Trong thành tẩm bổ hai ba ngày, Tần Khả Nhi phong hàn khỏi hẳn, thân thể lớn có chuyển biến tốt, Dụ Thu Hàm liền trả phòng của nhà khách, hai người đi tới Lan phủ của khu thành Bắc
"Lan phu nhân ngày sinh tháng 4, sư phụ ngươi đến khi đó đến thì được rồi, vì sao nhất định muốn chúng ta đi tới bái phỏng?" Tần Khả Nhi đi tới hỏi, "Vả lại nói, trên núi không phải nuôi mấy con bồ câu như vậy, lộ trình chắc nhanh hơn so với chúng ta"
"Sư phụ từ nhỏ xông xáo giang hồ, kết giao không ít bạn tốt, nhưng đối với phu nhân Lan gia tình nghĩa sâu nhất"
"Sâu hơn ngươi và ta?"
Dụ Thu Hàm nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy một cái, Tần Khả Nhi cười khanh khách hai tiếng không nói nhiều
"Lúc đầu sư phụ xác thực là dựa vào dùng bồ câu đưa tin, nhưng mà chim bồ câu của mấy tháng trước đến nay không về"
"Lạc đường?" Tần Khả Nhi hỏi
Dụ Thu Hàm lắc đầu một cái, chim bồ câu trên núi nuôi sao có thể lạc đường, sư phụ lòng có bất an mới để cho họ tự mình đến trước xem thử, mượn thời gian ngày sinh, thăm dò cố nhân nhiều năm không thấy
Kinh Thành giữa lúc cảnh đẹp ngày xuân, mành gió cảnh xanh, khói liễu phồn hoa. Họ thanh nhàn đi dạo, bước qua cầu nhỏ khe nước, cuối cùng xa xa thấy được bảng hiệu treo ở đại viện
Nhưng mà bảng hiệu vỡ tan nghiêng lệch, đại viện hỗn độn quạnh quẽ
Dụ Thu Hàm trong lòng căng thẳng, cùng Tần Khả Nhi vội vã vào cửa, bên ngoài tìm kiếm một phen một người cũng không phát hiện. Sân nhỏ bỏ quên bị đập vỡ không thể tả chí ít cũng có dư hai tháng, tro bụi không nói, mạng nhện đều kết thành mấy nơi
"Tại sao lại như vậy, chúng ta đi lộn chỗ sao?" Tần Khả Nhi nói.
Dụ Thu Hàm đứng ở trong viện, trái phải nhìn xem, "Lan phủ thành Bắc, chỉ cái nhà này"
"Vậy chính là, đã xảy ra chuyện gì..."
Mấy ngày nay ở trong thành ngược lại cũng không nghe nói có chuyện gì, có lẽ họ không lưu tâm. Tần Khả Nhi nhíu lại lông mày nhìn đầy đất tàn tạ này, "Cảnh tượng như vậy, hẳn là bị xét nhà rồi?" Vậy bước kế tiếp chẳng phải chính là hỏi trảm?
"Ta mau chóng cho sư phụ một phong thư"
Ba ngày quang cảnh, Tư Không Linh đã đang trên đường đến kinh, đằng trước là xe ngựa của nha môn huyện thái gia, Úc Nhiễm không ngồi ở trong xe mà là đánh ngựa bảo hộ ở một bên
Tư Không Linh một đường tẻ nhạt, liền nhìn chằm chằm không chớp mắt trên người Úc Nhiễm, đủ để gϊếŧ thời gian
"Tiểu Nhiễm a, phía sau theo chính là người phương nào?" Huyện lão gia rãnh rỗi đến cuối cùng nhớ tới hỏi một chút
Úc Nhiễm ngoái đầu nhìn lại liếc mắt nhìn Tư Không Linh đang cùng cây cải đỏ cãi nhau, lạnh nhạt nói: "Là một người bạn của tiểu Nhiễm, vừa vặn cũng đi Kinh Thành, liền một đường đi chung"
"Nếu đã là bạn, lại một đường mà thôi, làm sao cũng không thấy ngươi đi chào hỏi trò chuyện?"
"Tiểu nhiễm đến bảo vệ an nguy của nghĩa phụ nghĩa mẫu"
Huyện thái gia cười vung vung tay, "Cũng không phải bao xa, lại nói giữa ban ngày, đại lộ rộng rãi ra không được chuyện"
Úc Nhiễm không khỏi do dự, vừa liếc nhìn Tư Không Linh, đang bị đối phương bắt được, cô vội quay đầu lại, "Nhưng..."
"Đi đi đi đi đi " Huyện thái gia nói: "Luôn bồi ta và nghĩa mẫu ngươi, ngươi cũng buồn chán, người trẻ tuổi cùng nhau nói chuyện, đi đi"
Úc Nhiễm gật đầu thị lễ, kéo cương ngựa liền rơi xuống tốc độ, xe ngựa đi ở đằng trước, Tư Không Linh phía sau rất nhanh chạy tới
"Làm sao vậy?" Tư Không Linh buồn bực nói
"Không sao" Úc Nhiễm lắc đầu, hai chân khẽ kẹp bụng ngựa, tốc độ lại dần dần cùng lên đến, "Các ngươi theo như vậy, khó tránh khỏi nghĩa phụ đặt câu hỏi"
"Hỏi đến ta?" Tư Không Linh cười hỏi, "Ngươi nói như thế nào?"
Úc Nhiễm mắt nhìn phía trước, "Còn có thể nói thế nào, nói là bạn bè, ông ấy liền để ta lại đây nói chuyện cùng ngươi, để tránh khỏi thất lễ bạn bè"
"Ha ha..." Tư Không Linh cao giọng nở nụ cười, "Nhìn không ra, nghĩa phụ này của ngươi cũng không phải hoàn toàn không nói đạo lý, tóm lại cũng làm một chuyện tốt"
Úc Nhiễm lòng có liên tưởng, lặng yên mà không nói, Tư Không Linh biết cô hiếu nghĩa hơn người, cũng không lấy việc này đùa giỡn thêm
"Nói xem nghĩa huynh kia của ngươi, là người như thế nào?"
"Nghĩa huynh Úc Thân, hơn năm năm trước thi võ thám hoa, bây giờ nhậm chức Binh Bộ Thị Lang triều đình"
Tư Không Linh nghiêm túc nhíu nhíu mày, "Không tồi không tồi, không nghĩ tới một huyện thành nhỏ Lăng Xuyên cũng có thể sinh ra một nhân tài như vậy
"Từ khi hắn vào kinh, ta cùng với nghĩa phụ nghĩa mẫu đã có năm, sáu năm chưa từng gặp hắn, nói đến nếu không có chuyện đại hỉ lần này, sợ là không biết còn phải chờ bao lâu"
Tư Không Linh lại nghiêm túc phê bình, "Kinh đô phồn hoa, sợ là đã sớm mê tâm, như vậy, chắc thuộc bất hiếu"
Úc Nhiễm lắc đầu một cái, "Hắn đã từng muốn trở về, thế nhưng nghĩa phụ ở trong thư lại nghiêm lệnh hắn không cho trở về"
"Nếu nhớ cha mẹ già, cần gì phải lưu ý lời nói trong thư, hắn trở về liền trở về, nhiều lắm hai ba câu trách cứ, không phải là mừng rỡ càng nhiều?" Tư Không Linh mạch lạc rõ ràng, "Còn nữa nói đến, cũng không phải để hắn về Lăng Xuyên không đi, chỉ là thỉnh thoảng thăm viếng hắn lại một lần cũng không có, là tệ bao nhiêu để hắn bận đến một chút xíu cũng không xuất thân?"
Úc Nhiễm cười cười, "Nói tới người bên ngoài đều là căm phẫn sục sôi, như vậy ngươi thì sao?"
"Ta?" Tư Không Linh sững sờ, tiện đà xì cười, "Ta đó là ham chơi, trở về sư phụ và sư tỷ đều sẽ quản ta... Lại nói, ta cuối cùng không phải là trở về rồi sao?"
Úc Nhiễm thở dài một hơi, "Nghĩa huynh ta đây nói hiếu đạo, cũng không phải là ngươi hiểu. Việc của triều đình cũng không phải là người hầu nha môn, hắn từ cao trung đến nay giữ vị trí Thị Lang, trong đó trả giá sợ là ngươi và ta không thể dự đoán. Năm năm không dài không ngắn, miễn cưỡng đến vừa ổn định, bây giờ cưới vợ, chắc có chuyển biến tốt"
Tư Không Linh thầm nghĩ việc nhà người khác có lẽ nàng xác thực không thể toàn cục nhìn thấu, liền cũng không nhiều miệng nhúng vào
"Nghe nói cưới chính là tiểu thư quan hộ, môn đăng hộ đối, hiền thục dịu dàng, thanh tú giai nhân"
"Vậy ta cũng phải nhìn một chút" Tư Không Linh nói qua liếc trộm Úc Nhiễm một chút, "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều a, ta cũng chỉ là nhìn một cái"
Nếu không phải xe ngựa huyện lão gia thảnh thơi, Tư Không Linh từ Lăng Xuyên đi Kinh Thành không cần nửa tháng thời gian, bây giờ cũng bất tri bất giác qua gần hai mươi ngày
Úc Nhiễm một nhóm đi tới phủ Thị Lang, Tư Không Linh thì là nghĩ biện pháp cùng hai người Dụ Thu Hàm chạm mặt
Đi đường mệt nhọc, tìm người cũng không ở một khắc, Tư Không Linh và cây cải đỏ trước tiên tìm một tiệm cơm lấp bụng
"Các ngươi nghe nói không, thái tử bị phế hôm qua ở trong ngục tự tẫn rồi"
"Tự tẫn? Đây chẳng phải là sợ tội tự sát?"
"Còn có cái gì sợ tội không sợ tội, chứng cứ xác thực, chắc chắn tội chết"
"Ngược lại cũng đúng là, nếu như chuyện khác, dù sao cũng là con trai hoàng thượng có thể miễn thì lại miễn, nhưng mưu nghịch tạo phản này..."
"Nhỏ giọng một chút!"
"Việc này còn kéo theo hết hơn một ít đại quan triều đình, người tam tỉnh lục bộ tránh không được phải thiết lập lại rồi"
Tiểu nhị đem thức ăn bày ở trên bàn, Tư Không Linh cầm lấy đũa, theo thói quen sờ sờ lỗ tai
Bọn họ tới thật là đúng lúc, đang đuổi tới thái tử bị phế tự sát, thay đổi quan lại. Nghĩ đến cho dù bây giờ xem ra kinh đô này còn hoàn toàn yên tĩnh, nhưng trong tối sợ là đã sớm bão táp khuấy lên, mây mù mông lung rồi.
Nhưng mà những thứ này là không có liên quan gì với họ, chờ qua chuyện sư phụ giao phó, họ thì rời khỏi Kinh Thành, bão táp to lớn hơn nữa cũng không dính một giọt nước
Tư Không Linh cúi đầu ăn cơm, bên tai lại nghe được có tiếng bước chân của khách vào cửa, nàng vốn không để ý, lại càng nghe càng quen
Lúc này quay đầu lại, hạt cơm bên miệng còn chưa kịp liếʍ sạch, hai mắt liền toả sáng hào quang, "Sư tỷ!"
Dụ Thu Hàm nghe tiếng nhìn tới, không đợi mở miệng Tần Khả Nhi liền lên trước một bước, ngồi vào bên người cây cải đỏ, "Cũng thật là các ngươi, khi nào đến?"
Dụ Thu Hàm cũng lại đây ngồi xuống, Tư Không Linh gọi tiểu nhị thêm bát đũa và cơm nước, "Hôm nay vừa tới, đang chuẩn bị đi tìm các ngươi, vậy mà trùng hợp như vậy."
"Nói là đến muộn mấy ngày, ngươi đây cũng qua bao lâu?" Dụ Thu Hàm bất thình lình mở miệng, ngữ khí không thiện
Tư Không Linh hắc hắc cười, kéo lấy cánh tay của nàng ấy làm nũng, "Bất tri bất giác thì trì hoãn mà, sư tỷ đừng tức giận, ta cũng không phải cố ý"
"Đi đi đi, lằng nhà lằng nhằng giống kiểu gì!" Tần Khả Nhi lập tức đem tay của Tư Không Linh từ trên cánh tay của Dụ Thu Hàm lấy ra, tuyên thệ chủ quyền tựa như đem Dụ Thu Hàm kéo về phía bên mình
Tư Không Linh lườm cô ấy một cái, ngược lại cũng không cãi, nàng suy nghĩ một chút vừa muốn phun ra một chữ "Lan", lập tức bị ánh mắt Dụ Thu Hàm ngăn lại
Tư Không Linh lúc này biết chuyện không ổn, liếc mắt nhìn thực khách ăn cơm quanh người, hạ thấp giọng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nơi này không tiện nhiều lời, ăn cơm, tìm nơi an tĩnh lại bàn" Tần Khả Nhi nói.
Tư Không Linh vốn là tự tin suy nghĩ, tràn đầy, việc của triều đình tốt đẹp đến đâu, chỉ cần họ đứng xa xa không bị ảnh hưởng, chính là không có quan hệ với họ. Nhưng hôm nay Lan phủ bị xét nhà, tất cả mọi người bắt vào Thiên Lao, ít ngày nữa xử trảm. Dụ Thu Hàm một phong thư trở về núi, sư phụ lão nhân gia người lúc này lòng như lửa đốt, để họ trong bóng tối tra xét nội tình sự việc, chính mình đang ở trên đường tới
"Thái tử nghịch phản cùng Lan gia quan hệ thế nào? Tư Không Linh hỏi
"Lan phu nhân có một nhi tử tên Lam Hạo, ở công bộ làm chức nhỏ, là Thị Lang. Lan gia bị tịch biên, nguyên nhân chủ yếu nằm ở chỗ hắn là người dưới tay thái tử. Thái tử dự mưu tạo phản, nuôi quân cần lượng lớn vũ khí quân lương, liền lôi kéo công bộ. Những năm này công bộ thổ mộc khởi công xây dựng, khai thông đập nước, thậm chí sửa chữa Hoàng Lăng v..v..., có thể cắt xén thì lại cắt xén, còn sót lại đều vào hầu bao thái tử, dùng để quân nhu cơ khí chế tạo"
Tư Không Linh nghe lời của Tần Khả Nhi trợn mắt ngoác mồm, "Điều này cũng quá lớn mật rồi đó! Cũng đã là thái tử, ngôi vị hoàng đế không phải chuyện sớm hay muộn sao?"
"Ngươi đương nhiên không nghĩ tới, chúng ta cũng là tra xét hồi lâu mới có manh mối. Thái tử dự mưu những việc này chính là muốn mạng của hoàng đế đương triều, bởi vì một nữ nhân"
"Nữ nhân?"
"Nữ nhân kia không phải Dương Ngọc Hoàn, lại cũng có trãi qua cướp vợ của cha" Tần Khả Nhi khịt mũi coi thường nói, "Nhưng hoàng đế này cũng không so với Đường Huyền Tông, nữ nhân này không yêu hắn, chưa vào cung thì tự sát rồi. Thái tử yêu nàng sâu nhất, tự nhiên khi đó liền có lòng tạo phản"
Tư Không Linh hiểu được, "Cho nên thái tử có chuyện, công bộ cũng đều bị liên lụy?"
"Không sai, Hoàng đế mặt rồng giận dữ, Thượng Thư công bộ còn phải thảm chút, Lan Hạo chỉ là Thị Lang, cũng khó tránh mệnh chém đầu cả nhà"
"Lan phu nhân này..." Tư Không Linh cau mày, "Sư phụ nói Lan phu nhân là bạn thân duy nhất, không biết đã gấp thành hình dáng gì. Nhưng, nhưng chuyện đến nước này lại có cách gì, chẳng lẽ... Cướp ngục cứu người sao?"
Dụ Thu Hàm: "Cũng chỉ có thể đợi sư phụ đến rồi định luận, bây giờ vụ án vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, trong thời gian ngắn chắc vẫn sẽ không hạ lệnh trảm"
"Còn không có chấm dứt?" Tư Không Linh nói.
"Bắt được những người này như vậy, sau khi nghiêm hình tra tấn một người cắn một người, liên tục bất tận, ai biết lúc nào có thể cắn xong" Tần Khả Nhi nói, "Hoàng đế này là quyết tâm, không đem loạn thần trên triều toàn bộ tiêu diệt, sợ là sẽ không từ bỏ"
Tư Không Linh không dám gật bừa, "Gϊếŧ xong, hoàng đế hắn còn làm sao làm, nhiều quan chức như vậy thay cũng không có người thay"
"Ai nói phải giết, khẳng định luận nặng nhẹ mà xem, cho dù không gϊếŧ cũng phải xách ra ngoài, lắc lắc quân uy, răn đe" Tần Khả Nhi suy nghĩ lại nói: "Nhưng mà có một việc cũng lạ"
"Chuyện gì?"
"Lan Phu nhân dưới gối một con trai một con gái, toàn gia đều bị bắt, nhưng nữ nhi kia lại ngay ở trước một ngày xuất giá làm vợ, thoát ly Lan gia, may mắn thoát khỏi rồi"
"Trùng hợp như thế?" Tư Không Linh cũng ngạc nhiên lên
"Không phải vậy sao, hơn nữa việc kết hôn này làm vô cùng oanh liệt, toàn thành đều biết, chính là hiện tại dư vị còn không có qua, nghe nói qua hai ngày còn phải bù mấy trận yến hội"
"Đây cũng quá hoang đường, một bên người nhà đều phải chết sạch, một bên còn có tâm tư gióng trống khua chiêng làm tiệc cưới?"
"Ta ngược lại khá bất ngờ, "Tần Khả Nhi nói, "Bên nam biết rõ là con gái của Lan gia, cũng không phải vội vã rũ sạch quan hệ, ngươi không cảm thấy hiếm có?"