Chương 45: Mượn Nhiễm nhi chúc lành

Nhà mới của Tần Khả Nhi thu thập thỏa đáng, kêu xe ngựa đặc biệt đến nhà khách chờ đợi, chuẩn bị đón Tư Không Linh và Dụ Thu Hàm qua, vậy mà nửa đường còn xuất hiện một Trình Giảo Kim

Quách Nguyên lần trước bị đè nén, nhưng mà không ảnh hưởng sự hăng hái của cô ta chút nào, bây giờ đuổi tới thời cơ, khi đang gặp mặt Tư Không Linh hai người từ trong khách sạn đi ra, cô ta cũng đang từ trên xe ngựa xuống

Xe ngựa của Tần Khả Nhi tùy tiện gọi tới và song mã tám bánh của Quách gia rộng rãi lại xa xỉ đặt ở cùng lúc, ngay lập tức sẽ bị nghiền ép thấp xuống

"Các ngươi đây là muốn đi ra ngoài sao?" Quách Nguyên vừa nhìn thấy Tư Không Linh thì tới đón, phía sau cô ta vẫn theo mấy nha hoàn tùy tùng, trong tay cầm lấy lễ vật cho Tư Không Linh

Tư Không Linh đến Lăng Xuyên mấy ngày nay, nếu không đụng phải Úc Nhiễm, Quách phủ này cũng sớm nên bị nàng dạo quen rồi. Nhưng hôm nay lại kỳ quái, nàng không đến thăm, tự có Quách Nguyên một hai lần lượng lớn đồ vật nhét trong tay nàng

Toàn bộ chiếm được không uổng thời gian a!

"Tiểu thư"

Tần Khả Nhi kêu cô ta một tiếng, Quách Nguyên mới nhìn đến cô ấy, bất ngờ nói: "Tần cô nương cũng ở đây?"

Tần Khả Nhi gọi Quách Nguyên tiểu thư, chỉ là bởi vì cô ấy từng là môn khách của Quách Kỳ, nhưng mà ngoài miệng gọi như vậy, trên mặt cô ấy cũng không có loại thấp kém của thuộc hạ đối với chủ nhân kia, hoàn toàn là xuất phát từ cung kính thôi

Ngược lại thấy Quách Nguyên cũng không dám coi cô ấy là thuộc hạ, chỉ là vào lúc này sắc mặt hơi có chút quái dị

"Nhà khách ở lâu bất tiện, ta đang muốn đem họ đón về trạch viện ở lại với ta"

Quách Nguyên không khỏi nghi hoặc, mặt hướng về Tư Không Linh: "Làm sao đến nhà Tần cô nương ở, như vậy sợ cũng có chút không tiện đó?" Cô ta nói: "Nơi ở của Tần cô nương nhỏ, nhiều người sợ là ở không tốt. Bằng không như vậy, quý phủ nhà ta đúng là có thật nhiều phòng trống, ngươi đã cứu ta, cũng đi sống ở nhà ta đi"

Tần Khả Nhi lúc trước cùng Quách Nguyên giao tình không sâu, nhưng nhìn cô ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhã hào phóng, ấn tượng cũng không tệ, nhưng mà mấy câu nói như thế, rõ rõ ràng ràng muốn cướp người từ trong tay cô ấy, Tần Khả Nhi không chịu được, ý kiến đối với Quách Nguyên càng là vụt lên từ mặt đất

"Tiểu thư không biết, ta còn có một nơi đại trạch, bình thường chỉ là rất ít ở mà thôi" Cô ấy ôn hòa nhã nhặn mỉm cười nói với Quách Nguyên: "Trong phủ tiểu thư tuy cơm ngon áo đẹp, nhưng quy tắc cũng nhiều, sợ là lão gia nơi đó cũng phải xin chỉ thị mới được"

"Tần cô nương lo xa rồi, phụ thân biết được ta được Tư Không cô nương cứu, cảm kích còn không kịp, sao không đồng ý? Còn nữa quy tắc là định cho bọn hạ nhân, tự sẽ không sử dụng yêu cầu ân nhân"

Tần Khả Nhi hiếu thắng sốt ruột, trên mặt không tức giận, đáy lòng lại thêm độ lửa, "Dù là như vậy, người trong phủ người đến người đi, Tư Không cô nương lại thương thế chưa lành, nơi thích hợp yên tĩnh không thích hợp bị quấy rầy, nếu như có người không biết vô ý mạo phạm, sợ tăng thị phi"

"Quý phủ tự có nơi thanh nhã, điều kiện hoàn cảnh cũng không cho phép. Nha đầu ta cư xử tốt khéo léo phụng dưỡng, náo không ra thị phi gì"

Tần Khả Nhi cắn răng nháy mắt với Tư Không Linh: "Tiểu thư nói đúng lắm, nhưng việc này đến tột cùng như thế nào, còn phải nghe Tư Không cô nương và Dụ sư tỷ"

Dụ Thu Hàm nghe lời này liếc mắt nhìn về phía Tần Khả Nhi, "Ta cũng không phải là sư tỷ của ngươi" Nàng ấy cải chính nói

Tần Khả Nhi lại không có gì để nói

Quách Nguyên rõ ràng là muốn cười nhạo cô ấy ân cần lại bị đánh, nhưng mà gia giáo ưu tú làm cho cô ta đem ý cười đè ép trở lại, cô ta nhìn theo Tư Không Linh, chờ nàng trả lời

Tư Không Linh tránh né ánh mắt của cô ta, vừa nhìn về phía Dụ Thu Hàm

Kỳ thực việc này Tần Khả Nhi tranh chấp không có chút ý nghĩa nào, Quách phủ là địa phương nào, Tư Không Linh và Dụ Thu Hàm tự nhiên cũng không muốn đi, thế nhưng đối mặt với những chuyện không hay này, Tư Không Linh sẽ không tình nguyện đóng vai kẻ ác

Nhưng mà Dụ Thu Hàm không quan tâm điểm này chút nào, nàng ấy thậm chí không có một câu khách khí, chỉ lạnh nhạt nói ra hai chữ: "Không đi"

Quách Nguyên cuống lên, cô ta rất không cao hứng Tư Không Linh phàm chuyện gì đều nghe nữ nhân này, thế nhưng trở ngại nàng ấy là sư tỷ của Tư Không Linh, cô ta lại không dễ nói cái gì

"Dụ sư tỷ, quý phủ....."

"Ta cũng không phải là sư tỷ của ngươi" Dụ Thu Hàm không nhanh không chậm đánh gãy lời cô ta, vẫn là câu nói này

Lần này đổi lại thành Tần Khả Nhi muốn cười mà cười thì không phải

Dụ Thu Hàm nói xong, dẫn Tư Không Linh lên xe Tần Khả Nhi thuê tới

Quách Nguyên nhìn xe của Tần Khả Nhi, lại nhìn xe của mình, còn kém không tức giận đến giậm chân. Cô ta bất thình lình nhớ tới một đoạn thơ văn: núi không ở cao, nước không ở sâu...đây là căn nhà quê mùa, nhờ Tư Không Linh mà thơm tho....

Quách Nguyên vô cùng ảo não, từ sau khi ngày ấy xuống núi, cô ta cả ngày luôn nhớ dáng vẻ của nữ nhân này. Nếu không phải ca ca xảy ra chuyện, người tài tới cửa cầu hôn, phú thương văn hào chưa bao giờ từng đứt đoạn, không lọt nổi vào mắt xanh cô ta, bây giờ lại là đối với một một cô gái nhớ mãi không quên

"Dụ sư tỷ..." Trên xe, Tần Khả Nhi lại kêu sai xưng hô, sau khi gặp phải mắt lạnh của Dụ Thu Hàm cô ấy nhanh chóng đổi giọng, "Nếu không, ta gọi ngươi Thu Hàm thế nào?"

Tư Không Linh tựa ở một bên cười trộm, Dụ Thu Hàm sắc mặt càng khó coi, đau lòng của nàng đối với Tần Khả Nhi càng thêm một phần, nghĩ đến nàng yêu Úc Nhiễm ngược lại là so với Tần Khả Nhi may mắn hơn nhiều.

Dụ Thu Hàm dầu muối không vào (loại cứng đầu), mềm không được cứng không xong, nàng ấy lúc này còn có thể nhìn Tần Khả Nhi một chút, qua mấy ngày sợ là cả Tần Khả Nhi hình dạng ra sao cũng không nhớ tới

Không phải nàng ấy không nhớ ra được, phàm là chuyện gì nàng ấy đều căn bản chưa bao giờ nhớ trong đầu

Dụ Thu Hàm không phản ứng cô ấy, Tần Khả Nhi ăn bế môn cánh có chút không dễ chịu, Tư Không Linh cười phá vỡ cục diện bế tắc, "Kêu Thu Hàm cái gì, đâu có êm tai hơn Hàm nhi?"

Mắt đao của Dụ Thu Hàm lập tức từ trên người Tần Khả Nhi chuyển đến trên người Tư Không Linh, Tư Không Linh thức thời câm miệng, nhìn ánh mắt của Tần Khả Nhi cũng biểu thị: Chị em cũng chỉ có thể giúp đến nơi này

Trong xe lại lâm vào yên tĩnh kéo dài, mãi đến tận xe ngựa ở trước một tòa trạch viện dừng lại

Tần Khả Nhi bình thường có chút tiền để dành, vừa đến Quách thiếu gia hào phóng chưa bao giờ bạc đãi môn khách, thứ hai cô ấy tinh thông y thuật, thường làm nghề y cho nhà giàu. Cô ấy ở Lăng Xuyên đặt chân nhiều năm, có chút tích trữ, nhưng mà mua tòa viện, lập tức còn dư lại không nhiều lắm

Cô ấy ngược lại cũng không cảm thấy đau lòng, bước chân của Dụ Thu Hàm có thể đạp ở trên bậc thang cửa kia, chỉ làm cho người cảm thấy so cái gì đều xứng đáng

Bỏ ra gần nửa ngày mới đem tất cả an bài thỏa đáng, người vào ở căn nhà, căn nhà nhất thời thì có nhân khí, nha đầu Tần Khả Nhi tìm cũng lanh lợi, bận bịu tứ phía thu thập hầu hạ. Trong nhà cũng không phải chúa xoi mói chú ý, tiểu nha đầu gan lớn, còn bị Tư Không Linh trêu chọc càng trêu càng hăng

Coi là thật sự cảm giác có chút nhà, Tần Khả Nhi tựa ở một bên trên khung cửa suy nghĩ, nếu như Dụ Thu Hàm có thể ở cùng với cô ấy, thì càng mỹ mãn rồi.

Buổi tối sau khi Dụ Thu Hàm chăm sóc Tư Không Linh ngủ đi, về phòng của chính mình chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, kết quả mới vừa ngồi vào trong thùng nước tắm liền để nàng ấy ngửi được khí tức của Tần Khả Nhi. Sắc trời ngoài phòng đen kịt trong phòng thêm ánh đèn, trên cửa sổ dính giấy ráp rõ ràng phản chiếu ra bóng người nữ nhân

Tần Khả Nhi nằm ở trên cửa nghe thử, đại khái còn muốn đào ra khe cửa coi trộm một chút, Dụ Thu Hàm thì mắt nhìn động tác nhỏ của cô ấy không chút biến sắc, sau đó vừa muốn từ bên trong thùng nước đi ra, Tần Khả Nhi lại hào phóng gõ gõ cửa

Dụ Thu Hàm im lặng không lên tiếng, lấy tốc độ sét đánh bưng tai đem xiêm y treo ở một bên mặc lên người, nào ngờ nữ nhân kia càng cả gan làm loạn, không nghe được sự cho phép của nàng ấy liền đẩy cửa tiến vào

Thời điểm Tần Khả Nhi thấy được Dụ Thu Hàm, nàng ấy vừa mới đem vạt áo khép lên, ở bên người đánh một cái gúc

Chậm một bước rồi a! Tần Khả Nhi hối hận không lọt dấu vết, hận không thể một cái tát nằm nhoài trên đùi để tiết hận

Nhưng mỹ cảnh trước mắt cũng không mất, Dụ Thu Hàm áo đơn trên người, ướŧ áŧ trên người không kịp lau chùi, thẩm thấu xiêm y miêu tả ra thân hình tươi đẹp của nàng ấy. Giọt nước cuối sợi tóc ươn ướt, rơi trên mặt đất cũng ngất ở trên mặt, thẳng tấp đem khuôn mặt của nàng ấy trang điểm đến càng gợi cảm mê người

Tần Khả Nhi chuyển động cuống họng, có chút thất thần

Nhưng mà một giây sau đáy giày của cô ấy liền không đạp ở trên ngưỡng cửa của Dụ Thu Hàm nữa, cô ấy bị một luồng sức mạnh đẩy ra ngoài, sau khi lảo đảo vài bước té lăn trên đất. Cửa phòng của Dụ Thu Hàm một lần nữa chặt chặt chẽ chẽ đóng lại, lúc này lại muốn đẩy, sợ là không thể rồi.

Tần Khả Nhi vội vàng mới trong xuân mộng phục hồi tinh thần lại, cô ấy từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bậm trên người, sau đó lần nữa đập cửa của Dụ Thu Hàm, giấu đầu hở đuôi giải thích: "Ngươi, ngươi đừng hiểu lầm a, ta không phải cố ý" Không nghe được Dụ Thu Hàm đáp lời, cô ấy lại lớn gan tiếp tục nói, "Ta chính là, chính là muốn hỏi ngươi một chút, có cần thêm chút gì không, thêm chút cánh hoa hoa bách hợp? Đúng đúng đúng, hoa bách hợp...."

Tần Khả Nhi cuộc đời lần đầu từng trải qua tuyệt học cao thủ đánh từ xa, đó đại khái chính là cái gọi là nội lực thâm hậu. Rõ ràng cách một cánh cửa, Dụ Thu Hàm không động vào cô ấy một chút, cô ấy lần nữa bay ra ngoài ngã xuống đất

Thô lỗ! Tần Khả Nhi cuối cùng xoa xoa chỗ té đau, tự mình về phòng

Có ăn ngon uống ngon cung cấp, lại có thuốc hay đồ bổ nuôi, thân thể của Tư Không Linh càng tốt rõ ràng. Nhưng mà có mấy ngày chưa từng gặp Úc Nhiễm, trong lòng nàng rất lo nghĩ, luyện kiếm thoát tay hết mấy lần, đều thất thần không cảm giác chút nào

Dụ Thu Hàm bưng lấy hoa quả gọt đi da, cắt thành múi đi qua, Tư Không Linh mất tập trung, tay run lên kiếm lại rơi mất. Lần này nàng không có đi theo sau nhặt kiếm, ánh mắt nhìn chăm chú một cái lá cây nào đó trong vườn hoa

Dụ Thu Hàm đem đĩa trái cây bỏ xuống, đi qua giúp nàng nhặt lên thanh kiếm, "Ta nhớ thương thế của ngươi chính là tay trái, không phải tay phải"

"Hả?..." Tư Không Linh hoàn hồn, mới phát hiện vừa rồi chính mình vẫn dùng là tay phải sử dụng kiếm, nhưng nàng còn tưởng là tay trái bị thương, cho nên hết lần này tới lần khác tuột tay trái lại còn cảm giác mình rất có tiến bộ

Nàng đi lấy kiếm trong tay Dụ Thu Hàm, Dụ Thu Hàm tránh qua, quay đầu lại đi tới ghế tựa một bên ngồi xuống, kiếm cắm trên mặt đất, "Ăn chút hoa quả đi, một hồi luyện nữa"

Tư Không Linh buồn bã ỉu xìu đi qua, cái mông còn không có ngồi xuống, chợt nghe được động tĩnh truyền tới — Tần Khả Nhi hình như đang cùng người nào nói chuyện, hơn nữa âm thanh càng ngày càng gần

"Là Nhiễm nhi!" Tư Không Linh trong nháy mắt tràn đầy sức sống, "Nhiễm nhi đến rồi!"

Nếu không phải Dụ Thu Hàm phản ứng đúng lúc tới đỡ lấy nàng, Tư Không Linh vừa hưng phấn, bước chân bất ổn thì phải bị cục đá nhô ra vấp ngã

Tần Khả Nhi dẫn Úc Nhiễm đi thẳng đến trước mặt Tư Không Linh, trong lúc nhất thời cô chỉ cảm thấy Tư Không Linh mắt hình trái tim, trên cả khuôn mặt đều đang nở hoa đào

"Nhiễm nhi, hắc hắc...." Tư Không Linh nắm lấy ống tay áo của Úc Nhiễm lắc lắc, dáng dấp cười ngốc thì giống như tên ngốc đầu thôn

"...."

Tần Khả Nhi học theo thử đi kéo lấy ống tay áo của Dụ Thu Hàm, nhưng mà đối phương một cái ánh mắt liếc qua, cô ấy lại bỏ đi cái ý niệm này

"Ta đi xem thử thuốc nấu đến thế nào rồi" Tần Khả Nhi lấy cớ rời khỏi, cô ấy vốn muốn đem Dụ Thu Hàm một đường đẩy ra, nhưng mà Dụ Thu Hàm lại hình như hoàn toàn không có ý thức chính mình rất dư thừa, vẫn cứ thẳng tắp đứng ở đó nhìn Tư Không Linh cười ngốc

Ánh mắt của Úc Nhiễm lại lạc ở trên người Dụ Thu Hàm, Dụ Thu Hàm thu hồi cái nhìn chăm chú đối với Tư Không Linh, nhìn lại Úc Nhiễm một chút. Sau đó quay người, theo Tần Khả Nhi một đường đi rồi

Tư Không Linh kéo lấy Úc Nhiễm ngồi xuống ghế dựa, khoe khoang giơ lên tay trái của chính mình nắm rồi nắm, "Ngươi xem, sư tỷ có biện pháp, ta đã có thể nắm tay rồi."

Úc Nhiễm tự mừng thay cho nàng, "Ngươi cẩn thận điều dưỡng, ít ngày nữa cũng sẽ khôi phục như lúc ban đầu"

"Mượn Nhiễm nhi chúc lành" Tư Không Linh nói, "Cảm thấy rất lâu chưa thấy ngươi, ngày hôm nay ngươi có thể tới, ta thật sự rất vui vẻ"

"Nha môn sự vụ nặng nề" Úc Nhiễm nhìn hai con mắt lập loè tia sáng của nàng, biết nàng vui mừng khôn nguôi, sự tình luôn suy nghĩ ấp ủ thời gian ngắn sau đó mới nói, "Lúc trước ngươi luôn hôn mê, có chút lời luôn không có cơ hội nói với ngươi"

"Ngươi nói"

"Bởi vì ta mà bị thương...."

Tư Không Linh để cô nói, rồi lại ở sau khi nàng mở miệng ngắt lời nói: "Đều là ta tự nguyện, Nhiễm nhi không cần hổ thẹn"

Úc Nhiễm nghĩ thầm, Tư Không Linh ngược lại cũng nhìn đến rất thấu triệt. Cô liền không nói xin lỗi, suy nghĩ một chút vẫn là bồi thêm một câu: "Cám ơn"

Tư Không Linh có chút ngượng ngùng, nàng nghĩ đến Úc Nhiễm ở sau khi nàng trọng thương vẫn chăm sóc, trong lòng thì đắc ý, "Ta cũng phải cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta sợ là chống đỡ không nổi"

Úc Nhiễm cúi đầu thấp, không tiếp lời. Cô đến nay không biết làm sao đối mặt cảm tình của Tư Không Linh, Tư Không Linh tỉnh rồi, những vấn đề này lần nữa kéo tới. Nhưng mà ân cứu mạng, cô lại không thể lại giống như lúc xưa như vậy nói thẳng tổn thương nàng

Quả nhiên Tư Không Linh lại nhắc tới chuyện cô lại càng không biết ứng đối ra sao, "Ngày ấy ở trên núi trong rừng cây....."

Edit: tui càng ngày càng thích sư tỷ quá hà hắc hắc, ngạo kiều, băng lãnh....một cái trừng mắt thôi cũng khiến người phải sợ