chuyện quan trọng, xin cáo lui trước.”

Phương Dụ Chính thở dài: “Vải trắng bị vấy bẩn, có cố chấp giữ lại cũng không được, đi đi.”

Hạ Mẫn Chi mỉm cười, chủ động tiến cung.

Yết kiến Văn Đế, nói: “Nam Cương đại án đã không thể tiếp tục kéo dài nữa, vi thần đặc biệt đến cầu Hoàng Thượng ban một đạo ý chỉ.”

Văn Đế nhíu mày: “Đã kéo dài đến lòng người lay động, ta cũng sốt ruột thay ngươi, có gì cứ nói thẳng.”

Hạ Mẫn Chi nghiêm túc nói: “Trong Đại Lý Tự hiện có ba trăm sáu mươi sáu tên tử tù đang chờ qua thu xử quyết, vi thần khẩn cầu chọn ra mười tên tử tù hành hình trước, để trợ việc thẩm án.”

Văn Đế hỏi: “Ý ngươi là, lúc thẩm án sẽ xử quyết mười tên tử tù này trước?”

“Chưa hẳn sẽ xử tử hết.”

Văn Đế trầm ngâm một lát, gật đầu: “Trẫm ân chuẩn.”

Ba ngày sau, Nam Cương đại án rốt cuộc cũng bắt đầu tra thẩm.

Trong chính điện Đại Lý Tự đông nghẹt tự tốt tay cầm khí giới cùng thị vệ xếp hàng chỉnh tề, ngoài điện là một trăm cấm quân.

Ngồi hai bên điện là các vị quan lại, có cả người của Binh bộ, tả thị lang Ngụy Lan Đình vì kiêng kỵ điều tiếng nên không đến, chỉ có hữu thị lang Triệu Thừa.

Lễ bộ có thượng thư Phương Dụ Chính đích thân tới, bên giám sát ti Ngự Sử có hai người, còn có đám người của Tĩnh Phong phủ doãn.

Hạ Mẫn Chi ngồi sau chiếc bàn gỗ lim trong chính điện, bên cạnh là tả Thiếu khanh Dương Lục cùng tả hữu Tự thừa.

Tự tốt hai bên đồng loạt một tiếng “uy du”, phạm nhân Phùng Tê Ngô bị mang ra đại đường.

Chính điện Đại Lý tự cao rộng uy nghiêm, lấy màu đen làm chủ đạo, nền đá đen, ghế gỗ đen, cái bàn trước mặt Hạ Mẫn Chi cũng là thiết mộc màu đen, những tấm biển treo trên điện đương nhiên màu đen chữ vàng, khiến phạm nhân vừa thấy, liền nảy sinh một nỗi sợ hãi.

Nhưng trong lòng Phùng Tê Ngô đã có toan tính, không chút e dè, thăng đường quỳ xuống, vẫn thập phần ung dung.

Hạ Mẫn Chi nghiêng người tựa vào chiếc ghế gỗ mun to lớn, đang định mở miệng, chợt thấy ngoài cửa điện có vài người xông vào, dẫn đầu là Thập nhất vương gia Phó Lâm Ý, trong tay còn túm một hán tử ăn mặc như thợ săn.

Phó Lâm Ý lớn tiếng quát: “Dưới chân Thiên tử, rốt cuộc có còn vương pháp hay không!”

Tự giám vội đi xuống cười nói: “Thập nhất vương gia sao lại đến Đại Lý Tự? Đang thẩm án, vương gia không ngại xin mời về phủ nghỉ ngơi trước.”

Phó Lâm Ý cả giận: “Nghỉ cái rắm! Chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn vương đến đùa sao? Bổn vương là tới cáo trạng!”

Tự giám vẻ mặt đau khổ, nhất thời không biết nói sao, Hạ Mẫn Chi lại mỉm cười: “Không biết Thập nhất vương gia muốn cáo trạng ai, vì chuyện gì?”

Quét mắt một lượt, thấy sắc mặt Phương Dụ Chính cùng đám người Ngự Sử đều không được tốt lắm.

Phó Lâm Ý nói: “Bổn vương cáo trạng tên Trương A Ngưu này, dám trên phố thả chó cắn chết tuyết lang khuyển của ta.”

Mọi người đều biết vị vương gia này là một kẻ vô lại, thấy hắn vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ, rất có khả năng đã thề sẽ không bỏ qua chuyện đó, trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh cho Hạ Mẫn Chi.

Hạ Mẫn Chi sắc mặt không đổi, ý cười càng sâu hơn, nói: “Nếu đã vậy, dẫn Trương A Ngưu kia ra ngoài canh giữ, Vương gia không ngại ngồi trong điện nghỉ ngơi một lát, đợi hạ quan xét xử xong vụ án này, lập tức sẽ nghe oan tình của vương gia, có được không?”

Phó Lâm Ý gật đầu ưng thuận, ra lệnh với tự giám: “Mau tìm một cái ghế, trải lên đó một tấm đệm lông, rồi rót một chén trà ngon cho ta, Đại Lý tự của các ngươi lạnh quá.”

Hạ Mẫn Chi ra hiệu cho tự giám làm theo, ngay sau khi Phó Lâm Ý ngồi xuống, bầu không khí âm trầm ngưng trọng trong điện dịu đi rất nhiều.

Thần tình Phùng Tê Ngô càng thoải mái.

Hạ Mẫn Chi im lặng một hồi, hòa nhã hỏi: “Dưới công đường chính là Hiệu úy kỵ binh quân đội Nam Cương Phùng Tê Ngô?”

Phùng Tê Ngô chưa từng gặp Hạ Mẫn Chi, nãy giờ vẫn luôn cúi đầu, lúc này nghe được thanh âm hắn chỉ cảm thấy ôn hòa trong sáng, không chút uy nghiêm, nhất thời hiếu kỳ, một bên đáp: “Phải.” Một bên ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy một viên quan thiếu niên lười biếng tựa vào ghế, dung mạo thanh nhã, khóe miệng còn mang theo ba phần ý cười, tuyệt không giống một vị hình quan. Màu đen bốn phía càng tôn lên khuôn mặt như ngọc của hắn, như một đóa sen trắng nở rộ giữa màn đêm thâm trầm, thuần khiết đến kinh tâm động phách. Lập tức trong lòng rung động, không ngờ vị Hạ đại nhân kia nhưng lại toát ra ý thái phong lưu như thế.

Hạ Mẫn Chi thấy hắn cứ dán mắt vào mình, cũng không nổi giận, thập phần khách khí: “Phùng tướng quân, có thể nói cho hạ quan biết, đêm mười tám tháng chạp Huyên Tĩnh năm thứ chín, ngài rời doanh trại để làm gì không?”

Phùng Tê Ngô đáp: “Ta cùng vài thuộc hạ rời doanh trại đến ngoại thành Trinh Tuyền, chém chết hai mươi tên phiến quân Nam hoang.”

Hạ Mẫn Chi gật đầu: “Phùng tướng quân khẳng định như vậy?”

Phùng Tê Ngô quả quyết: “Đương nhiên khẳng định, thân là Hiệu úy, nên vì nước gϊếŧ địch.”

Hạ Mẫn Chi mỉm cười, cười đến gian tà, nhưng nói không hết có bao nhiêu động nhân, lại giơ ra một tấm lệnh bài: “Đánh năm mươi trượng trước.”

Mọi người cả kinh.

Vụ án này kéo dài hơn cả tháng trời, lúc này mới thẩm vấn phạm nhân được hai câu, còn chưa nắm bắt được trọng điểm liền dùng tới trượng hình, rõ ràng có ý bức người nhận tội.

Tả thiếu khanh Dương Lục vội níu tay áo Hạ Mẫn Chi, ra ý bảo không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Hạ Mẫn Chi lại mỉm cười khoát tay trái lên trên tay phải.

Tự tốt vừa nhìn liền biết, đây là đánh thật.

Phùng Tê Ngô hoảng kinh thất thố, nguyên bản sự việc tưởng chừng là quá hiểu nhau đột nhiên thay đổi, chỉ cảm thấy như bị một cước đạp xuống vực sâu, trong lòng choáng váng sợ hãi muốn chết, không khỏi la to: “Oan uổng a! Oan uổng!”

Tự tốt hai bên đã như lang như hổ ấn hắn xuống, hình trượng đen sì đầu sơn đỏ không khoan nhượng đánh lên mông lên đùi hắn.

Đại Lý Tự nắm giữ hình danh trong thiên hạ, kỹ thuật và lực đạo dụng hình của tự tốt cũng đứng đầu thiên hạ. Một khi đã đánh thật, một phen công phu này, chỉ mười trượng liền huyết nhục tứ tung, máu me nhớp nháp sẽ lan khắp nền đá đen bóng, tựa như vô số con rắn nhỏ màu đỏ uyển chuyển uốn lượn.

Trong tiếng hét thảm của Phùng Tê Ngô, nụ cười nơi khóe miệng Hạ Mẫn Chi vẫn không đổi, đôi mắt lạnh như băng tuyết lại liếc tà Phó Lâm Ý.

Phó Lâm Ý chạm trán phải nhãn thần kia của hắn, trong lòng bất an hồi hộp, không dám nhìn lâu, miễn cưỡng cười cười, quay đầu trông về phía ánh nắng ngoài điện.

Sau năm mươi trượng, Phùng Tê Ngô đau đến muốn ngất đi, nhưng không biết là do mấy ngày nay ở trong ngục rượu thịt đầy đủ bồi dưỡng đến quá mức tráng kiện, hay là do tự tốt khống chế lực đạo thích đáng, cứ khăng khăng không thể xỉu quách cho rồi.

Đang ai ái rên đau, thanh âm ôn nhã của Hạ Mẫn Chi lại vang lên: “Phùng tướng quân, đêm mười tám tháng chạp, ngài đã làm gì, đến giờ đã nhớ ra chưa?”

Phùng Tê Ngô trong lòng phát lãnh, nhưng sự tình liên quan đến sinh tử, nén đau nói: “Ta cùng vài thuộc hạ gϊếŧ hai mươi tên phản quân, thật sự không dám bịa đặt gạt đại nhân!”

Nhãn thần Hạ Mẫn Chi lóe lên một tia lãnh khốc: “Truyền nhân chứng.”

Một lão bà bà cùng một binh sĩ đi lên.

Hạ Mẫn Chi hỏi binh sĩ: “Đêm mười tám tháng chạp, ngươi có nhìn thấy vị Hiệu úy Phùng Tê Ngô này ra khỏi viên môn

(cổng doanh trại)?”

Nguyên lai người này chính là lính canh viên môn của doanh trại kỵ binh, mọi người trên công đường không khỏi kinh hãi, một tháng qua Hạ Mẫn Chi tuy không thẩm án, nhưng đã lặng lẽ đưa nhân chứng từ quân đội ở Nam Cương về Tĩnh Phong.

Binh sĩ nọ nhìn nhìn Phùng Tê Ngô, đáp: “Đêm đó tướng quân quả thật có dẫn theo vài thuộc hạ ra khỏi viên môn.”

Hạ Mẫn Chi gật đầu: “Lúc ấy Phùng Tê Ngô có mặc áo giáp không?”

Binh sĩ nói: “Không có, lúc Phùng tướng quân một mình rời doanh trại vào buổi tối cũng không bao giờ mặc áo giáp.”

Hạ Mẫn Chi cười khẽ: “Phùng tướng quân xuất doanh gϊếŧ địch, nhưng lại không khoác giáp bào, đúng là kỳ quái.”

Phùng Tê Ngô đầm đìa mồ hôi lạnh, chỉ vào binh sĩ kia nói: “Chuyện đã cách vài tháng, sao hắn nhớ rõ được như vậy, đại nhân đừng bị hắn lừa!”

Binh sĩ lập tức phản bác: “Ta sao lại không nhớ Phùng tướng quân! Phùng tướng quân ra tay hào phóng, mỗi lần âm thầm xuất doanh đều cho tiểu nhân một quan tiền, tiểu nhân lại thích ghi sổ, cứ lật sổ của tiểu nhân xem sẽ biết! Xin đại nhân minh giám!”

Hạ Mẫn Chi mỉm cười: “Khá lắm, sau này đừng đánh mất thói quen tốt đó a. Ngươi lui xuống trước đi.”

Chăm chú nhìn Phùng Tê Ngô, thái độ vẫn đang thập phần nhã nhặn: “Phùng tướng quân có muốn nói lại lần nữa đêm đó ngài đã làm gì không?”

Phùng Tê Ngô ngụy biện: “Đêm đó ta vốn tình cờ gặp phiến quân. Một mình xuất doanh là thật, không ngờ vừa đến ngoại thành, liền bắt gặp phiến quân Nam hoang.”

Hạ Mẫn Chi thở dài: “Chương Lưu thị, thẩm nói đi.”

Chương Lưu thị kia than khóc: “Đại nhân, dân phụ một nhà năm người, trừ dân phụ ra, còn lại đều bị tên súc sinh này bắt trói gϊếŧ hết!”

Nức nở nói: “Đám người họ mang theo đao, thấy Tiểu Lan nhà ta xinh đẹp, liền giữ chặt không buông, tướng công ta tới cứu, liền bị chúng đá cho chết đi sống lại, Tiểu Hắc cầm dao bầu đến liều mạng, bị chúng chém chết! Hai nhà gần đó chạy qua xem, thảy đều bị chúng bắt trói lại, dân phụ trốn dưới gầm giường, chính tai nghe bọn hắn nói, gϊếŧ sạch tất cả, cắt cổ, gán làm phản quân để lập công, có thể vào Binh bộ, không cần phải tiếp tục ở Nam hoang nữa.”

Lúc nói, hai mắt trừng lớn đến muốn nứt ra, chỉ trực bổ tới cấu xé Phùng Tê Ngô, tự tốt khó khăn lắm mới giữ lại được.

Hạ Mẫn Chi phân phó thuộc hạ dẫn Chương Lưu thị rời đi, trong thanh âm đã nhịn không được mang theo vài phần sắc bén: “Phùng tướng quân còn gì để nói?”

Phùng Tê Ngô bị bức đến đường cùng, liền giở thói ngoan cố, ngẩng đầu hỏi: “Đại nhân chỉ nghe lời nói phiến diện, sao không thẩm vấn nhân chứng của ta?”

Hạ Mẫn Chi cao giọng đáp: “Những kẻ đó không phải nhân chứng, mà là đồng mưu tòng phạm, ba ngày trước đã thú tội trong ngục.”

Phùng Tê Ngô cười lạnh nói: “Chỉ có nhân chứng, không có vật chứng, đại nhân liền định ta có tội, hỏi sao Binh bộ không phục?”

Hạ Mẫn Chi vốn đang nghiêng người tựa vào lưng ghế, xoay mặt về bên trái, nghe xong lời này, chỉ nhẹ nhàng đổi tư thế, nhìn hữu thị lang Triệu Thừa, đôi nhãn châu trong trẻo có vài phần lười nhác cùng giảo hoạt: “Triệu đại nhân thấy thế nào?”

Triệu Thừa né tránh mục quang của hắn, nghiêm mặt nói: “Việc này trọng đại, liên lụy đến hai mươi mạng người, quả thật cần phải thẩm tra cẩn thận.”

Hạ Mẫn Chi mỉm cười: “Nói rất hay.”

Lật mở quyển tông, thản nhiên nói: “Vật chứng chỉ còn hai cỗ thi thể vô pháp nhận dạng, bất quá ngỗ tác nghiệm thi kết luận: Chết do đao thương, vết thương chuẩn xác, vào năm phân, ra năm phân, lực đạo vừa phải.”

Người khác không rõ, còn Triệu Thừa trước đây từng là đại tướng quân, chinh chiến sa trường suốt mười năm, nghe xong lời này, nhất thời như bị tạt cho một gáo nước tuyết tan, toàn thân lạnh buốt, nhịn không được quan sát Hạ Mẫn Chi, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, chỉ chờ xem hắn sẽ tung ra màn ảo diệu gì bên trong.

Chợt nghe Phùng Tê Ngô cắn răng nói: “Vậy thì đã sao?”

“Dám hỏi Phùng tướng quân đã chém đám phản quân đó thế nào?”

Phùng Tê Ngô lập tức đáp: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đám phản quân lúc ấy đã thành thảo khấu, đang đào tẩu về hướng nam, bọn ta phóng ngựa chặn đường, một lưới bắt trọn bọn chúng.”

“Tướng quân ở trên ngựa chém gϊếŧ đào binh?”

“Phải.”

“Đào binh có kỵ mã không?”

“Không có, nếu không đã không dễ dàng chặn lại.”

“Phùng tướng quân khẳng định chứ?”

“Khẳng định không lầm.”

Hạ Mẫn Chi chăm chú nhìn hắn, khóe miệng cong lên thành một mạt cười mỉa mai băng lãnh: “Phùng tướng quân nhập ngũ chưa đến hai năm, kinh nghiệm còn ít, khó trách phạm phải sai lầm lớn thế này.” Thanh âm phảng phất vẻ mệt mỏi không nói nên lời: “Ngồi trên ngựa cắt cổ đào binh, sẽ không thể cắt ra được vết thương vào năm phân ra năm phân như vậy.”

“Những vết thương đó, là do ngươi trói người ta lại, từ phía sau cầm đao rạch ngay yết hầu mà tạo thành.”

Triệu Thừa âm thầm thở dài, không ngoài dự liệu, đã bị Hạ Mẫn Chi nắm được sơ hở này. Trong lòng biết Phùng Tê Ngô ắt phải chết, hết cách cứu vãn.

Phùng Tê Ngô trừng mắt, tựa hồ không dám tin.

Hạ Mẫn Chi lạnh lùng nói: “Vết thương nơi cổ tạo thành khi mã quân truy sát bộ binh, thông thường vào sâu ra nông, lúc vào thì cao, lúc ra thì thấp, không có khả năng chuẩn xác cân đối. Chỉ khi đồ sát người không hề có sức phản kháng, mới có thể cắt ra loại vết thương này trên thi thể.”

“Phùng Tê Ngô, ngươi còn không nhận tội?”

Phùng Tê Ngô chằm chằm nhìn Hạ Mẫn Chi, đột ngột cười vang: “Hạ đại nhân đã từng ra chiến trường chưa?”

“Chưa từng.”

“Vậy Hạ đại nhân đã từng gϊếŧ người chưa?”

“Cũng chưa từng.”

Phùng Tê Ngô càng cười đến cuồng dại: “Thế thì đại nhân chỉ toàn nghe tin đồn nhảm! Vết thương nên ra dạng gì, một tên nho sĩ nghèo nàn như ngươi làm sao biết được?”

“Trừ phi đại nhân có thể chứng minh vết thương do ngồi trên ngựa chém khác hẳn so với bị trói rồi mới chém, bằng không…”

“Ta không nhận tội!”

Phùng Tê Ngô này quả nhiên xảo quyệt hung ngoan, tả hữu Tự thừa đều nghiến răng nghiến lợi, chỉ trông chờ Hạ Mẫn Chi ra lệnh cho hắn nếm trượng hình một lần nữa.

Hạ Mẫn Chi bất động thanh sắc, một tay vẫn lật quyển tông, tay còn lại tùy ý gác lên bàn, mặt bàn đen mun càng làm nổi bật những ngón tay thon dài của hắn, từng ngón đều như ngọc, trắng đến gần như trong suốt, mang một loại quỷ dị dụ hoặc đánh thẳng vào lòng người.

Tả thiếu khanh Dương Lục đứng dậy rời điện.

Thật lâu sau, Triệu Thừa ho nhẹ một tiếng: “Hạ đại nhân… Lời của Phùng Tê Ngô, cũng có vài phần có lý, ta chinh chiến sa trường nhiều năm, nhưng cũng chưa bao giờ để ý vết thương khác nhau điểm nào.”

Hạ Mẫn Chi ngước mắt, mỉm cười: “Triệu đại nhân, đừng sốt ruột, từ từ sẽ biết.”
« Chương TrướcChương Tiếp »