Chương 43: Có sư tỷ ở đây

Úc Nhiễm rốt cuộc biết tính nết của Tư Không Linh là tới thế nào, có một vị sư tỷ như thế từ nhỏ che chở nàng, cưng chìu nàng, sợ là sẽ không có đồ vật nàng muốn mà không có được

Thậm chí vị sư tỷ này càng hơn so với nàng, Tư Không Linh tốt xấu thô bạo vô lại đều hiện ra ở bề ngoài, mà Dụ Thu Hàm, nàng ấy nếu không nói một lờ đứng ở nơi đó, đều cho rằng là một đọa tiên nhẹ nhàng không tranh với đời, ai có thể biết trong đầu nàng ấy nghĩ tới lại đều là thủ đoạn tàn nhẫn như vậy

Úc Nhiễm kỳ thực cũng không tin nàng ấy thật có thể nói cái gì làm cái đó, cho nên vốn là dự định qua hai ngày rồi đi, lúc này cô lại không khỏi cố ý như kháng cự, hôm sau liền đem trang phục của chính mình thu thập, nhấc đao chuẩn bị xuống núi về Lăng Xuyên

Cô vốn cho rằng lỗ tai của Tư Không Linh đã đủ bén nhạy, nhưng Dụ Thu Hàm cả người vốn là gấp đôi Tư Không Linh. Khi đó ngày vừa mới năm canh, cô từ trong nhà đi ra, trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, kết quả mới vừa rón rén đóng cửa, quay người thì thấy được Dụ Thu Hàm đứng dưới mái hiên quỷ mị không hề tiếng động đang nhìn chằm chằm cô

Úc Nhiễm trong nháy mắt đã bị doạ rơi mất hồn, lùi về sau một bước đụng ở trên tường. Dụ Thu Hàm không có mặc áo ngoài, chỉ một thân áo mỏng màu trắng, mới từ trong giấc mộng tỉnh lại không kịp thu thập, tóc dài đến eo vẩy mực rãi xuống, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay long lanh trắng nõn, vĩnh viễn không tìm được biểu tình dư thừa

Úc Nhiễm nhìn nàng ấy mới dần dần bình tĩnh lại, tay cô nắm bội đao dưới ý thức nắm chặt, trong lòng tuy có chút chột dạ không tên, trên mặt lại nỗ lực biểu hiện thản nhiên

"Chào buổi sáng" Úc Nhiễm bình thản cùng nàng ấy hỏi thăm một chút, sau đó đoán nàng ấy sẽ không mở miệng, vẫn đi về phía cửa lớn sơn trại

"Ngươi muốn đi đâu?" nhưng ngoài ý muốn, thanh âm của Dụ Thu Hàm lại đuổi theo

Úc Nhiễm lần nữa dừng lại, lại không có quay đầu, "Tại hạ còn có chức trách trên người, là lúc nên trở về"

Dụ Thu Hàm không có lập tức tiếp lời, chỉ là không nhanh không chậm đi đến trước mặt Úc Nhiễm, "Không trở lại?"

"Sợ là không trở về" Úc Nhiễm dứt lời liền lại muốn đi, thân hình Dụ Thu Hàm lóe lên, giơ tay đem hướng đi của cô ngăn cản. Úc Nhiễm giương mắt nhìn về phía nàng ấy, "Đây là ý gì?"

Tình thế trước mắt luôn không đuổi kịp đột phát biến cố, Dụ Thu Hàm không chào hỏi lại đột nhiên ra tay, cho dù chỉ là có ý định thăm dò, cũng đủ để cho Úc Nhiễm không ứng phó kịp lảo đảo vài bước

"Ngươi làm gì...." Úc Nhiễm một lời chưa hết, Dụ Thu Hàm đã lần nữa áp sát, cô vội vàng im tiếng, tiện tay đem hành lý bỏ ở một bên, giơ tay lấy bao đao để chắn

Dụ Thu Hàm bay bổng một cước đạp ở trên vỏ đao kia, Úc Nhiễm trên tay bỗng nhiên mất lực, dưới chân không khỏi liên tiếp lui về phía sau, lại nhìn qua, Dụ Thu Hàm dù bận vẫn ung dung, vững vàng rơi xuống đất

Bao đao rơi trên mặt đất từ nơi vết nứt nhảy ra chút mảnh vụn, mà trường đao cứng cỏi sắc bén, còn lại nửa đoạn, nửa kia đại khái còn đang trong vỏ. Úc Nhiễm ngơ ngác nhìn đoạn đao trên tay mình, khó có thể tưởng tượng, chỉ là nhờ một cước Dụ Thu Hàm ban tặng

Cô nhìn ra căn bản cũng không như là luận võ cùng người, mà như là đang nhanh nhẹn múa lên, động tác nhẹ nhàng chậm chạp đẹp đẽ, nhưng hậu quả tạo thành lại làm cho người không thể tưởng tượng nổi

"Ta không muốn thương tổn ngươi" Dụ Thu Hàm cuối cùng dừng lại công kích, khép lấy ống tay áo nói, "Nhưng ngươi cũng không thể đi"

Úc Nhiễm tức giận đem đoạn đao thất vọng kia ném xuống đất, rơi xuống khí tức hạ phong có chút chật vật : "Ngươi....!"

"Ngươi cũng đều có thể thử xem" Dụ Thu Hàm xòe tay, nhắm thẳng vào cửa lớn sơn trại

Úc Nhiễm đem đốt ngón tay nắm đến khanh khách vang vọng, mà sau hồi lâu giãy dụa, cô vẫn là dứt khoát hướng đến phương hướng cửa lớn, cất bước mà đi

Cho đến cũng đi không động nữa, Úc Nhiễm tức giận phát hiện, chẳng những là bước chân, cả người cô đều không thể động rồi. Nhưng rõ ràng, thời gian ngắn ngủi như vậy, cái gì cũng không từng phát sinh a!

Cô ở trước khi ngã xuống đất được Dụ Thu Hàm đi qua nắm ở thắt lưng, cô nhìn theo Dụ Thu Hàm từ trên người nàng ấy lấy ra một cây ngân châm nhỏ đến không thể nhận ra

Tần Khả Nhi ngáp một cái từ trong phòng đi ra, vừa liếc mắt liền thấy chỗ này hai người tư thế quỷ dị

"Các ngươi...."

Dụ Thu Hàm nghe tiếng ngẩng đầu, "Có dây thừng hay không?"

Úc Nhiễm đang bên trong kiêu ngạo giận không nhịn nổi bị Dụ Thu Hàm lại ném trở về phòng, trong tay của đối phương cầm lấy dây thừng trên đất Tần Khả Nhi ân cần đưa đến, mà nữ nhân quyến rũ đồng lõa kia giờ khắc này đang dựa vào cạnh cửa một bộ dáng vẻ việc không liên quan tới mình duỗi eo lười

Nhưng mà Dụ Thu Hàm còn không có tay thật đem dây thừng trói lấy trên thân của Úc Nhiễm, nàng ấy bỗng nhiên biến sắc mặt, sau đó quay người bước nhanh đi ra khỏi phòng

Thời điểm đi tới cửa, Dụ Thu Hàm nhìn Tần Khả Nhi một chút, muốn nói gì đều biểu đạt ở trong ánh mắt

Dược tính của ngân châm thật lâu không qua, Úc Nhiễm tựa ở trên giường, không thể động không thể nói, mà Tần Khả Nhi duy nhất có thể giúp cô không biết từ nơi nào tìm tới bánh nướng, liền thích ý ngồi ở trước mặt cô ăn

Lửa giận trong mắt Úc Nhiễm tựa hồ có thể phun ra ngoài đem cô ấy đốt chết tươi

"Úc bộ đầu" Tần Khả Nhi vừa ăn vừa dịu dàng nói: "Ngươi cũng không có thể oán ta, ta cũng là vạn bất đắc dĩ"

Cô làm sao nhìn cô ấy, thật là cam tâm tình nguyện đây!

Tư Không Linh tỉnh rồi, động tĩnh hơi nhỏ của giường liền để Dụ Thu Hàm tức khắc chạy đi, nhưng mà chỉ là nằm mơ mông lung vươn mình, không phải thật sự tỉnh lại. Dụ Thu Hàm thay nàng thu chặt chăn, cực kì sủng nịch vuốt ve gò má của nàng, lòng bàn tay miêu tả đường viền mặt mày của nàng, Tư Không Linh lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say

Sau khi Dụ Thu Hàm rửa mặt xong xuôi mặc quần áo tử tế, chân trời đã màu trắng bạc, nàng ấy vẫn là tự mình xuống bếp nấu cháo cho Tư Không Linh, lại lấy chút dưa cải ăn với cơm

"Thơm quá a" Tần Khả Nhi ngửi lấy cơm thơm tìm đến, thật sâu ngửi một cái cảm khái nói. Dụ Thu Hàm ở trước mặt cô ấy nhích qua, đem cái vung đậy lại

Tần Khả Nhi ngẩn người, lại là mặt dày cười duyên lên, "Đừng khẩn trương, ta biết đây là làm cho Tư Không Linh..."

Dụ Thu Hàm vô ý thấy được Tần Khả Nhi cùng là quản lý xong chính mình, càng không khỏi hơi nhíu mày — nàng sao cảm thấy bây giờ, nữ nhân này phá lệ trang điểm đậm, quyến rũ mê người?

Hiếm thấy cảm nhận được Dụ Thu Hàm kéo dài tầm mắt Tần Khả Nhi vui từ trong lòng, cô ấy ngẩng đầu không lọt dấu vết, hóp bụng, ưỡn ngực, bày lấy một tư thế người mười lần như một... Muốn nói chút gì, lại cảm thấy lúc này vô tiếng thắng có tiếng....

"...."

Tần Khả Nhi từ khi tự mình cảm giác trong hài lòng phục hồi tinh thần lại, trong phòng bếp đâu còn có bóng người của Dụ Thu Hàm? Cô ấy vạn phần phiền muộn từ phòng bếp đi ra ngoài, thấy được Dụ Thu Hàm đã đi xa, khẽ cắn răng lại đuổi theo

Cô ấy cuống lên chạy nhanh, thời điểm đến trước mặt Dụ Thu Hàm, bước chân vừa loạn, duyên dáng gọi to một tiếng mềm mại không xương hướng về trong l*иg ngực Dụ Thu Hàm té đi.... Đối phương phản ứng hơn người, Tần Khả Nhi thậm chí không đυ.ng tới bên y phục của nàng ấy, liền trực tiếp té xuống đất

Dụ Thu Hàm không hề ngượng ngùng tiếp tục mắt nhìn phía trước, bước chân dừng cũng không dừng, hoàn toàn giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì phát sinh

Lúc trời sáng rõ, Tư Không lần nữa tỉnh lại . Dụ Thu Hàm đang trong phòng đút cháo cho nàng ăn, ngoài phòng chợt tiếng giao thủ so chiêu, Dụ Thu Hàm hơi tính toán, dược hiệu của Úc Nhiễm là quá hạn rồi.

"Làm sao vậy?"

Tư Không Linh đối với chuyện đã xảy ra sáng sớm thức dậy không biết gì cả, lúc này nghe được Úc Nhiễm và Tần Khả Nhi tranh chấp chính là đầu óc mơ hồ

"Ta dựa vào cái gì đi không được!" Úc Nhiễm chấp nhất muốn rời khỏi đã nói không rõ nguyên nhân gì, Dụ Thu Hàm chạm đến phản nghịch của cô, như vậy cho dù vốn không phải nhất định phải đi, lúc này cũng thành không đi không được

Tần Khả Nhi đầu tiên là lời hay khuyên bảo không khuyên nổi mới cứng rắn cản cô, vậy mà Úc Nhiễm hỏa khí thịnh như vậy, giận chó đánh mèo đến trên người cô ấy nói đánh là đánh lên

Dụ Thu Hàm đi ra dễ như chơi đem họ tách ra, "Ta nói ngươi đi không được, ngươi liền đi không được."

Tóc rối ngổn ngang trên trán Úc Nhiễm, bởi vì dưới tức giận động thủ, có chút tận hết sức lực, giờ khắc này đang hơi thở dốc, Tần Khả Nhi không phải là đối thủ của cô, đưa lưng về phía Dụ Thu Hàm, tình hình đại khái còn khốc liệt hơn chút

"Ta nợ nàng tự nhiên sẽ trả, nhưng không phải là bị ép trả!" Úc Nhiễm hướng về phía Dụ Thu Hàm mà nói, cô bận tâm Tư Không Linh còn đang trong phòng, mặc dù tức giận nhưng cũng không có trắng trợn không kiêng dè thét ra

Dụ Thu Hàm híp mắt tiếp nhận cùng trợn mắt với Úc Nhiễm, sau đó nghe thấy động tĩnh trong phòng, thu hồi tư thế giương cung bạt kiếm

Tư Không Linh một thân áo đơn đỡ khuông cửa đứng ở nơi đó, "Sư tỷ, ta không muốn ở trên núi rồi."

Dụ Thu Hàm rất ít sẽ từ chối yêu cầu của Tư Không Linh, chỉ cần là Tư Không Linh nghĩ tới, chuyện lớn gì nàng ấy đều sẽ tận lực giúp nàng làm được

Chuyện Úc Nhiễm muốn đi cũng bởi vậy tự nhiên hóa giải, Dụ Thu Hàm thả nàng hạ sơn thuê đến xe ngựa, lót rất nhiều đệm chăn khăn trãi giường để ngừa xóc nảy, mang theo Tư Không Linh xuống núi

Úc Nhiễm và Tần Khả Nhi ở ngoài xe truy ngựa, con ngựa đi không vội vã, quang cảnh hơn nửa ngày mới xa xa thấy được cửa thành của thành Lăng Xuyên

Dụ Thu Hàm ở trong nhà khách của thành bao phòng hảo hạng, Tư Không Linh nhớ phòng nhỏ ngoài thành của nàng, Dụ Thu Hàm tuyên bố muốn dỡ bỏ kết thúc sự nhớ nhung của Tư Không Linh

"Những năm này, ngươi thì ở cái loại địa phương đó?" Dụ Thu Hàm đem Tư Không Linh đỡ đến phòng nhà khách nhẹ nhàng trên giường lớn nằm xuống, trách cứ. Vừa mới trên đường cây cải đỏ chỉ cho nàng ấy, hình như trên nóc nhà còn có cái lỗ thủng

"Gần mấy tháng mới đến Lăng Xuyên" Tư Không Linh nói, lại nhìn phía sau Dụ Thu Hàm một chút "Nàng đi rồi?"

Dụ Thu Hàm nghe nàng giúp Úc Nhiễm thì thầm nghĩ thở dài, "Nha môn cách đây xa mấy bước, ngươi cứ như vậy không thể cách nàng?"

Tư Không Linh bĩu môi, không hỏi, Dụ Thu Hàm nhìn nàng như vậy lại đau lòng, "Lúc trước ở trên núi, chúng ta ở ngoài phòng nói chuyện, ngươi đều nghe thấy được, cho nên muốn hạ sơn?"

Tư Không Linh không thể phủ nhận gật gật đầu

"Ta muốn giúp ngươi, ngươi ngược lại không cảm kích"

"Sư tỷ, tính tình nàng mạnh mẽ, ép buộc không được, bằng không..."

"Bằng không cái gì?"

Tư Không Linh nghĩ đến chuyện hồ đồ của chính mình vừa bắt đầu làm, nếu không phải gạo nấu thành cơm, nào có nữ tử có thể đối với nàng không động tâm chút nào?

Tư Không Linh không muốn nói, nàng nhìn cánh tay của chính mình một chút, "Sư tỷ, tay của muội, thật là có thể tốt?"

"Có sư tỷ ở đây, cho dù chém tay của ta, ta cũng nhất định phải đem ngươi trị tốt"

"Sư tỷ...." Tư Không Linh không khỏi oán trách gọi nàng ấy một tiếng

Dụ Thu Hàm không khỏi cười khẽ "Nói một chút thôi"

Một ngày đều ở trên đường vượt qua, buổi tối Dụ Thu Hàm đi dưới lầu nhà khách gọi chút đồ ăn cho Tư Không Linh, càng phát hiện Tần Khả Nhi còn không có rời khỏi

"Ngươi không đi ?" Dụ Thu Hàm hỏi

Tần Khả Nhi kéo lấy nàng ấy ở bên bàn trống ngồi xuống, Dụ Thu Hàm ghét bỏ hất tay của cô ấy ra, nhưng ngược lại cũng không quay đầu bước đi

"Cùng ngươi bàn một chuyện"

Dụ Thu Hàm giương mắt nhìn về phía cô ấy

Tần Khả Nhi liền tiếp tục nói, "Ta ở trong thành có nơi ở, phòng trống rất nhiều, nếu cần còn có thể thuê mấy nha hoàn hầu hạ, dù sao cũng hơn nhà khách các ngươi ngày ngày ở thuận tiện lại tính toán thêm"

Dụ Thu Hàm vừa nghe, ngược lại không khách khí suy tính tới lên. Xác thực, trên người nàng ấy ngân lượng không nhiều, ở lâu không phải thượng sách, vết thương của Tư Không Linh cũng không phải trong thời gian ngắn có thể khỏi hẳn

"Sao không nói sớm?"

Tần Khả Nhi cười gượng qua loa, nghe Dụ Thu Hàm khẩu khí này là ngầm cho phép, ra khỏi khách sạn lập tức cùng chủ nhà gia hạn khế ước, nộp tiền đặt cọc

Tác giả có lời muốn nói: CP phụ có thể tự giúp mình ăn ╮(╯_╰)╭ lạnh nhạt, mặt băng sơn vạn năm, sư tỷ ngoại trừ tiểu tặc đối với bất kỳ người nào đều thờ ơ và Tần cô nương cuồng dại si tình, yêu diễm quyến rũ, ngực lớn mông tròn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào câu dẫn mê hoặc sư tỷ