Tạ Thanh Ngọc chạy một mạch về tới phủ thượng thư, cả người lạnh run, trong lòng còn lạnh hơn nữa. Cô nhớ tình cảnh lúc rơi vào lòng tên thư sinh kia, vạt váy bị rách tới bắp đùi, lúc giãy giụa cổ áo bị bung ra. Cho nên lúc đèn thắp sáng, cô thấy bản thân đang co chân trần, vạt áo mở rộng, hở trên hở dưới.
Cái tên, cái tên đáng chết vạn lần đó, còn nhìn không chớp mắt nữa chứ…
Đây, đây có gọi là thất tiết không? Huhu, ít ra linh hồn của cô không phải là thiếu nữ cổ đại hàng thật giá thật, nếu không thì trong đầu có ý tưởng tự tử không chừng…
Tạ Thanh Ngọc sau một hồi than thở khóc lóc trong lòng, cuối cùng cũng đến lúc tự an ủi bản thân. Hôm nay cô chạy nhanh nhất từ lúc sinh ra đến giờ, không khỏi có chút mệt mỏi. Hừ, việc cần thiết trước mắt là tắt đèn đi ngủ, mặc kệ chuyện đã xảy ra với cái tên kia. Sau này có đi nhát ma thì tránh ra xa thư viện Thành Tây một chút vậy.
Lúc cô chìm vào giấc ngủ, lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Quái lạ, hôm nay Khả Ngân và tên nhát gan Lãng Tử trốn đi đâu mất rồi…
Lúc này, ngoài bậu cửa sổ.
Khả Ngân: “Này, tiểu thư cũng không có vẻ giận dữ, ra ngoài đi chứ…”
Lãng Tử (lau nước mắt): “Không được, tôi đã hứa sẽ bảo vệ tiểu thư nhưng khi thấy biến lại chạy trước tiên, còn mặt mũi nào nữa…” (Tạ Thanh Ngọc: Cái này chẳng phải ta đã liệu trước rồi sao?!!)
Khả Ngân: “Ầy, tôi lại là người thuyết phục tiểu thư nhận đơn hàng, tôi cũng cảm thấy áy náy lắm chứ… Thôi thì tôi ngồi chồm hổm ở đây chịu tội với cậu…”
Hôm sau là ngày nghỉ, Tạ Thanh Ngọc yên tâm ngủ tới chiều tối mới dậy. Lúc cô mở mắt, khuôn mặt tròn vo của Khả Ngân ập vào…
Khả Ngân chìa ra một cái phong bì, đau khổ nói: “Tiểu thư, cô có thư… Không phải đơn hàng đâu, là thư đó.”
Tạ Thanh Ngọc im lặng.
Sau đó cô cười khì khì: “Cha ta sao lại rảnh như vậy. Ở cùng một nhà mà lại gửi thư cho ta làm gì?” Nếu không thì cô không thể nghĩ tới ai khác. Hơn mười năm sống ở cổ đại này, người cô giao du cũng chỉ giới hạn ở cha cô, mấy người hầu và bọn người Lãng Khách ít chữ mà thôi.
Khả Ngân có xu hướng đấm vào giường, vẻ mặt đầy búc xúc: “Lá thư này đặt trong U Miếu, ghi rõ là chỉ ‘ma nữ đến thư viện Thành Tây tối qua mới được đọc’. Ôi chao, tôi cũng tò mò lắm lắm rồi, tiểu thư mau đọc đi đã…”
Tạ Thanh Ngọc nuốt nuốt nước bọt, đỏ mặt mở thư.
Trong thư viết: “Tối nay gặp lại ở thư viện Thành Tây, nếu cô không đến, ngày mai cả U Miếu cùng quán trà đều bị dỡ. Ký tên: Trịnh Hoài Sơn.”
Khuôn mặt Thanh Ngọc từ đỏ chuyển sang trắng bệch. Cô hỏi: “Kinh thành này có thư sinh nào trùng tên với thừa tướng đương nhiệm không?”
Khả Ngân ngớ ra. Tiểu thư hỏi ai vậy? Hỏi cô sao, cô làm sao biết chuyện này?
Thanh Ngọc vốn đâu cần câu trả lời, tự lẩm bẩm: “Chao ôi… chọc nhầm tổ kiến lửa mất rồi… huhu…”
Thanh Ngọc tự hỏi mãi cũng không thông, vì cớ gì một anh chàng thư sinh cận thị lại biến thành thừa tướng đương nhiệm? Cho tới lúc cùng Lãng Khách ngồi chồm hổm trên mái ngói của thư viện Thành Tây, đầu óc của cô vẫn còn luẩn quẩn trong câu hỏi này. Trước lúc đến đây, cô còn nghi ngờ thân phận mà người thanh niên kia viết trong thư. Thế nhưng hiện giờ canh gác phía ngoài thư viện đều là thị vệ phủ thừa tướng, cô có muốn không tin cũng không được nữa rồi.
Lãng Khách trải qua một ngày làm việc mệt mỏi, tối còn bị kéo lên nóc nhà, khuôn mặt không khỏi có chút xị xuống. Ông lẩm bẩm: “Chẳng phải sư phụ đã nói đừng đi nhát ma nữa sao? Con xem, thần tài cùng thần may mắn của con có lẽ cũng hết thèm phù hộ rồi.” Thanh Ngọc cất giọng ảo não: “Con biết sai rồi. Tình hình trước mắt là quán trà cùng tính mạng của con không có vấn đề đã. Trông cậy hết vào sư phụ á!” Cô nói xong thì nhảy xuống dưới, để lại một mình Lãng Khách ngồi ngắm trăng trên nóc nhà.
Lãng Khách căng thẳng chờ đợi tín hiệu cầu cứu của Thanh Ngọc, chờ mãi, chờ mãi, khuôn mặt ông bị mũi cắn sưng lên một lớp rồi. Sau đó, ông lại cho rằng bản thân rất có thể đã bỏ qua tín hiệu cầu cứu kia, bèn cẩn trọng tiếp cận căn phòng sáng đèn duy nhất của thư viện Thành Tây.
Ông vừa ngó qua khe hở cửa sổ, khung cảnh nóng hừng hực trong phòng đã khiến ông hết hồn.
Thanh Ngọc này, lúc nãy còn nói cái gì mà lo không bảo toàn tính mạng chứ… Theo ông thấy, đừng nói tới tính mạng, một sợi tóc cũng chưa có sao đi… Xem kìa, xem kìa, khuôn mặt người thanh niên rõ ràng là vừa vô hại vừa kinh ngạc, còn Thanh Ngọc nhà ông, hừ hừ, chẳng phải con bé mới là người chủ động dán sát vào người ta đó sao?
Lãng Khách vẫn cho rằng, danh tiết này nọ vốn là vật ngoài thân, khát vọng của bản thân mới là điều quan trọng. Vì vậy, trong đầu ông lúc này cũng chẳng màng tới chuyện cô nam quả nữ ở chung phòng, cảm thấy nếu Thanh Ngọc chẳng cần tới mình, có lẽ đã đến lúc ông rời đi.
Đúng lúc này, trong phòng văng vẳng vọng lại tiếng gào khóc mềm mại của Thanh Ngọc: “…hϊếp người quá đáng, hϊếp người quá đáng… huhu…” Lãng Khách đỏ mặt lẩm bẩm: “Con gái mới lớn, con gái mới lớn, hờ…”. Sau đó ông vội vã đạp lên mái nhà một cái, vận khinh công rời đi luôn...
Đại khái, Lãng Khách là nhân vật giang hồ từng có chút tiếng tăm. Ông hành tẩu lâu như vậy, chuyện thấy qua đã nhiều, cho nên tự tin rằng phán đoán của bản thân hiếm khi sai lệch. Ông đoán, chẳng qua hôm nay lần đầu hẹn hò của Thanh Ngọc, cô bé căng thẳng nên mới bịa ra chuyện quán trà gặp nguy gì gì đó, dẫn theo sư phụ là ông để giữ vững tinh thần. Thật ra, nếu suy đoán của ông là đúng, ông có thể tự hào khoe khoang rằng tư tưởng tình yêu tự do của ông tuy bị tầng lớp trí thức khinh thường là thứ suy nghĩ vớ vẩn của hạng phàm phu tục tử, thế nhưng ai biết mấy ngàn năm sau lại được ca tụng là đúng đắn…
Thế nhưng mà, thực tế luôn tàn khốc. Chuyện Lãng Khách trông thấy, chẳng qua cũng là hiểu lầm mà thôi…
Mà muốn làm rõ hiểu lầm này, phải quay trở lại thời điểm Tạ Thanh Ngọc rụt rè thò đầu từ ngoài cửa sổ vào trong phòng khoảng nửa canh giờ trước.
Trịnh Hoài Sơn hôm nay vẫn mặc quần áo giản dị, thoạt nhìn chẳng ai nhận ra là thừa tướng đương triều. Anh ta buồn chán nghịch nghịch ngọn đèn dầu trước mặt, lúc ngẩng đầu thì thấy một người mặc trang phục dạ hành đen thui, cái đầu bịt kín mít chỉ chừa ra hai con mắt ươn ướt. Khóe miệng anh ta giật giật: “Hướng ngược lại, có cửa ra vào.”
Tạ Thanh Ngọc ngớ ra: “Quên mất, quên mất… chắc do bệnh nghề nghiệp á…”
Trịnh Hoài Sơn hiền lành vẫy tay cô nàng kia ngồi xuống, rót trà đẩy tới trước mặt. Thanh Ngọc ngó ly trà, lại rụt rè nhìn anh ta, khoát khoát tay. Anh ta nói: “Không uống trà chứng tỏ không có thành ý, ngày mai quán trà cùng U Miếu vẫn bị dỡ nha…”
Tạ Thanh Ngọc bất đắt dĩ giơ ly trà lên ngửi ngửi: “Trong đây có nguyên liệu nào dễ gây tiêu chảy không vậy đại nhân? Tiểu nữ mấy ngày trước mới bị Tào Tháo rượt, mặc dù thành ý trong bụng đầy tràn nhưng cứ thấy đồ ăn đồ uống lạ là sợ hãi á…” Trịnh Hoài Sơn lập tức đen mặt. Sao cô không nghĩ tới thuốc mê, thuốc lú, thuốc độc… mà lại là cái thứ thuốc mất nết kia hả…
Trịnh Hoài Sơn hắng giọng, khuôn mặt lấy lại nét uy phong của quan to bàn chuyện đại sự: “Cô có biết vì sao bổn quan gọi cô đến đây, lại một mình nói chuyện với cô không?” Tạ Thanh Ngọc lắc đầu, anh ta liền nói tiếp: “Mấy hôm trước người tình cờ gặp phải cô là bổn quan, ta cũng không muốn làm lớn chuyện. Xét tuổi đời cô còn nhỏ, bổn quan khuyên cô quay đầu là bờ, từ giờ đừng nghĩ tới chuyện dọa ma thiên hạ nữa.”
Tạ Thanh Ngọc chớp chớp mắt, vị đại nhân này có vẻ dễ nói chuyện nha… Ngoài mặt, cô ủ rũ nói: “Đại nhân anh minh… thế nhưng tiểu nữ thấy chuyện này không làm hại tính mạng ai… huhu, đại nhân có cách nào mở một mắt, nhắm một mắt bỏ qua cho tiểu nữ không?”
Trịnh Hoài Sơn lắc đầu, thở dài: “Ta cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Nếu cô cứ tiếp tục làm, e rằng tự chuốt họa vào thân. Cụ thể, chuyện này nếu đến tai bệ hạ, cô có chạy đằng trời cũng không thoát nha.” Dĩ nhiên chuyện này dù có đến tai bệ hạ, vị ấy cũng không rảnh hơi mà quan tâm. Thế nhưng để công cuộc hù dọa cô nàng này đạt hiệu quả cao, phải đẩy vị ấy ra đầu sóng ngọn gió vậy.
Thấy Tạ Thanh Ngọc cúi đầu trầm tư, Trịnh Hoài Sơn vội thừa thắng xông lên: “Thực ra bổn quan cũng có thể nghĩ lại việc bỏ qua cho cô một lần, thế nhưng ít nhất cô cũng phải tiết lộ cho bổn quan mấy kỹ xảo dọa ma của mình. Nếu bổn quan cảm thấy cô có đủ trình độ chuyên môn lại thật sự không gây ảnh hưởng tới sức khỏe tính mạng người khác, dĩ nhiên sẽ không tra cứu nữa.”
Người trong nghề, kiêng kị nhất là tiết lộ bí mật nghề nghiệp a… Thế nhưng kẻ trước mắt là một vị quan quyền cao chức trọng, đừng nói không biết có bao nhiêu kẻ muốn bám vào, đắc tội anh ta là điều thiếu khôn ngoan lắm đấy …
Cô mềm mại nói: “Đại nhân... người hứa là không nói với ai, tiểu nữ mới dám tiết lộ á…”
Trịnh Hoài Sơn không chần chừ gật đầu. Tạ Thanh Ngọc đau khổ suy nghĩ thêm một hồi, đau khổ móc ra chiếc túi bảo bối dùng để hành nghề của mình…
Cô lấy từ trong đó mấy hòn sỏi nhẵn nhụi, lễ phép giảng giải: “Mấy hòn sỏi này dùng để gây tiếng ‘lộp cộp’, ‘lộp cộp’ trên mái nhà. Nếu ném đúng chỗ, đúng lực còn có thể tác động tới chốt cửa làm cho nó mở tung.”
Tiếp đó, cô chìa ra một viên đá màu trắng đυ.c: “Đây là đá phát quang, đặt nó dưới ánh sáng thì trong một canh giờ sau nó sẽ phát sáng mờ mờ. Ném qua ném lại trước mặt người bị hại, họ sẽ có cảm giác như trước mắt hoa lên.”
Tạ Thanh Ngọc lần lượt lấy ra mấy món bảo bối do bản thân nghiên cứu chế tạo, tận tình giải thích công dụng cho Trịnh thừa tướng Trịnh đại nhân….
Chẳng mấy chốc đã nửa canh giờ trôi qua, Trịnh Hoài Sơn lúc này đã ngộ ra rất nhiều thứ, gật gù: “Mấy thứ ‘công cụ hành nghề’ của cô có tính độc đáo khá cao đấy. Ngoài ra cô còn bí quyết gì khác không, mau nói bổn quan nghe thử?”
Tạ Thanh Ngọc rề rề nói: “Có chứ ạ, những lúc phải lấy bản thân ra làm đạo cụ, phải hóa trang thành ma quỷ có khuôn mặt ghê gớm nha…”
Trịnh Hoài Sơn: “Hôm trước có phải cô định treo ngược người dọa ma? Làm lại thử cho bổn quan xem có được không?”
Tạ Thanh Ngọc nghĩ nghĩ, hào phóng nhảy lên xà nhà.
Cô vừa đặt chân xuống thì nghe một tiếng “rắc”. Xà nhà gãy.
Tạ Thanh Ngọc mất chỗ dựa cùng trọng tâm, một lần nữa đáp thẳng lên người Trình Hoài Sơn…
Anh ta bất ngờ bị ngã từ trên ghế xuống, bị mỹ nhân không thấy mặt đè nằm ngửa trên đất… Cái tay nhỏ bé của mỹ nhân không biết đặt đâu, cứ xoa đi nắn lại trên ngực anh ta… Trịnh Hoài Sơn bèn bắt lấy đôi tay không biết điều, nhẹ nhàng đỡ cô nàng đang bối rối khỏi người mình. Anh ta vừa lưu loát thực hiện mấy động tác đó vừa cất giọng ỡm ờ: “Haha, bổn quan quên mất. Hôm trước thị vệ leo lên xà nhà dọn dẹp đã làm nó bị nứt…”
Tạ Thanh Ngọc hai lần bị đàn ông lạ đυ.ng chạm, cảm thấy hết sức tủi thân, vội vừa nhảy dựng lên vừa gào thét: “Như thế mà đại nhân còn bảo ta leo lên xà nhà… thật là hϊếp người quá đáng, hϊếp người quá đáng… huhu…”
Cơn kích động của Tạ Thanh Ngọc qua đi, vị sư phụ đáng kính của cô cũng vừa mới đạp nóc nhà đi mất…
Trịnh Hoài Sơn lúc này đã ngồi lại ngay ngắn trên ghế, đang sửa sang lại ngực áo bị nhào, tủm tỉm nói: “Bổn quan là một người vừa bình dị vừa thiện lương, thế nhưng cũng cảm thấy việc ức hϊếp người là một hành động dễ mang lại sung sướиɠ…”
Anh ta nói xong thì lập tức lấy lại vẻ mặt nghiêm túc: “Việc vừa nãy… cô vẫn chưa chứng tỏ được sự chuyên nghiệp của mình. Có con ma nào lại rơi từ trên xà nhà xuống chứ? Thế nhưng bổn quan là người nhân hậu, sẽ cho cô một cơ hội nữa. Bây giờ chúng ta cá cược nhé, nếu trong ba ngày ta không tìm được danh tính thật sự của cô, ta cho phép cô tiếp tục tự do hành nghề.”
Tạ Thanh Ngọc nắm lấy cọng rơm cứu mạng, mắt đảo một vòng, vội giơ ngón tay út ra nói: “Đại nhân, người hứa nhé. Mau mau nghéo tay đi!”
Thấy Trịnh Hoài Sơn chỉ trừng mắt nhìn, cô liền tự nắm lấy ngón tay út của anh ta, nghéo vào ngón tay của bản thân. Sau đó, cô gọn gàng nhảy ra cửa sổ, định bụng rời đi. Trịnh Hoài Sơn im lặng trông theo bóng cô, đôi mắt càng ngày càng cong, khóe môi không ngừng cười tủm tỉm: “Thì ra là một cô nhóc ham chơi…”
Tạ Thanh Ngọc vừa nhảy ra ngoài đã có cảm giác rợn tóc gáy. Vì sao… vì sao xung quanh toàn là khí tức của cao thủ vầy nè…. Cô liền phát tín hiệu cầu cứu, thế nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy Lãng Khách đâu. Cuối cùng, cô đành chậc lưỡi, liều mạng đánh mấy vòng khinh công xung quanh kinh thành. Đến khi cô tin tưởng mấy cao thủ theo dõi mình đều đã bị cắt đuôi, mới yên tâm nhảy tường phủ thượng thư, về phòng ngủ.
Cô vừa chìm vào giấc ngủ vừa hồi tưởng khuôn mặt tuấn tú đang cười mỉm của chàng thanh niên kia. Người thanh niên đó, không ngờ lại là thừa tướng nhỉ. Một người trẻ như anh ta có thể gánh vác trách nhiệm lớn như thế, vậy mà khi đối mặt với cô lại không tỏ ra chút kiêu căng cùng trịch thượng nào. Anh ta có khuyết điểm nào không? Cho dù có, cô sẽ nắm bắt được chứ? Thế nhưng mặt khác, cuộc hội ngộ với anh ta tối nay quả là ngoài ý muốn, hơn nữa khiến cho cả thần kinh lẫn thân thể cô đều mệt muốn chết.
Ngày hôm sau trôi qua yên ả. Thanh Ngọc tự tin cho rằng với một thân khinh công khổ luyện đến xuất thần nhập hóa của mình, Trịnh thừa tướng kia dù có ba đầu sáu tai cũng không thể điều tra ra danh tính thật sự của cô. Cho tới cuối ngày, niềm tin này càng được củng cố.
Lãng Tử hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư, tối nay ‘đi làm’ chứ?”
Tạ Thanh Ngọc lắc đầu. Cậu ta rụt rè nói: “Tiểu thư có phải đã quên gì đó không?”
Vì sao chuyện hôm trước cậu ta rời bỏ vị trí, tiểu thư vẫn chưa nhắc tới a… Thật khiến cậu ta áy náy tận đáy lòng từ hôm qua tới giờ.
Thanh Ngọc biết tính cách thành thật của Lãng Tử, cười nói: “Hay là ngày mai phạt cậu mặc trang phục tỳ nữ một ngày, có chịu không?”
Dù Lãng Tử có tán thành hay không, ngày hôm sau cậu ta vẫn xuất hiện trong trang phục tỳ nữ màu hồng phấn, cặp kè với Khả Ngân ở phía sau Tạ Thanh Ngọc trong vườn hoa.
Sau đó, ba người bắt gặp Trịnh thừa tướng đang ngồi đánh cờ với cha của Tạ Thanh Ngọc.
Thật ra, Tạ Thanh Ngọc cũng có thể cho rằng đây là việc trùng hợp, nếu như lúc quay người đi không nhìn thấy nụ cười chiến thắng trên môi anh ta…