Tư Không Linh đem lời nói đến đây, Quách Nguyên tự nhiên là không thể hoài nghi. Kỳ thực cho dù là Tư Không Linh làm thì lại làm sao, có thể gặp lại được người này, những chuyện không quá quan trọng kia ai còn có tâm tư hỏi đến
"Ta tất nhiên là tin ngươi" Quách Nguyên vừa nói, giọng nói ôn hòa và nụ cười cùng với lúc trước tuyệt nhiên không giống, cô ta nắm lấy tay của Tư Không Linh, "Không nói việc này, nếu ngươi trở về Lăng Xuyên, chúng ta tìm một chỗ ôn chuyện thế nào?"
Tư Không Linh cùng lúc điềm điềm đạm đạm đầy mặt mang nụ cười, lại không lộ dấu vết lấy tay từ trong tay cô ta rút trở về, vẻ mặt Quách Nguyên không khỏi cứng lại nàng nhìn một chút cũng coi như không thấy
"Không cần, lúc này đi ngang qua Lăng Xuyên tới gặp cố nhân, gặp xong liền đi"
"Ngươi muốn gặp Úc Nhiễm..." Quách Nguyên đúng lúc im tiếng, giận dữ đưa mắt dời về phía nơi khác, "Ngươi lúc này mới vừa đến thì muốn đi?"
"Không phải, chuyện quan trọng ở trên người không thể không đi"
"Vậy ngươi vì sao không đi Quách phủ thăm ta?"
Tư Không Linh cười cười, "Thời gian có hạn, đương nhiên là dự kiến trước quan trọng"
Nàng nói lời này quá thẳng, một đám bộ khoái đều có chút thay Quách Nguyên nghe không vô, Quách Nguyên bản thân càng là tức giận sắp đỏ cả vành mắt
Tư Không Linh lại cũng không để ý nhún nhún vai, "Nhìn dáng dấp Quách tiểu thư còn có chút chuyện, vậy tại hạ cáo từ trước"
"Này ngươi....!"
"Ai nha, tiểu thư xiêm y này làm sao rách rồi, gần đây lưu hành như vậy sao?"
"....!" Quách Nguyên nhất thời nhìn một bên xiêm y của mình, cái lỗ to lớn, khi nào rách cô ta càng không cảm giác chút nào! !
Tư Không Linh trong lòng hiểu rõ không nói nhiều, hơi cúi người hành lễ, sau đó từ cửa hông phòng lớn hướng về sân sau nha môn đi tới
Úc Nhiễm đang ở trước cửa múa kiếm, thời tiết hoa lê nhiều khiêu vũ, bóng người cô nhẹ nhàng, chiêu thức âm vang lại chứa đầy sự thùy mị của cô gái, nơi thân kiếm đến, cánh hoa trắng nõn xoay quanh quay lại, giống như bức tranh danh gia xinh đẹp khó mà tin nổi
Tư Không Linh nhìn sửng sốt, mãi đến tận một cánh hoa lê thế như chẻ tre ép thẳng tới nàng chạy như bay tới, lúc này mới hoàn hồn nghiêng người né tránh, cánh hoa đánh vào trên cửa gỗ độ sâu choáng ngợp không chịu nổi gánh nặng, yếu ớt rơi trên mặt đất
Tư Không Linh thầm than nguy hiểm, lại quay đầu nhìn về phía con mắt của Úc Nhiễm hơi có chút nhìn với cặp mắt khác xưa
"Ba năm không gặp, không nghĩ tới võ công của ngươi tiến bộ đến nước này"
Úc Nhiễm thu kiếm đứng lại, nhàn nhạt nhìn nàng một chút, "Bây giờ thanh nhàn, liền tùy ý luyện một chút"
Tư Không Linh lại cảm thấy không hẳn vậy, nàng vài bước tiến lên, ở trước khi Úc Nhiễm muốn đem kiếm vào vỏ một phát bắt được cổ tay cô, Úc Nhiễm giương mắt nhìn nàng, Tư Không Linh khơi lên khóe miệng : "Qua thử?"
Vừa dứt lời, Úc Nhiễm đã ra tay như điện, Tư Không Linh suýt nữa không ứng phó kịp, vẫn may đúng lúc nhanh chân lùi về sau mới miễn cưỡng né qua mũi đao không chút khách khí xẹt qua kia, "Không tập kích bất ngờ a!"
Úc Nhiễm không nói, cán kiếm ở trong tay xoay tròn, bước chân không ngưng đã lần nữa kéo tới. Tư Không Linh mắt nhìn bốn phía, ở sau khi tránh thoát liên hoàn chém của Úc Nhiễm, ngửa người thuận tay từ phía sau trên đất nhặt lên một cái cành cây nhỏ. Nàng lấy cây thay kiếm, nhưng không ngờ trường kiếm của Úc Nhiễm sắc bén hơn người, chặn một lần đứt một đoạn, Tư Không Linh bất ngờ, như thế rơi xuống thế hạ phong
Nàng đơn giản ném cành cây, tay không cùng dao sắc của Úc Nhiễm so chiêu, rồi lại không nghĩ tới nhiều năm không gặp nữ tử một thân chính khí này lại cũng học hư, luôn chọn tay trái của nàng xuống chiêu. Tư Không Linh tâm trạng vừa giận vừa buồn cười, như thế nào tay trái mặc dù đã khôi phục như lúc ban đầu, nhưng đến cùng kém xa tay phải, lại có một hai lần thật sự bị thân kiếm của Úc Nhiễm đánh tới, đau đến nàng rút thẳng tay về
Tư Không Linh dưới chân giẫm một cái, đạp lên khinh công lui bảy, tám mét nhỏ, "Đừng đánh đừng đánh!"
Úc Nhiễm thu bước đứng thẳng, trường kiếm trở về sau lưng, trên mặt mũi bình tĩnh mơ hồ mang theo ý cười thắng lợi. Tư Không Linh bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt chậm rãi chuyển qua trên tóc của Úc Nhiễm. Úc Nhiễm lúc này cau mày, giơ tay muốn sờ địa phương dây cột tóc của mình
"Đừng động, như vậy rất đẹp" Tư Không Linh vội vã mở miệng lại vẫn là chậm hơn Úc Nhiễm một bước
Úc Nhiễm nhìn hoa lê của lòng bàn tay, "Ngươi khi nào...."
Tư Không Linh không đợi cô hỏi xong người đã đến trước mặt Úc Nhiễm, một cái cầm lấy đoạn ngắn hoa lê mang theo trong tay Úc Nhiễm, "Cũng nói rồi đừng lấy xuống" Nàng vừa nói lại đem cánh hoa cắm trở về địa phương vừa rồi, cuối cùng hết sức hài lòng nhìn kiệt tác của mình, "Thật là đẹp mắt"
Úc Nhiễm ngẩn người, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại cúi đầu, "Có cái gì đẹp mắt?"
"Đương nhiên đẹp, Nhiễm nhi là đẹp nhất"
Úc Nhiễm bị nàng thổi phồng đến mức không dễ chịu, ánh mắt dịch ra hai con mắt nóng bỏng của Tư Không Linh, mặt hướng chếch một bên trên mặt nhuộm lấy màu đỏ thanh nhạt. Cô đẩy Tư Không Linh ra, xoay người lại đi lấy vỏ kiếm, nhấc tay lại đem hoa lê trên đầu cầm xuống
Tư Không Linh đáng tiếc thở dài, theo tới ở một bên trên ghế dài ngồi xuống.
"Như vậy tiếp, ta cũng muốn đánh không lại ngươi rồi" Tư Không Linh ra vẻ buồn khổ nói.
Úc Nhiễm liếc mắt nàng một cái, "Ngươi là cảm thấy, vừa rồi ngươi thắng?"
Tư Không Linh nhếch miệng, "Cũng vậy mà"
Úc Nhiễm đặt kiếm ở một bên, "Ngươi có muốn đổi bộ quần áo hay không?"
"Hả?" Tư Không Linh nghe nói sững sờ,, ngược lại mới cúi đầu nhìn về phía quần áo của chính mình, phía trước trái phải lại có bày chừng mười cái lỗ hổng, bởi vì kiếm nhanh, lỗ rách lại nhỏ, cho nên Úc Nhiễm không đề cập tới nàng lại cũng không biết. Nhất thời liền cười ha hả, "Không nghĩ tới không nghĩ tới, Nhiễm nhi cũng có ham muốn như thế?"
"Ngươi!" Úc Nhiễm đương nhiên biết nàng ám chỉ cái gì, lúc này tức giận lên
Tư Không Linh khua tay vội vã đổi giọng, "Nói đùa nói đùa, không nên lưu ý" Nàng đứng dậy, "Nhưng mà, chỗ rách này là Nhiễm nhi làm ra, Nhiễm nhi tự nhiên có nghĩa vụ giúp ta vá tốt không phải sao?"
Tư Không Linh ở dưới ánh mắt cự tuyệt của Úc Nhiễm đã không khách khí đem ngoại bào cởi ra, đưa tới trước mặt cô. Úc Nhiễm không một chút nào muốn nhận, nhưng trời giá rét, Tư Không Linh cởi đi ngoại bào đứng ở nơi đó, cả người đều khắc chế không được lạnh run
Úc Nhiễm bất đắc dĩ thỏa hiệp lấy tới, "Vào nhà đi."
Tư Không Linh cười cười, đi trước vào phòng, đem lò sưởi vẫn gạt sang một bên đốt lên, sau đó tự mình đi tới trước tủ quần áo của Úc Nhiễm chọn một cái áo khoác. Nàng nhìn thấy y phục lần đầu tiên nàng tặng cho Úc Nhiễm chỉnh tề gấp lại ở một bên, đã có chút cũ, hiển nhiên được mặc qua
Tư Không Linh đáy lòng lén vui, ngoài miệng lại không cần phải nói rõ, nàng đem ngoại bào lấy ra khoác lên người, xoay người lại thấy được Úc Nhiễm ngồi ở bên cạnh bàn đang xe chỉ luồn kim. Ánh lửa của lò sưởi đem sắc mặt của cô hồng hào mà tươi sáng, Tư Không Linh chính là lẳng lặng đứng một bên nhìn cô như vậy
Nếu như thời gian mãi mãi cũng giống như giờ phút này khoan thai và hoà thuận như vậy tốt bao nhiêu
"Đứng ở nơi đó làm gì?" Úc Nhiễm quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái
Tư Không Linh cười cười, đi tới ở bên cạnh cô ngồi xuống,, nước bên trong ấm nước vẫn là nóng, nàng rốt cho Úc Nhiễm và cùng mình rót một chén
"Lần này rời khỏi Lăng Xuyên, thì đi theo ta đi" Tư Không Linh nhắc lại việc này
Úc Nhiễm đầu cũng không nhấc, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm nơi rách của quần áo, "Vì sao phải rời khỏi, lại vì sao phải đi theo ngươi?"
Tư Không Linh nhấp một miếng nước trà, đàng hoàng trịnh trọng phân tích: "Vấn đề thứ nhất, bởi vì vừa rồi ta ở phía trước phòng khách đυ.ng phải Quách Nguyên, ta nói với cô ta ta đời này chỉ thích một mình ngươi, để cô ta kịp lúc hết hy vọng. Ai nha ngươi không biết, lúc đó nhất thời nóng ruột, ngữ khí nặng một chút..."
Úc Nhiễm ngừng lại động tác dưới tay, một mặt biểu tình hận không thể đem kim đâm vào trên mặt Tư Không Linh lườm nàng, "Ngươi nói cái này làm cái gì!"
"Ăn ngay nói thật mà" Tư Không Linh xòe xòe tay, "Cho nên a, Lăng Xuyên ngươi còn có thể ở tiếp?"
"Ngươi cố ý!"
"Việc đã đến nước này..."
Úc Nhiễm căm giận nghiêng đầu
Tư Không Linh khà khà lôi kéo ống tay áo của cô, "Còn về điểm thứ hai a, ngoại trừ đi theo ta, ngươi còn có người nào có thể theotin tưởng hơn ta sao?"
Úc Nhiễm rút ống tay áo về, "Ngươi sợ là nói ngược rồi đó?"
Tư Không Linh một mặt nhìn thấu sắc mặt của cô, "Miệng không đúng lòng"
Hơn mười ngày sau, Tần Khả Nhi và Dụ Thu Hàm cuối cùng thấy được cửa thành của kinh đô, Hoàng Thành khí thế mắt thấy sắp tới, Tần Khả Nhi cả người cũng như lâm vào đại xá
Cô ấy hai ngày trước đi bờ sông vùng vẩy đập nước, vậy mà chân trơn trực tiếp rơi vào trong sông, mùa đông khắc nghiệt nước sông lạnh thấu xương, cô ấy cũng không biết bơi lội, phịch phịc một hồi lâu Dụ Thu Hàm mới phát hiện không đúng, đi tìm đến đem cô ấy mò lên bờ. Sau đó liền nhiễm phong hàn
Tuy nói Dụ Thu Hàm cải tử hồi sinh, nhưng mà vùng hoang dã, thật vất vả tìm tới cái làng cũng không có dược thảo muốn dùng, cuối cùng chính là miễn cưỡng để Tần Khả Nhi khôi phục không ít cũng không thể hoàn toàn trị tận gốc, chính là như vậy cả ngày phờ phạc vùi ở trong ngực của nàng ấy. Xe ngựa xóc nảy, càng làm cho cô ấy càng khó chịu
Cũng may là trước làng thuê người kéo xe, bằng không Dụ Thu Hàm còn không rãnh chiếu cố cô ấy
"Ta muốn ở nhà khách trong thành, nơi đó thoải mái nhất" Tần Khả Nhi tựa ở bả vai Dụ Thu Hàm, hai tay siết sao vòng lấy trên eo của nàng ấy, khịt khịt mũi vô lực nói.
Dụ Thu Hàm cúi đầu nhìn cô ấy một chút, "Ngươi ngược lại hiểu rõ"
"Ngô, chính là quý chút" Tần Khả Nhi hừ hừ cổ họng, "Ba mươi lượng một ngày đó"
Nghĩ đến chào hỏi đều là chút quan to hiển quý, Dụ Thu Hàm đặt trong lòng giáo huấn dỗ cô ấy vài câu phá sản, ngoài miệng lại vẫn là phân phó phu xe phía ngoài trực tiếp đến nhà khách
Sư phụ để họ đến kinh thành bái phỏng bạn cũ thay, nhưng Tần Khả Nhi hiện tại tấm đức hạnh này, đi tới không khỏi quá mất thể thống
Xe ngựa đi thẳng tới dưới nhà khách, Dụ Thu Hàm đỡ Tần Khả Nhi xuống xe, quả không ngoài Dụ Thu Hàm suy nghĩ, nhà khách này sợ là nàng ấy đời này từng thấy xa xỉ nhất
"Rất nhiều năm không đến rồi, cùng trước đây không giống" Tần Khả Nhi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu sơn chữ vàng này nói, người đến người đi trên đường, vô cùng náo nhiệt, cô ấy thân thể suy yếu cũng có vẻ hoàn toàn không hợp rồi
Dụ Thu Hàm thanh toán tiền thuê nhà, đem Tần Khả Nhi mang lên lầu, "Ngươi không phải nói ba mươi lượng sao?"
"Hả? Hơn rồi?"
"Hơn không nhiều, còn chưa đủ tăng gấp đôi"
Tần Khả Nhi kéo kéo khóe miệng, "Vậy ngươi cũng có thể cam lòng?"
Dụ Thu Hàm nhìn về phía cô ấy, nghiêm túc nói: "Dùng cũng không phải tiền của ta"
Mặt mày Tần Khả Nhi cười cong cong, Hàm nhi của cô ấy thực sự là càng ngày càng có tình người rồi
"Ta muốn ăn chân giò Đông Pha, giò lợn kho tàu, gà xào cay..."
"Ngươi chỉ có thể uống cháo ăn khoai lang" Dụ Thu Hàm ngắt lời nói
"Ta cần bổ thân thể a!"
"Ngươi không thể ăn đầy mỡ kí©h thí©ɧ"
Tần Khả Nhi thất bại cụp mắt: "Mang đến một l*иg há cảo được chứ?"
"Một l*иg há cảo có thể"
Edit: Ba năm sau tiểu tặc đã thua võ công Nhiễm nhi nhi, liệu nàng có giữ được công đến cùng không, nghi ngờ quá kaka