Chương 36: Lấy cái chết thân phận anh hùng cứu người, nghĩ đến cũng đáng!

Tư Không Linh trái lại có chút không biết ứng đối ra sao, sau khi cô ta vào sẽ không như người bên ngoài ồn ào, cô ta yên lặng đến bây giờ mới phát hiện, bên người lại còn có nữ tử bình tĩnh giống như nàng

"Ta tên La Hương" Tư Không Linh nói.

"Ta tên Quách Nguyên" Đối phương trả lễ lại nói ra tên của chính mình, nữ tử trong phòng đều đang khóc nức nở, các nàng nhỏ giọng nói chuyện cũng không có người phát hiện, "Ngươi thật giống như không phải rất sợ sệt?" Quách Nguyên bỗng nhiên lại hỏi

Tư Không Linh nhìn con mắt đen nhánh của cô ta, "Ngươi không phải cũng vậy?"

Quách Nguyên ngẩn người, tiện đà lại cúi đầu, "Ta sợ hãi" cô ta nói, "Nhưng mà sợ sệt vô dụng, ta luôn đang nghĩ cách trốn ra ngoài, chính là luôn không tìm được cơ hội"

Tư Không Linh vô cùng thần bí cong cong khóe miệng, "Ta có cách"

Quách Nguyên vẫn đầu óc mơ hồ, Tư Không Linh thì đem hai tay bị trói ở phía sau cầm đến trước người, lần này không chỉ là Quách Nguyên, nữ tử khóc sướt mướt khác cũng nhất thời đều dừng lại tiếng, kinh ngạc nhìn qua

Tư Không Linh sợ họ nói sai lời, lập tức ra hiệu ngậm miệng

Đầu tiên nàng là mở ra dây thừng lớn trên chân của mình, tiện đà lại tháo ra dây thừng cho Quách Nguyên, tiếp theo một người hai người, tất cả mọi người đều được cởi trói, nhưng mà tất cả mọi người kiêng kỵ thổ phỉ trông coi bên ngoài, cho nên động tác đều là nhẹ tay nhẹ chân hoàn thành

"Ngươi biết võ công sao?" Quách Nguyên hạ thấp giọng hỏi nàng

Tư Không Linh cười cười, "Biết chút ít"

Nàng từ từ xê dịch đến phía ngoài cùng dán vào vị trí của cửa, cửa kia lại như cửa lao của nha môn, phía trên quấn lấy xích sắt, khóa một cái khoá sắt lớn rắn chắc, Tư Không Linh liếc mắt nhìn lại quay đầu hướng về phía mọi người, ra hiệu họ ngừng thở, che lấy miệng mũi

Tư Không Linh từ trong ngực lấy ra cậy tre nhỏ rỗng ruột, lại từ trong túi bí ẩn lấy ra một bao thuốc bột, nhẹ nhàng đổ ra một chút ở trong đầu cây tre, sau đó từ khe cửa thổi ra ngoài

Ước chừng thời gian uống cạn chén trà, bên ngoài truyền đến vài tiếng vang trầm của vật nặng ngã xuống đất, Tư Không Linh nhất thời vui mừng, tiện đà không ngừng nghỉ cạy ra khóa trên xích sắt

Chờ mê dược bên ngoài tan hết, Tư Không Linh lại mở ra hai phòng giam khác giam giữ cô nương, đem họ dẫn ra ngoài

Con đường khi đến có người canh gác, nhất định là không thể từ cửa lớn đi rồi. Tư Không Linh một người một ngựa có thể chạy đi, nhưng mang theo một đám nữ tử mảnh mai này hiển nhiên thì trở thành nhiệm vụ không thể nào

Tư Không Linh đánh trận đầu ở trong sơn trại lặng lẽ lục lọi địa hình một phen, tìm tới một con đường ít người lại bí ẩn, vừa mới quay đầu lại dẫn theo mọi người từ nơi này rời khỏi

Trên đường đánh ngất xỉu mấy cái tiểu lâu la, Tư Không Linh để Quách Nguyên dẫn ở phía trước, chính mình ở lại phía sau chặn hậu. Bọn thổ phỉ gần hai ngày thu hoạch không tệ, lúc này đang ở trong sảnh trước nhậu nhẹt

Chỉ là con đường này tuy có nhìn có thể trốn ra ngoài lại là liều lĩnh nguy hiểm

"Ầm —"

Phía sau âm thanh vỡ nát của bình rượu rỗng liên tiếp rơi xuống đất đã kinh động bọn thổ phỉ đang uống rượu, Tư Không Linh không khỏi phiền muộn nhìn về phía cô nương kia run lập cập đυ.ng tới đồ vật, nhìn sắc mặt nàng ta sợ đến trắng bệch, lại thực sự mắng không ra lời

"Xảy ra chuyện gì, ngươi qua xem thử!? Lão đại thổ phỉ tùy tiện chỉ một tên ra lệnh

Trên trán Tư Không Linh không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh, họ núp trong trong lối đi ở nơi tối, nhưng một khi bị phát hiện, khẳng định đều xong rồi! Thế là lập tức để các cô nương thoát đi, chính mình lưu lại kéo dài một quãng thời gian

Tư Không Linh sờ soạng một cái bên hông, cây trúc nhỏ không biết lúc nào mất rồi, lúc này nàng kéo xuống một tấm vải che ở trên mặt

Thổ phỉ kia qua đây tìm hiểu thấy được các cô nương vẫn không có toàn bộ trốn đi nhất thời mở to hai mắt, nhưng mà hắn còn chưa kịp lên tiếng đã bị Tư Không Linh một dao chém vào trên cổ, lúc này ngã nhào trên đất

Bọn thổ phỉ nửa ngày không nghe được động tĩnh phía sau, lão đại thổ phỉ cảm thấy rất ngờ vực lại phái hai người qua, kết quả vẫn cứ như đá chìm biển lớn, yên lặng như tờ

"Đại Vương! nữ nhân bắt được đều không thấy!" Bỗng nhiên có người chạy tới nói.

"Cái gì? !" Lão đại thổ phỉ tức giận đến vỗ bàn đứng dậy

Tư Không Linh mắt thấy bóng người của các cô nương đều từ trong lối đi biến mất rồi, lúc này mới cắn răng đi ra ngoài hiện thân, địch nhiều ta ít, lúc này rơi vào hỗn chiến, cũng may củ cải nhỏ trước khi đi ở đó chuẩn bị mê dược dễ sử dụng, một bao rãi ra ngoài thì ngã một đám lớn

Nhưng mà còn dư lại đều có kinh nghiệm, mỗi người cũng bịt kín mặt, đại đao chuỳ sắt dồn dập không khách khí hướng về trên người Tư Không Linh bắt chuyện

Vẫn may thân thủ nàng nhanh nhẹn!

Ổ thổ phỉ tuy nhỏ, nhưng cũng không thiếu cao thủ. Lão đại thổ phỉ kia cao lớn vạm vỡ, to lớn đến như đầu gấu, khí lực càng là có thể nhổ nghìn cân, một đấm xuống, bàn đá đều bị hắn đập ra vết nứt. Tư Không Linh đành phải nuốt một ngụm nước bọt, cú đấm này nếu như nện ở trên người nàng, chẳng phải là ngay lập tức sẽ tàn phế?

Tư Không Linh đang khổ cực đánh, quay người liền thấy được mấy người từ thông đạo vừa rồi đuổi theo ra ngoài, lúc đó vừa nóng lòng thì muốn qua đó ngăn cản, nào hơi không cẩn thận, thì thật sự bị quyền kia đánh vào một cái ở trên bả vai trái phía sau lưng. Lúc này nàng nhịn đau không được hô một tiếng, cả người nhào tới trên mặt đất phía trước

"Đàn bà rất độc!" Nam nhân vung tay nói

Đáng ghét! Tư Không Linh cơ hồ muốn cắn nát một cái răng trắng, ở trước khi kẻ địch lại đây chống người đứng lên, nàng cảm giác chỗ bị đánh trúng, xương như nát rồi

Nghĩ đến Tư Không Linh nàng, lần này cho dù chết, cũng là lấy cái chết thân phận anh hùng cứu người, nghĩ đến cũng đáng!

Nhưng chết cũng không thể bó tay thì chết, nàng không hề đuổi theo thông đạo của sơn tặc nữa, nhịn đau nhấc chân từ cửa chính sơn trại bay ra ngoài, thổ phỉ kia thô bạo hơn người, nhưng cước lực tuyệt đối không xong, Tư Không Linh có lòng muốn chạy, ai cũng không đuổi kịp

Nhưng mà Tư Không Linh cũng không phải một lòng muốn chạy, nàng mới ra đến cửa lớn sơn trại thì vòng một cái, đường rộng rãi cật lực bay, rất nhanh tìm được rồi cửa ra của thông đạo kia, ở trong lúc thổ phỉ đuổi theo ra chạy tới, đem họ chặn ở miệng thông đạo lại là một phen ác chiến

Các cô nương chạy trốn đại khái là tìm chỗ trốn lên, Tư Không Linh biết các nàng ra ngoài rồi, lại một bóng người cũng không nhìn thấy

"Có quan binh lên núi! !"

"Quan binh?" Thổ phỉ đuổi theo nhất thời lòng người bàng hoàng

Tư Không Linh đột nhiên nghe bọn họ la như vậy nhất thời ngây ngẩn cả người, nhưng mà ngược lại thì phản ứng lại, "Sợ rồi chưa! Lão tử trước khi lên núi thì báo quan rồi, các ngươi chạy không thoát!"

Bọn thổ phỉ nhất thời hoảng loạn oán hận trừng nàng một cái, lại không có thời gian dây dưa với Tư Không Linh, lập tức quay đầu tập hợp

Quan phủ nếu như dọn ổ của bọn họ, đoạt về những nữ nhân này cũng vô dụng, bên nào nặng bên nào nhẹ, bọn họ tự có xác định

Người vừa đi, Tư Không Linh hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống, đau dớn nàng ứa ra mồ hôi lạnh, bây giờ dừng lại, cánh tay cũng không thể nhấc

Tư Không Linh đang thở hổn hển, bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu nhìn lên, Quách Nguyên khom người xuống đỡ lấy nàng

"Ngươi bị thương!" Quách Nguyên sốt sắng nói, cô ta thuận theo cánh tay của Tư Không Linh nhìn về phía xương bả vai trái của nàng, chỉ nhẹ nhàng đυ.ng vào, Tư Không Linh thì kêu rên một tiếng, "....Sao lại như vậy chứ?"

"Ngươi muốn gϊếŧ ta sao!" Tư Không Linh cắn răng nói, thật vất vả mới lại mượn lực của cô ta đứng lên, "Những người khác đâu?"

"Ta để họ trước tiên trốn đi rồi"

"Vậy ngươi trở về làm gì?" Tư Không Linh liếc nhìn cô ta một cái, cắn răng đem cánh tay của mình từ trong tay cô ta rút trở về, "Đừng đυ.ng ta"

Nàng không để Quách Nguyên đυ.ng là bởi vì đau không thể đυ.ng vào, nhưng đối phương lại hình như hiểu lầm ý của nàng

"Ta, ta là ta là lo lắng cho ngươi...." Quách Nguyên nói.

Tư Không Linh lại hít sâu một hơi, "Ta không sao" Nàng nghĩ đến vừa rồi thổ phỉ nhắc tới quan binh, lúc này tâm trạng lại là căng thẳng. "Ngươi không cần phải để ý đến ta, trở về trốn yên!"

"Ngươi còn muốn đi đâu? Vết thương của ngươi...."

Tư Không Linh không hề trả lời truy hỏi của cô ta, người đã xa rồi

Tác giả có lời muốn nói: Thì biết tiểu tặc đi không được, đánh bậy đánh bạ lại gây chuyện rồi, nghiêm trọng của vết thương lần này, không sao đâu, còn có nghiêm trọng hơn

Edit: Linh nhà ta cứu lộn người rồi