Chương 27: Ta là giúp ngươi, ôm một cái cũng không được....

"Lăng nhi cô nương phong thái khuynh thành, đương nhiên không phải chư vị muốn nhìn là có thể nhìn, trừ phi là bản thân Lăng nhi cô nương chọn trúng, vào khuê phòng, muốn làm sao nhìn đều được"

Bảo nương nói chuyện, tay Úc Nhiễm đã tạo thành quyền. Tư Không Linh bỗng nhiên yêu cầu như thế, sợ là thật sự phát hiện cái gì, Úc Nhiễm đứng dậy vịn lan can, từ trên cao nhìn xuống lại tìm kiếm một phen

Tư Không Linh vặn lấy vòng eo, tất cả quyến rũ từ trên đài hạ xuống, nàng qua lại ở trong đám người, mọi người vây đỡ lại luôn không hề dừng lại. Những con nhà giàu kia quả thực bị dáng người của nàng mê hoặc đến thần trí không rõ, mỗi người đều muốn đi vén khăn che mặt của nàng, lại từng người đều ngay cả một bên vải mặt đều chạm không được

Tư Không Linh sờ sờ cái này, trêu trêu cái này, tuy chỉ là mặt ngoài hoa chiêu, lại đủ để những người đàn ông kia thần hồn điên đảo. Dư hương quanh quẩn, dù là một bên khăn thêu cũng làm cho bọn họ tranh nhau để cướp

Úc Nhiễm nhìn dáng vẻ phong tao này của Tư Không Linh, lông mày nhíu lại căm ghét không tên, quay đầu qua không hề nhìn

Tư Không Linh khóe môi hơi nhíu, dư quang từ trên lầu thu hồi lại, bỗng nhiên thì đặt mông ngồi xuống không đi. Trong lầu nhất thời yên tĩnh, các nam nhân còn đang cướp cũng ngừng tay, đồng loạt nhìn về phía nam nhân bên cạnh Tư Không Linh

Nói chuẩn xác, Tư Không Linh đang ngồi ở trên đùi của nam nhân kia

Nam tử áo gấm quạt xếp, là một nhân tài, so với những nam nhân thô lỗ kia, thực sự tốt hơn rất nhiều. Tư Không Linh thì ngồi ở trên đùi của hắn không đi, đừng nói là người bên ngoài, dù là bản thân nam tử này cũng kinh ngạc trợn to hai mắt

Tư Không Linh khẽ cắn răng, hai tay dạo chơi vòng lên cổ của hắn, xung quanh nói nhỏ: "Vị công tử này, còn đứng ngây ra đó làm gì?"

Nam nhân vừa mới hoàn hồn, lập tức mừng rỡ đem Tư Không Linh một cái bồng lên, đang lúc trong ánh mắt hâm mộ của mọi người đi về phòng nhỏ trên lầu

Úc Nhiễm lập tức xoay người lại ra phòng riêng, đi theo

"Lão đại!"

Úc Nhiễm mới vừa vội vã đi ra phòng riêng, đã bị người kêu một tiếng, cô theo phản xạ quay đầu lại nhìn sang, nhìn thấy Lô Nguyệt một mặt vô cùng đau đớn đứng ở nơi đó

Úc Nhiễm lúc này thầm mắng một câu, nghĩ trong thời gian ngắn cũng không tiện giải thích, liền dự định dứt khoác không để ý tới

Nghĩa phụ không để cô bám lấy Quách gia, nhưng cô lại thực sự không qua được bậc thang trong lòng mình, chỉ có thể lén lút điều tra. Úc Nhiễm không dám động người của nha môn, bây giờ kế sách này cũng chỉ có cô và Tư Không Linh hai người biết mà thôi

"Lão đại!" thấy cô quay đầu rời đi, Lô Nguyệt lại đuổi theo

Úc Nhiễm nghe hắn gọi lớn tiếng, sợ ngấm ngầm chú ý, không thể không quay đầu lại đưa tay che cái miệng của hắn!

"Kêu cái gì kêu, ngươi làm sao ở đây!"

"Tôi, tôi theo người tới.... Lão đại, người, người người...."

Úc Nhiễm không nhịn được lườm một cái, "Cố nghĩ cái gì!" Cô mắng một câu, quay đầu lại nhìn Tư Không Linh hai người mất bóng từ lâu, không khỏi vội vã muốn đuổi theo, "Hiện tại không thời gian giải thích với ngươi, ngươi không nhiều chuyện thì theo, đừng nói chuyện!"

Úc Nhiễm nói xong cũng đi, Lô Nguyệt bị cô dạy bảo sững sờ một chút, cũng chỉ biết che lại đầu theo sau. Khi Úc Nhiễm tìm tới gian phòng chỗ ở của Tư Không Linh, trong phòng vẫn tính yên tĩnh. Đèn đuốc mê ly, thỉnh thoảng truyền đến hai tiếng nữ nhân cười duyên khen nam nhân

Lô Nguyệt thầm nghĩ nghe lén người ở góc tường không quá tốt đâu, nhưng mà muốn nói cái gì lại bị một cái ánh mắt của Úc Nhiễm trừng trở về

Chén rượu rơi xuống đất leng keng vang lên, Úc Nhiễm híp mắt lại, chờ động tĩnh mãnh liệt trong phòng, liền cấp tốc đẩy cửa mà vào

Úc Nhiễm còn tưởng rằng thân thủ thiếu gia Quách gia không tệ, bây giờ lần này đặt bẫy làm sao cũng phải phí chút trắc trở, vậy mà vừa vào cửa thì thấy được trên đất nằm một người. Trong phòng khói mê bồng bềnh, Úc Nhiễm lập tức nín hơi, thuận tay che lên mũi của Lô Nguyệt

Tư Không Linh nhấc ống tay áo khua khua, không xuống chốc lát, khói mê kia lại rất nhanh tan đi

"Ngươi! Ngươi không phải cái đó....? hở?" Lô Nguyệt thấy rõ nữ nhân trang điểm trước mặt, ngay lập tức sẽ nghĩ đến nữ nhân trên đài vừa rồi kia, tuy hắn vô tâm tham gia trò vui, lại cũng thực sự nghi ngờ dung mạo của nữ nhân kia. Nào ngờ hiện tại vừa thấy, trang điểm đậm vừa lau nhẹ xác thực khuynh quốc khuynh thành, nhưng.... Sao nhìn quen mắt như vậy

"Đệ đệ, thật là trùng hợp, ngươi cũng tới đi dạo kỹ viện a?" Tư Không Linh cười ha ha nói, giơ tay rất có tư thế trưởng bối vỗ vỗ bờ vai của Lô Nguyệt

Lô Nguyệt lập tức lùi về sau một bước, nhận ra được nàng, "Là ngươi! Ngươi không phải ở trong lao sao?"

"Lão đại nhà ngươi dựa vào ta làm việc, ta tự nhiên thì ra ngoài" Nàng vừa nói nhìn một chút Úc Nhiễm một bên, thời điểm muốn nghênh đón qua, đối phương lại hết sức không hiểu phong tình tránh khỏi

"Mê dược của ngươi ở đâu ra?" Úc Nhiễm hỏi, kế hoạch đầu còn muốn đánh nhau một trận, cũng không nghĩ tới dễ dàng như vậy.

"Ta cho" Cây cải đỏ từ ngoài phòng thò đầu vào, Úc Nhiễm tìm theo tiếng nhìn sang, một trận sáng tỏ

Cô nhớ tới lần đầu tiên giao chiến với Tư Không Linh, mình chính là bị hôn mê, bây giờ nhìn lại, cũng là do tên tiểu hỗn đản này ban tặng

Quả nhiên là vật cùng một loài với Tư Không Linh, diễn kịch lên đều là nhân vật như thần diễn

Úc Nhiễm quay đầu lại trừng Tư Không Linh, "Ngươi cũng không nói với ta, ngươi còn có trợ thủ"

Tư Không Linh cười cười, ra hiệu Lô Nguyệt, "Ngươi cũng không nói ngươi sẽ mang trợ thủ đến a"

Úc Nhiễm chẳng muốn lắm mồm với nàng, quay người lên phía Lô Nguyệt, "Đem người mang về hỏi"

"Đây là thiếu gia Quách gia?" Lô Nguyệt vào lúc này mới nhìn rõ nam nhân trên đất, tức thì cũng hiểu kế hoạch của Úc Nhiễm, hắn đem nam nhân hôn mê nâng dậy, Úc Nhiễm muốn cùng rời đi, Tư Không Linh giơ tay cản cô lại

"Đệ đệ ngươi đi trước, ta và lão đại nhà ngươi còn có lời muốn nói"

Lô Nguyệt đợi ý tứ của Úc Nhiễm, Úc Nhiễm tự nhiên là không muốn theo, nhưng mà đối phương bỗng nhiên nắm lấy tay trên vai của cô lại giống như móc sắt, càng để biên độ nhỏ cô làm sao cũng không mở ra được

Nếu không có vạn bất đắc dĩ, Úc Nhiễm cũng không muốn ở nơi công cộng ra tay đánh nhau. Nàng gật gật đầu với Lô Nguyệt, "Ngươi đi ra ngoài trước chờ ta"

Tư Không Linh nhìn người đi ra ngoài, lại chỉ hướng cây cải đỏ trốn ở cạnh cửa, "Còn ngươi nữa, đi ra ngoài, đóng cửa lại"

Úc Nhiễm không khỏi cau mày, cô trơ mắt nhìn cửa kia bị người đóng lại, sau đó đột nhiên đã bị người ôm vào trong ngực. Tư Không Linh làm việc từ trước đến giờ không thương lượng, cả kinh cô giơ tay thì cho nàng một đấm

"Hí...." Tư Không Linh che lấy bụng dưới đã đánh trúng, đau đến không thẳng eo lên được, "Ngươi làm gì hung dữ như vậy, ta là giúp ngươi, ôm một cái cũng không được...." Nàng bởi vì bụng đau, âm thanh càng nói càng nhỏ, tràn đầy ai oán

Úc Nhiễm không khỏi thu tay lại, khó nói không có chút áy náy, cô nên đẩy nàng ra thì được, không cẩn thận ra đòn mạnh

"Xin lỗi" Úc Nhiễm phóng khoáng nói, hai chữ rõ rõ ràng ràng cũng nghe không ra mấy phần thành ý. Lại nghe thấy Tư Không Linh một trận vui mừng, bụng dưới còn đau gần chết, trên mặt cũng đã nở nụ cười vô cùng muốn ăn đòn

Nàng thay đổi mấy cái hơi lớn, thật vất vả lấy lại sức được đứng thẳng người

Úc Nhiễm nhìn chằm chằm nàng, "Có chuyện gì, nói thẳng"

Tư Không Linh không có lập tức nói tiếp, nàng bỗng nhiên đánh cái vòng tại chỗ, giang hai cánh tay, váy ngắn xa hoa diễm lệ phối với trang dung tuyệt mỹ, cực lực biểu diễn ở trước mắt của Úc Nhiễm

"Ngươi cảm thấy ta như vậy nhìn có đẹp hay không?"

Úc Nhiễm thu hồi ánh mắt, không hề bị lay động. Tư Không Linh hai tay chống nạnh, đủ để suy nghĩ đi ngắm gương mặt nhìn như bình tĩnh của cô, đột nhiên thì "phốc" cười ra tiếng

"Cười cái gì?"

"Cười dáng vẻ ngươi đàng hoàng trịnh trọng, tuy rất không hiểu phong tình, nhưng cũng rất đáng yêu"

Úc Nhiễm ồ một tiếng, giơ tay kéo đi râu mép giả trên mặt, lòng cảm thấy Tư Không Linh lưu cô lại chính là trêu đùa cái đó của cô, quay người thì muốn đi

Nữ nhân không sợ chết lại lần nữa chặn ngang ôm lấy cô, Úc Nhiễm lần này không hề áy náy dự định lại cho nàng một quyền, kết quả nữ nhân đã sớm chuẩn bị xảo diệu tránh thoát

"Hôm nay Nhiễm nhi thực sự ghen rồi chứ?" Tư Không Linh bận bịu tranh thủ hỏi một câu

Nữ nhân dạy mãi không sửa!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu tặc tìm đường chết bệnh cũ lại tái phát, Úc bộ đầu người ta cũng không hạ hỏa đó