Chương 49: Ngươi khi nào có thể loạn tâm chút?

Ánh nến dưới đèn chụp lung lay loáng một cái lại rất nhanh bất động, trong phòng không gió cũng không mang lên cảm giác mát mẻ

Bà chủ và tiểu nhị cấu kết với nhau làm việc xấu đang vùi đầu nghiên cứu đồ vật trong bao quần áo, phía sau bỗng nhiên vài tiếng kẹt kẹt, hai cánh cửa phòng lắc lắc "Ầm" khép lại

Bà chủ bị cả tiếng sợ hết hồn, thiếu kiên nhẫn sai khiến tiểu nhị đóng cửa, tiểu nhị kia vừa quay đầu lại ngốc mắt

"Làm sao vậy?" Bà chủ nhìn hắn ở nơi đó cũng không có động tĩnh, giơ tay đẩy hắn một cái

Tiểu nhị mãnh liệt nuốt nước bọt, run giọng nói: "Bà, bà chủ..."

Dụ Thu Hàm vốn nên là ở trên giường nằm yên, giống như quỷ quái chẳng biết lúc nào đã đứng ở cửa, nàng ấy giơ tay nhẹ nhàng gỡ tóc dài bên tai một chút, mặt dưới ánh sáng hơi trở nên trắng, ngoại trừ con mắt đen nhìn chằm chằm không chớp mắt trừng trên người bà chủ có vẻ không quá hòa ái, không còn biểu tình

Bà chủ xoay người cũng sợ đến lùi về sau, mông lớn đánh vào bên cạnh bàn, chạm ra một tiếng vang trầm thấp

"Ngươi ngươi..." Bà chủ đưa tay run lập cập chỉ về nàng ấy, không nói ra được một câu hoàn chỉnh

"Bà chủ, ngươi vừa rồi nói chúng ta có loại ham mê nào?" Bên giường lại có thanh âm của nữ nhân kiều mị chuyển qua, chỉ thấy Tần Khả Nhi đang mềm mại không xương nghiêng người dựa vào ở trên gối cao, hai chân thon dài một khúc luôn giao hòa, nụ cười trên mặt không có ý tốt quả nhiên so với không cười còn muốn làm người ta sợ hãi hơn

Bà chủ chỉ vào tay của Dụ Thu Hàm lại dời về phía Tần Khả Nhi, "Các ngươi...!"

Ngón tay của bà chủ tráng kiện ở trên người Tần Khả Nhi di dời về đồng thời bị Dụ Thu Hàm đưa tay bẻ gẫy, lúc này một tiếng đau thảm kêu từ trong miệng bà ta ra, Dụ Thu Hàm cũng không buông tay

"Cô nãi nãi, hai vị cô nãi nãi... Không không không, nữ hiệp! Nữ hiệp tha mạng, nhanh, nhanh buông tay!"

Tiểu nhị sợ hãi đến hướng về bên cạnh trốn, nhưng mà bị vướng bởi Dụ Thu Hàm cản cửa, hắn làm sao trốn cũng trốn không được. Tần Khả Nhi từ trên giường xuống, không được như ý thì dây dưa không bỏ, "Bà chủ, ta hỏi ngươi đó!"

"Ta sai rồi ta sai rồi, a a, là ta miệng tiện nói sai rồi, các ngài hai vị tiên nữ xứng quốc sắc, là đại nhân không chấp tiểu nhân..."

Tần Khả Nhi vốn mang mặt mày cười đột nhiên chìm xuống, khi muốn động thủ lại bị Dụ Thu Hàm một cái ngăn cản

"Ngươi cản ta làm chi?"

Dụ Thu Hàm không đáp, mắt thấy bà chủ một mặt lệ, "Người khác ở đâu?"

Nhà trọ có một hầm, vốn nên là để rượu, nhưng mà thời điểm Tần Khả Nhi xuống, rượu không thấy được mấy hủ, người thấy được không ít

Người bị giam ở phía dưới, chắc hẳn đều là khách đi ngang qua, nữ tử tuồi còn trẻ chiếm đa số, còn có mấy đứa nhỏ, ngược lại không có nam tử

"Đều ở đây rồi?" Dụ Thu Hàm cầm trong tay dao găm Tần Khả Nhi cho nàng ấy, giờ khắc này đang nhìn như vô cùng tùy ý gác ở trên cổ bà chủ

Bà chủ lại nửa điểm không dám thất lễ, cẩn thận từng li từng tí một tránh dưỡi dao kia, "Đều ở đây, nữ hiệp, địa phương nhỏ ta đây không trữ hàng, bây giờ tiến vào sáng thì ra"

Tần Khả Nhi đã dẫn người phía dưới lên, từng cái từng cái đối với bà chủ trợn mắt nhìn nhau, phi ngụm nước, mắng người, còn có tiếng khóc bị dọa hư khá là đáng thương

"Các ngươi làm việc này bao lâu rồi?!" Tần Khả Nhi hỏi

"Một, một tháng... Không không, ba tháng, hơn ba tháng"

"Người đều đưa đi đâu?"

Bà chủ nơm nớp lo sợ mở miệng: "Nam đưa đi đào than đá khai mỏ hoặc là vào phủ làm chút khuân vác, nếu không nữa thì thay quan to hiển quý vào trại giam gánh tội thay... Nữ tử làm nô tì, hoặc là sẽ đưa đi thanh lâu.... Bốn phương tám hướng đều có...."

"Đứa nhỏ thì sao?" Tần Khả Nhi sắc mặt khó coi

"Người cò tiền không có con, chúng ta thì, thì đem đứa trẻ bán cho bọn họ" Bà chủ mồ hôi lạnh tràn trề, nhìn Dụ Thu Hàm vẫn là một bộ dáng buông tha cho bà ta, môi run lên lại nói: "Là, là mấy thứ này...."

Tần Khả Nhi nghe được nổi nóng, đánh bất ngờ đem một viên thuốc ném vào trong miệng bà chủ, bịt lấy miệng của bà ta ép bà ta nuốt xuống. Dụ Thu Hàm lại cũng không ngăn cản, chỉ vẫn đem dao găm trong tay lấy xuống, quả nhiên không lâu lắm nuốt viên thuốc bà chủ đã đau đến sắc mặt trắng bệch, trên đất lăn qua lại

"Là cái gì?"

"Đồ vật để bà ta muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể. Mùa đông âm hàn, mùa hè đốt nóng, thường thường lại đau, thuốc này vào cơ thể, thèo bà ta cả đời!" Tần Khả Nhi còn cảm thấy không hết hận, nhấc chân lại ở trên người bà chủ đạp hai cái, "Loại bại hoại này, gϊếŧ bà ta cũng không quá đáng. Hại nhiều người như vậy, bây giờ tìm cũng tìm không trở lại được"

Dụ Thu Hàm như đang suy tư nhìn bà chủ một chút, "Giao cho quan phủ địa phương đi." Gặp chuyện bất bình họ làm, tra án cũng không phải là chuyện của họ rồi

Tần Khả Nhi theo đi theo nàng ấy, vẫn là như keo như sơn lôi cánh tay của nàng ấy, "Ngươi là làm sao biết còn có người khác?"

"Hậu viện có mấy thớt ngựa và mấy chiếc xe, trong nhà trọ cũng rất yên tĩnh, giống như không có người ở"

Tần Khả Nhi khuếch đại nịnh hót nàng ấy vài câu, Dụ Thu Hàm lặng yên mà không nói, trên mặt lại hiền hoà xuống, "Ngươi muốn ăn cái gì, ta chuẩn bị cho ngươi ăn chút" Tần Khả Nhi vuốt lấy cái bụng, một đường xóc nảy lại đυ.ng hắc điếm, bây giờ đã đói bụng đến phải bắt đầu kêu to

Dụ Thu Hàm liếc mắt nhìn phương hướng nhà bếp, "Ta đi cho, chính ngươi đi tìm chút nước nóng, trước tiên tắm một cái"

Dụ Thu Hàm dứt lời rút ra cánh tay bị cô ấy ôm trực tiếp đi về phía phòng bếp, Tần Khả Nhi không rõ vì sao nhấc ống tay áo xoa xoa mặt — ống tay áo đen rồi!

Trách không được cô ấy nhìn mỗi một người từ hầm lên đều đầu tro mặt bụi, cảm tình nơi đó vốn là để than đá chứ!

Kỳ thực Dụ Thu Hàm không cho cô ấy xuống bếp còn có một nguyên nhân, đó chính là tuy Tần Khả Nhi vô số lần ân cần muốn đích thân động thủ, nhưng đồ làm ra đều khá là cảm động người. Thời điểm ở trên núi, cây cải đỏ đều là không rút ra giáo huấn cướp đồ Tần Khả Nhi làm, miệng vừa cắn xuống là có thể chảy ra nước mắt

Đồ cô ấy làm, tuy khó ăn, thế nhưng bề ngoài và hương vị đều rất mê người. Chủ yếu nhất, bản thân Tần Khả Nhi còn ăn rất hài lòng

Bà chủ và tiểu nhị đều bị Tần Khả Nhi trả thù tính trói lại tay chân ném vào trong hầm ngầm, cô ấy tìm cái vại nước lớn, rót đầy nước, sau đó thoải thoải mái mái ngồi vào ngâm nhắm mắt dưỡng thần

Dụ Thu Hàm đã làm xong đồ ăn, thời điểm bưng lên cô ấy vẫn không có tắm xong, đẩy cửa ra, gian phòng mịt mờ hơi nước để Dụ Thu Hàm hơi sững sờ, nàng ấy thị giác hơn người xuyên qua sương mù một chút liền thấy được lưng ngọc trắng nõn hoàn mĩ của Tần Khả Nhi

Lúc này dự định đóng cửa đi ra ngoài, vậy mà hai tay bưng lấy khay đồ ăn còn không kịp đi đóng cửa, trước mặt thổi đến một trận gió nhẹ đã đóng cửa lại trước một bước

Dụ Thu Hàm lại nhìn qua, liền thấy mặt Tần Khả Nhi hướng đến nàng ấy, hai tay dọc theo mép thùng gỗ để xuống, cằm thì đặt nơi phía trên tay, si ngốc nhìn nàng ấy mỉm cười

Không nghi ngờ chút nào, nữ nhân quen dùng các loại thủ đoạn, giờ khắc này đang câu dẫn nàng ấy. Kỳ thực Dụ Thu Hàm đối với những thủ đoạn kia của cô ấy sớm nên nhìn quen lắm rồi, hoàn toàn miễn dịch, nhưng sau khi miễn dịch một quãng thời gian rất dài, im hơi lặng tiếng sinh ra một loại cảm giác vi diệu khó mà nói rõ nào đó, nàng ấy bắt đầu chú ý Tần Khả Nhi rồi.

Dụ Thu Hàm thu hồi ánh mắt, sau khi âm thầm thở dài đặt đồ ăn lên bàn. Gian phòng nhỏ, thùng gỗ tắm rửa và cái bàn duy nhất gần, Dụ Thu Hàm miễn cưỡng mới đem đồ ăn thả xuống bàn, liền chợt nghe phía sau rầm một trận tiếng nước, nàng ấy theo bản năng quay người, nào dự liệu đang bị nữ nhân có mưu tính ôm đầy lòng

Vai nhuyễn ngọc ở trước mắt, Dụ Thu Hàm một động cũng không động, dù là muốn đẩy cũng không xuống tay. Thân thể Tần Khả Nhi ướt nhẹp dựa vào nàng ấy, đem quần áo của nàng ấy cũng thấm ướt hết, nhưng nhất là, trong đầu Dụ Thu Hàm nhiều lần nhắc nhở chính mình một chuyện: Tần Khả Nhi cái gì cũng không có mặc, cái gì cũng không có mặc, không có mặc....

Nếu như nàng ấy lúc trước khẳng định không chút nghĩ ngợi đem cô ấy đẩy ra, trong lòng căm ghét cực kỳ, trên mặt cũng sẽ không biểu lộ. Nhưng hôm nay, lại là bất luận như thế nào không tìm được cảm giác như vậy

Không căm ghét không phản cảm, ngược lại, như là có từng tia từng tia mê luyến

"Mỹ nhân trong ngực, ngươi khi nào có thể loạn tâm chút?" Hai tay nhỏ bé của Tần Khả Nhi hình như có sức nghìn cân, sít sao quấn lấy nàng ấy, động cũng không thể động, bây giờ hướng về nàng ấy thổ lộ, nói không loạn, sao có thể thật không loạn?

Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, nói không ngăn nổi thực không hẳn vậy, nói có lòng bỏ mặc lại ra vẻ mình mất chủ ý ban đầu

Dụ Thu Hàm hai tay nắm quyền lại hơi buông ra, sau đó hướng lên trên nắm lấy hai cánh tay của Tần Khả Nhi ôm lấy nàng ấy, "Cơm nước chắc lạnh..."

"Ừm, ta đây đúng là nói sai rồi" Dụ Thu Hàm nhìn trái nhìn phải mà nói cái khác, Tần Khả Nhi không chịu thua, cô ấy dựa vào bả vai của Dụ Thu Hàm, "Tim đập đến rõ ràng rất nhanh"

Như thế náo tiếp sợ là không có kết quả, Dụ Thu Hàm hơi tăng thêm sức mạnh đem cô ấy đẩy ra chút, nhưng nữ nhân không muốn từ bỏ thuận thế vừa vặn hôn lên môi nàng ấy

Edit: bà này biết rút kinh nghiệm, lần trước coi lén thân thể sư tỷ không được, lần này đem thân thể dâng hiếng cho sư tỷ đây mà kaka