Trên sân của hành lang trước, hai bên còn để giá vũ khí, bên trên lẻ loi tán loạn còn có mấy cái vũ khí, mấy cái lưỡi dao gió, trường tuệ đỏ sẫm bị gió nhẹ thổi đến mức qua lại nhún nhảy, từng cái từng cái lắc lư tầm mắt của Tư Không Linh
Nàng bỗng nhiên đỡ cây cột đứng dậy, hai chân vô lực thật vất vả mới miễn cưỡng đứng thẳng, Tần Khả Nhi bị cử động đột nhiên của nàng giật mình, tay khoát lên bả vai của Tư Không Linh cũng rơi xuống
Tư Không Linh nhấc chân đi về phía giá vũ khí kia, Tần Khả Nhi lập tức đi tới ngăn cản nàng, cô ấy theo bản năng nắm lấy cánh tay của Tư Không Linh, cơ hồ là cùng trong nháy mắt, trên trán của Tư Không Linh thì chảy xuống mồ hôi lạnh
"Ngươi lại muốn làm cái gì?"
Tư Không Linh không tiếp lời, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm vũ khí đứng thẳng kia, Tần Khả Nhi theo tầm mắt của nàng nhìn lại, nhất thời nói không ra lời
Cô ấy bỗng nhiên không ngăn cản Tư Không Linh, lui lại đến một bên.
Tư Không Linh xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước mặt cái giá kia, toàn thân căng thẳng đều đang run rẩy, tay trái của nàng thậm chí không thể xiết chặt nắm đấm, lúc này vẫn còn phán đoán có thể nắm động cái binh khí kia, kết quả tự nhiên là không thể nào. Nhưng mà nàng lại không những không dừng, còn lại phát khởi kiên quyết, "A! !"
Nàng tức giận hô lấy lần nữa đề lên sức lực, nhưng nén đỏ hai má cũng chỉ đem nó nâng lên một chút mà thôi. Úc Nhiễm nghe tiếng từ phòng bếp đi ra, chỉ thấy Tư Không Linh phát điên đổi tay phải đem thanh trường đao kia cầm ở trong tay, phát tiết tựa như vung chém lung tung khắp nơi
Úc Nhiễm thấy được màu đỏ phía sau lưng nàng, đầu đau lợi hại
"Ngươi làm sao không ngăn cản nàng!" Cô một bên đi về phía Tư Không Linh, một bên không nhịn được trách cứ Tần Khả Nhi đứng ngoài quan sát
"Ta..." Tần Khả Nhi nhất thời không biết làm sao biện giải
Tư Không Linh lại một lần sụp đổ phát điên, bất luận bao nhiêu lần, chỉ cần nghĩ đến tay trái của chính mình có thể cũng không còn cách nào khôi phục nữa, nàng thì thống khổ không thể tự kiềm chế
Úc Nhiễm đi cướp binh khí trong tay nàng, lại không ngờ tới Tư Không Linh dùng khí lực như vậy, cô nhất thời đánh giá thấp ngược lại bị chặn lui lại mấy bước
"Ngươi bình tĩnh một chút!" Tiếp tục như thế, Tư Không Linh mấy ngày nay dưỡng thương tám phần mười lại là uổng phí rồi, quay đầu lại còn phải hôn mê mấy ngày bù đắp mới phải
Nói thì chậm, lúc đó thì nhanh, Úc Nhiễm vừa dứt lời, vút trên trời cao không biết nơi nào bay tới một cục đá trúng chính giữa trên cán thương, lực chấn động to lớn đột nhiên xuất hiện, để vũ khí run rẩy lại run rẩy, Tư Không Linh lại không cầm được, lúc này thì thoát tay, chính mình trọng tâm bất ổn, bước chân hỗn loạn mắt thấy thì phải ngã xuống đất
Úc Nhiễm cấp tốc tới đỡ nàng, lại có người không biết đâu đến, trước cô một bước
Tư Không Linh ngã vào cái ôm người kia, tại chỗ thì lực kiệt mà hôn mê. Úc Nhiễm liếc mắt nhìn Tư Không Linh yên tĩnh lại, ngược lại lại giương mắt rất có phòng bị nhìn về phía nữ nhân đang đỡ lấy Tư Không Linh kia
Nàng ấy một thân áo xanh, tóc đen vén lên, khuôn mặt thanh lệ, uyển chuyển thoát trần, chỉ vừa đứng hướng về đây, cằm khẽ nâng, tựa như một tượng ngọc điêu khắc di thế độc lập, khiến người ta cảm thấy cho dù là nửa điểm khói mây của trần thế, đều sẽ đem nàng ấy nhuộm đục
Tần Khả Nhi giống như Úc Nhiễm đánh giá khách mời bỗng nhiên mà tới này, vẻ mặt lại cùng cô tuyệt nhiên không giống
"Ngươi là người phương nào?" Úc Nhiễm thu hồi ánh mắt, lạnh lùng hỏi, vừa rồi xung quanh không hề tiếng động, nữ nhân lại lóe lên mà tới, hoặc là khinh công càng lợi hại hơn Tư Không Linh, hoặc là chính là nội lực thâm hậu, gần người mà làm người không thể nào cảm giác. "Buông nàng ra!"
Úc Nhiễm suy nghĩ, không mời mà tới, nhiều người không phải thiện khách
Đâu biết tâm tư cô chưa rõ, cây cải đỏ biến mất rất lâu từ cửa lớn sơn trại thở hổn hển chạy tới, "Đại, đại tỷ..."
Úc Nhiễm nghe tiếng nghi hoặc: "Đại tỷ?"
Chuyện này thừa dịp sau khi Tư Không Linh lần nữa ngủ đi, có thể giải thích
Nữ nhân này bỗng dưng mà rơi xuống, không phải người bên ngoài, lại là sư tỷ đồng môn của Tư Không Linh, Dụ Thu Hàm
"Là ta dùng bồ câu đưa tin, tỷ tỷ như bây giờ, nên nói cho người trên sơn cốc biết" Cây cải đỏ thật lòng giải thích
Úc Nhiễm liếc mắt nhìn nữ nhân bên giường từ đầu đến cuối cúi đầu nhìn theo Tư Không Linh, một câu nói thậm chí một ánh mắt đều keo kiệt cho bọn họ, "Theo ta được biết, Cổ Sơn đến đây chí ít lộ trình một tháng, cho dù khinh công tuyệt hảo, cũng phải hai mươi ngày có hơn"
"Đại tỷ nói, nàng ấy đã sớm xuống sơn cốc rồi, nửa đường nhận được chim bồ câu của ta, ngay lập tức thì chạy đến"
Úc Nhiễm nghi hoặc càng nhiều, "Ngươi kêu nàng ấy đại tỷ?"
"Nàng ấy là đại sư tỷ của tỷ tỷ, ta thì kêu đại tỷ a..."
"...." Úc Nhiễm không lời nào để nói, một lát lại hỏi, "Ngươi từng gặp vị đại sư tỷ này?"
Cây cải đỏ lắc đầu, "Chưa từng gặp qua"
"Vậy ngươi làm sao biết nàng ấy nói thật nói giả?" Tần Khả Nhi thêm vào câu nói, quan hệ sư môn của Tư Không Linh, cô ấy chưa từng biết được
Cây cải đỏ liếʍ liếʍ khóe miệng không đáp được, Úc Nhiễm quả nhiên cảm thấy nữ nhân tên Dụ Thu Hàm này tương đối giữ được bình tĩnh, ba người bọn họ thì ở bên tai nàng ấy nghị luận đúng sai của nàng ấy, nàng ấy lại có thể trước sau hồn nhiên không sợ, không đếm xỉa đến
Úc Nhiễm phát hiện nữ nhân này từ khi xuất hiện đến đây, cô đều không nghe nàng ấy nói câu nào
"Ta nhớ ra rồi, tỷ tỷ từng nói, chim bồ câu ta nuôi cũng không phải chim bồ câu bình thường, người trên sơn cốc vừa thấy đã biết"
Vậy cũng không đủ nói rõ người này chính là trên sơn cốc đến a
Úc Nhiễm nhíu mày, cây cải đỏ ngửa đầu nhìn hai nữ nhân trước mặt mỗi người có gương mặt đăm chiêu, nhỏ giọng lại nói: "Ta thấy nàng ấy không giống giả....."
Nữ nhân bên giường bỗng nhiên giơ tay muốn từ giữa cổ của Tư Không Linh đè tới, Úc Nhiễm cả kinh, lập tức tiến lên nắm lấy tay nàng ấy, cô không ngờ được đối phương nhìn như nhu nhược, kì thực lực tay hơn người khó tưởng tượng. Cô dùng sức đi bắt, đối phương cũng không phí sức mạnh, dễ như chơi thì tránh ra
Không hiểu ra sau, Úc Nhiễm nhìn cũng không nhìn hiểu, trong tay thì trống không rồi, cuối cùng năm cái ngón tay đều có chút nóng hừng hực
"Ngươi muốn làm gì!" Úc Nhiễm thu tay về, trầm giọng hỏi.
Dụ Thu Hàm giương mắt mặt không hề cảm xúc liếc mắt nhìn về phía cô, sau đó hơi mở miệng, "Có ngân châm không?" Thanh âm nàng ấy giống như lành lạnh nàng ấy biểu hiện ra như vậy, sau khi nghe xong còn tưởng rằng truyền âm thời xa xưa, cao cao tại thượng, nhưng sự thực lại lời chậm nhẹ giọng
Úc Nhiễm chưa kịp lập tức trả lời, Tần Khả Nhi phía sau càng là tự dưng ngớ ra, tiếp theo trước mắt Úc Nhiễm loáng một cái, thì ra nữ nhân đứng bên giường đã đi tới trước người Tần Khả Nhi, từ giữa hông của cô ấy lấy ra một vải bố hình dài, đưa tay mở ra, chính là một loạt ngân châm dùng châm cứu
Thủ pháp này nhanh chóng....
Dụ Thu Hàm tập trung vào trong chuyện của chính mình, không hề phản ứng mấy người khác cản chuyện trong phòng
Khi Úc Nhiễm lại muốn ngăn cản nàng ấy, lại là bị Tần Khả Nhi ngăn cản, lúc này cô mới tin tưởng, nữ nhân này là thật dự đang thay Tư Không Linh trị thương
"Nàng ấy là sư tỷ của Tư Không Linh, sẽ không sai" Tần Khả Nhi đem Úc Nhiễm gọi ra khỏi phòng, hai người đứng dưới mái hiên, Tần Khả Nhi mở miệng nói
"Tại sao biết được?"
Tần Khả Nhi vặn vặn lông mày, Úc Nhiễm chỉ cảm thấy vẻ mặt này của cô ấy, nhất định là nghĩ tới điều gì. Tiếp theo Tần Khả Nhi không đáp lại nói: "Ta cũng là cho đến hôm nay, mới nghĩ thông suốt một ít chuyện"
Tần Khả Nhi không có nói thêm nữa, Úc Nhiễm cũng không có hỏi nữa, cô biết Tần Khả Nhi cho dù cùng Tư Không Linh ngoài miệng có không ít thù oán, nhưng người này lại là thực sự có thể tin
Tác giả có lời muốn nói:
Đây chính là nhân vật mới, người thanh tân thoát tục, đương nhiên cũng không chỉ là thanh tân thoát tục 2333333 đáng sợ đến các ngươi không dám tưởng tượng nha
Edit: để xem bà sư tỷ này lợi hại đến độ nào nhe