- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi
- Chương 33: Chỉ là ngủ, ta cái gì cũng không làm!
Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi
Chương 33: Chỉ là ngủ, ta cái gì cũng không làm!
Phòng giam của nha môn âm u ẩm ướt, ngọn đèn cũng chỉ sáng hai ngọn, tia sáng truyền tới bên này của Tư Không Linh gần như tối đen. Sau khi Úc Nhiễm đe dọa qua nàng rồi rời đi, Tư Không Linh một mình cuộn ở trên giường nhỏ tình thế khó xử
Buổi tối hứng lấy một trận mưa rào, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, trong lao không có chăn đệm trãi giường, rơm rạ đầy đất cũng đều ướt không thể tả, Tư Không Linh lạnh đến mức không xong, cuối cùng nhịn không nổi nữa
Đêm mưa dễ ngủ, Úc Nhiễm đang ngủ say mơ một giấc mơ
Cô mơ được chính mình và bộ khoái nha môn đi câu cá, sau đó lại câu được một con cá chạch thật lớn. Cá chạch này vừa to vừa không an phận, hung hăng vùi về phía trong l*иg ngực Úc Nhiễm, trên người còn lành lạnh man mát, Úc Nhiễm muốn đem nó ném về trong nước, làm thế nào đều ném không được
Sáng sớm mở mắt ra, Úc Nhiễm mơ hồ nhìn theo "Cá chạch" vẫn vùi ở trong l*иg ngực của mình, ngay tức khắc một thiên lôi từ đầu đánh xuống, cô kinh sợ đến mức ngồi dậy, chân dưới một cước đạp tên vô lại đăng đường nhập thất kia xuống giường
Ngủ đến thoải thoải mái mái đột nhiên rơi xuống đất, bên eo đã trúng một cước, phía sau lưng còn nặng nề nện ở mặt đất cứng ngắc, Tư Không Linh rên đau hơi nghiêng người, tiện đà thăm thẳm tỉnh lại
"Ngô, làm sao vậy...." Nàng xoa eo, thật vất vả mở ra mắt buồn ngủ lim dim, trong miệng không hiểu rõ lầm bầm
"Làm sao vậy?" tên vô lại này còn không thấy ngại hỏi
Mặt của Úc Nhiễm bỗng nhiên đến gần dọa Tư Không Linh lạnh xuyên tim, nàng theo bản năng trốn một chút ra sau, sau gáy đụng trúng vào trên ghế dựa
"Hí...."
Tư Không Linh đổi một cái tay xoa sau gáy, Úc Nhiễm đã âm tình bất định từ trên giường xuống mặc quần áo vào, tiện đà lại đem quần áo trên giá củaTư Không Linh đã gần khô lấy xuống trực tiếp ném lên mặt của nữ nhân
Hay cho tên gia hỏa, người này một mình từ trong phòng giam ra ngoài không nói, còn cả gan làm loạn thì dám mò đến phòng của cô, còn càng tệ hơn lại ..... Ngủ giường của cô!
Úc Nhiễm không tự chủ được nắm chặt nắm đấm, đêm qua tiếng mưa rào như trút nước không ngừng trái lại quấy nhiễu độ nhạy cảm của cô, Tư Không Linh leo lên giường cô lại không có phát hiện! !
"Lão đại lão đại!" Úc Nhiễm mới vừa mặc chỉnh tề đã có người qua đây gõ cửa, cô nhìn một chút Tư Không Linh vừa vặn cũng đang nhìn cô, không có mở cửa
"Chuyện gì?"
"Đại nhân, phạm nhân cô ấy, lại không thấy rồi!"
Không phải là lại không thấy sao!
Úc Nhiễm con mắt phẫn uất muốn đem Tư Không Linh cực kỳ ủy khuất bắn ra thủng trăm ngàn lỗ, "Ta biết rồi" lời vẫn cứ là nói với người ngoài cửa
"Vậy....."
"Việc này không cần các ngươi lo lắng, ta tự có chủ trương"
"Vâng.""
Người đi rồi, Tư Không Linh vừa vặn đem y phục mặc xong, nàng tương đối không biết khách khí dự định trưng dụng chậu rửa mặt của Úc Nhiễm một chút, lại ở trước lúc tay chạm lấy khăn mặt Úc Nhiễm bị người từ phía sau tóm lấy cổ áo
Tư Không Linh bị ghìm thở không nổi, không thể không theo sức mạnh lùi về sau vài bước, Úc Nhiễm buông lỏng tay, nàng mới bị ném ở một bên há mồm thở dốc
"Ta biết, nha môn giữ không nổi ngươi" Úc Nhiễm nói, cô rõ ràng đầy bụng lửa giận lại hết sức biểu hiện ra tiêu tan, "Ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Ta có thể đem ngươi nhốt vào phòng giam, cũng chỉ hoàn toàn nhờ vào sự phối hợp của ngươi, Úc nhiễm ở đây cảm ơn!"
Lời này nói đến vô cùng giận hờn lại khó chịu, Tư Không Linh ho hai tiếng, "Không phải, ta chỉ, tối hôm qua quá lạnh rồi.....ta, ta vốn là muốn tìm một cái chăn liền trở về, nhưng mà mưa to xuống ta nghĩ nhất định sẽ làm ướt, cho nên...."
"......" ra ngoài tìm chăn ôm trở về, xem phòng giam là nhà trọ sao?
Úc Nhiễm không biết nói gì đến cực điểm, ánh mắt của cô từ trên người Tư Không Linh một lần nữa trở lại trên giường.... Tối hôm qua cô ngủ đến trầm, chắc là không có phát sinh cái gì chứ?
"Ta bảo đảm!" Kết quả Úc Nhiễm mới vừa ở trong lòng nghi ngờ, Tư Không Linh thì vô cùng lo lắng mở miệng làm sáng tỏ, "Chỉ là ngủ, ta cái gì cũng không làm!"
Úc Nhiễm âm thầm cảm nhận một phen, thân thể tựa hồ xác thực không có dị dạng gì
Nhưng đây cũng không biểu thị hành vi của Tư Không Linh đã được cho phép! cô một lần nữa nhíu lên lông mày tức giận, lạnh lùng nói: "Ta cảnh cáo ngươi! Sau này ngươi còn dám lén lút lẻn vào trong phòng của ta, ta....." Úc Nhiễm bỗng dưng dừng lại suy nghĩ một chút, "Ta.....!"
Cô vẫn thật sự nghĩ không ra chuyện gì có thể uy hϊếp Tư Không Linh
Ngoài phòng vẫn mưa, tuy một đêm qua đi mưa rơi dần nhỏ, nhưng không mang theo dù vẫn là không được. Nhưng mà Úc Nhiễm tức đến nổ phổi cứ như vậy mở cửa đi ra ngoài, không mang dù
Tư Không Linh nối gót chân đuổi tới, đồng dạng không cầm dù
Trên thực tế, Úc Nhiễm có thể tiết kiệm thì tiết kiệm căn bản sẽ không có dù
Tư Không Linh cởi xuống ngoại bào che ở trên đầu, khi chạy đến bên cạnh Úc Nhiễm lại đem diện tích lớn đều để ra ngoài, Úc Nhiễm cúi đầu né tránh nàng, Tư Không Linh không nghe theo đuổi theo
"Ngươi xong chưa...." Úc Nhiễm đột nhiên quay đầu lại, mặt đất ẩm ướt một trận trơn trượt, cô không đứng vững. Tư Không Linh buông ra một tay chống lấy ngoại bào, tức thời đỡ lấy eo của Úc Nhiễm
Trên tay nàng nhẹ nhàng kéo, Úc Nhiễm thì thuận thế trượt tới trong ngực của nàng. Mất đi ngoại bào chống đỡ ướt lách tách rơi ở trên đầu của hai người, giống như trời đất ngăn cách ra một bên nhỏ hẹp, Úc Nhiễm giương mắt thì thấy được mặt của Tư Không Linh gần trong gang tấc
Nhìn theo gương mặt của Úc Nhiễm kinh ngạc ngắn ngủi, Tư Không Linh chỉ muốn không mất đi cơ hội hôn xuống, nhưng mà nàng không dám. Nàng dần dần để sát vào đôi môi của Úc Nhiễm, nhưng mà rất trong dự đoán, cùng với một tiếng bạt tay vang lên, Tư Không Linh bị đẩy vào trong mưa
Úc Nhiễm đem quần áo ném trả cho nàng, tiếng bạt tay dẫn tới nha dịch, rất mau đem Tư Không Linh vây lấy
Nước mưa xối ướt tóc, sau đó thuận theo tóc nhỏ xuống, quần áo không chỉ giây lát thì toàn bộ ướt át, hai người hai mặt đối lập lúc này lại hoàn toàn vô tâm
Úc Nhiễm ngưng mắt nhìn chằm chằm Tư Không Linh, bởi vì bạt tay kia vừa rồi, lòng bàn tay của cô dư lại đau đớn lại nóng bỏng, cô nắm chặt quả đấm, Tư Không Linh lại thậm chí không có nhấc tay đυ.ng vào địa phương chính mình bị đánh
Rất nhanh, Úc Nhiễm lại quay lưng đi, "Phạm nhân tìm được rồi" Cô nhấc chân rời khỏi, chỉ để lại một bóng lưng
Tư Không Linh cảm thấy chính mình lần này là thật sự bị trọng thương, gò má sưng đỏ dần dần khôi phục, tâm tình lại càng phát đau khổ. Nàng có một loại cảm giác tuyệt vọng giống như làm thế nào cũng không thể có được Úc Nhiễm tha thứ, cái cảm giác này tương đối thảm, thậm chí làm cho nàng một trận uất ức
Tư Không Linh ngoan ngoãn bị nhốt về trong lao đã sắp hai ngày, trong thời gian này nàng chỗ nào cũng không đi, tuy cũng không có thật sự giống như Úc Nhiễm nói có Quách gia đến đưa người, nhưng mà một chút không dễ chịu
Nàng đói bụng ăn không vô, bị nhốt cũng ngủ không được, bởi vì không có đúng lúc thay đổi quần áo mắc mưa trên người, độ ẩm của phòng giam để loại cảm giác ướt lạch cạch này diễn biến càng thêm khiến người ta khó chịu
Cuối cùng Tư Không Linh ở trong đêm ngày thứ hai, ngủ trầm rơi vào hôn mê, nàng ngủ mê rất lâu, cho tới khi tình lại lần nữa, nàng phát hiện ngoài phòng vẫn là đêm tối
Mà nàng đã không ở trong phòng giam, nàng ngủ trong căn phòng, là nơi ở trước đó của La Hương
Nhưng mà để người an ủi nhất vẫn là, nàng thấy được Úc Nhiễm hai ngày không gặp. Cô bưng thuốc vào phòng, sắc mặt ôn hòa khiến người ta cảm thấy như là đang nằm mơ
Chỉ là thấy được Tư Không Linh tỉnh rồi, Úc Nhiễm hơi run run, vẻ mặt lại khôi phục nghiêm túc
Tư Không Linh âm thầm thở dài một hơi
"Ta còn tưởng rằng người võ công tốt thân thể cũng sẽ không kém" Úc Nhiễm đem chén thuốc nóng bỏng đặt lên bàn, quay đầu lại nhìn Tư Không Linh một chút, nhưng mà nữ nhân này, tình huống thân thể cũng thật là thảm ngoài ý muốn, tùy tiện bệnh vặn một chút là có thể làm cho nàng hôn mê bất tỉnh
Tư Không Linh ho nhẹ hai tiếng hắng giọng một cái, giãy dụa ngồi dậy, nhưng mà thân thể mệt mỏi chỉ là một cái động tác như vậy cũng làm cho nàng thở hồng hộc, Úc Nhiễm hai tay ôm ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn theo nàng
Tư Không Linh không động, cứ như vậy dựa vào, sắc mặt của nàng ửng hồng, đôi môi trở nên trắng, hiển nhiên lại nhiễm phong hàn, phát sốt cao
"Thuở nhỏ ta sợ đau, sợ lạnh...." Tư Không Linh thấp giọng nói ra lại ho hai tiếng, "Gió lạnh cái gì, hai ba ngày không thể bình thường hơn được, chỉ là sau đó luyện võ, hơi có chuyển biến tốt"
"Hơi có chuyển biến tốt, vẫn yếu đuối như thế"
Tư Không Linh cười khịt khịt mũi, nói một chữ ngừng một chữ: "Tuy, có chút khó chịu, nhưng.... Đáng!"
Edit: sao tui thấy bà Linh chỉ được cái hám gái lầy lội thôi chứ cái gì bả cũng sợ hết, kaka, vài chương nữa sẽ tới ngược thân nặng hơn cái này chút xíu, thêm vài chương nữa ngược tâm xíu xíu, chỉ là xíu xíu thôi hong có nhiều, nhưng thực ra tui lại mê nhiều kaka
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi
- Chương 33: Chỉ là ngủ, ta cái gì cũng không làm!