Chương 8

A Ngư về sau cũng không đến, đại tiểu thư và Lý tướng quân cũng mất liên lạc. Tất cả những gì chúng ta có thể biết được, là ngày nào tháng nào chiến sự thất bại, ngày nào tháng nào chiến sự đại thắng.

Cùng với việc ngày nào tháng nào Nhu Y công chúa sẽ khởi hành đến Bắc địa hội ngộ với Lý tướng quân.

Thế nhân đều nói Nhu Y công chúa tình thâm nghĩa trọng, lá gan cũng lớn, rất xứng với Lý tướng quân.

Đại tiểu thư lần đầu biểu lộ ra sự ghen tỵ, nàng cau mày, cào cào lòng bàn tay đến mức rỉ m á u.

Ta không thích nàng không vui, nàng nên mỗi ngày đều cười mới phải.

Nam nhân đều là những kẻ vô tâm!

Vào ngày đông chí, tin dữ từ tiền tuyến truyền đến --- Lý tướng quân mất tích.

Đại tiểu thư sau khi nhận được tin liền hôn mê bất tỉnh, đêm đó cũng lên cơn sốt cao.

Ta ngồi bên giường nàng, nắm tay nàng, nước mắt không khống chế được mà cứ rơi mãi.

Ta nên làm gì bây giờ?

Ta hận bản thân mình không đủ thông minh.

Ta ngơ ngác nhìn mặt đại tiểu thư, xơ xác ngồi đến mấy canh giờ.

Nửa đêm, đại tiểu thư cũng hạ sốt được một chút. Nàng gắt gao túm lấy ống tay áo ta, giọng khàn khàn hỏi: “Tiểu Trúc… Tiểu Trúc, ta nên làm gì bây giờ?”

Đại tiểu thư kiên cường như vậy, thông minh như vậy, hóa ra cũng sẽ có lúc nàng bất lực như vậy.

Ta nhẹ nhàng gỡ các ngón tay nàng ra, cầm chúng bằng hai tay, nửa quỳ nhìn nàng nói: “Tiểu Trúc giúp người.”

“Tiểu Trúc sẽ đi tìm ngài ấy. Nếu ngài ấy còn sống, ta sẽ dẫn ngài đến gặp người. Nếu ngài đã c h ế t, ta sẽ đưa t h i t h ể ngài trở về với người.”

Đại tiểu thư không cho ta đi. Ai, nàng nũng nịu như vậy, nhưng làm sao có thể ngăn được ta?

Kể từ lúc ta ngồi trên kỵ mã, ta đã không còn là nha hoàn Tiểu Trúc của Khương đại tiểu thư nữa.

Ta là Nguyễn Thanh Trúc, là giáo tập trẻ tuổi nhất trong suốt trăm năm của Khổ Trúc sơn trang, Nguyễn Thanh Trúc.

Ta không cha không mẹ, được lão cha nhặt về sơn trang. Lão cha nói, ta hẳn là được trời sinh địa dưỡng, bằng không sao có thể trở thành kỳ tài võ học trăm năm mới có một lần chứ.

Nhưng sư huynh nói, thiên phú của ta là lấy đầu óc để đổi.

Sư huynh thật đáng ghét!

Khổ Trúc sơn trang kỳ thật có một quy định rất lạ: bất luận là thân phận hay bối cảnh thế nào, bất luận là kẻ nào cũng có thể dùng một lời chấp thuận để đổi lấy nửa bộ bí tịch của sơn trang.

Vì quy định này, mặc kệ hôm nay ai là chủ nhân, sơn trang đều sừng sững không ngã.

Cũng vì quy định này, gần một nửa số người luyện võ trong thiên hạ này, đều phải gọi trang chủ và giáo tập một câu lão sư.

Khổ Trúc sơn trang trước giờ vẫn luôn có một truyền thống, ai thông minh nhất sẽ là trang chủ, ai giỏi võ nhất sẽ là giáo tập. Thế hệ chúng ta, trang chủ là Tần sư huynh hai mươi lăm tuổi của ta, còn ta là giáo tập.

Trùng hợp hơn là, nền móng của sơn trang chính là Bắc địa.

Càng trùng hợp hơn, ta có tư cách sử dụng lời chấp thuận này.

Cho nên nha hoàn của Khương phủ không thể tìm được Lý tướng quân mất tích, nhưng Nguyễn Thanh Trúc của Khổ Trúc sơn trang có thể.

Lúc ta đến Bắc địa, thời tiết đã trở nên rất lạnh. Tần sư huynh đã nhận được thư của ta vào hai ngày trước, ra lệnh cho hai sư điệt đến Bắc địa đón ta.

Tuy rằng là sư điệt, nhưng cả hai người đều đã khá lớn tuổi, ước chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Một sư điệt đưa cho ta một con gà nướng, dặn ta đừng nói bọn họ già, Tần sư huynh sẽ tức giận.

Sư điệt nói cho ta biết, sơn trang nhận được tin tức, rất có thể Lý tướng quân đã bị kẹt ở một ngọn núi nào đó.

Ngọn núi này đã bị ngoại tộc, tức Dạ Lan quốc bao vây suốt hai ngày qua, cho nên dù Lý tướng quân còn sống, nhưng tình hình cũng chẳng khả quan mấy.

Ta dẫn theo hai sư điệt, tránh đi đội quân ở trong núi, tìm kiếm trong núi chừng ba ngày, mới tìm thấy Lý tướng quân.

Tình trạng của hắn lúc ấy cũng không tệ, có thể ăn uống được, chỉ là gầy đi rất nhiều, một tay còn bị thương rất nặng.

Sư điệt kia của ta am hiểu y thuật đã nói, tay của tướng quân có thể giữ được, nhưng sợ rằng sau này… không bao giờ có thể cầm kiếm được nữa.

Nói thật, ta không quan tâm Lý tướng quân có thể cầm kiếm nữa không. Đại tiểu thư có tiền, nếu nàng thích Lý tướng quân, Lý tướng quân cho dù có tàn phế, đại tiểu thư cũng có thể nuôi hắn cả đời.

Điều ta để ý chính là, thế mà Nhu Y công chúa lại ở đây.

Ta nhìn Nhu Y công chúa nữ cải nam trang, nhếch nhác không chịu được, lại nhìn Lý tướng quân, đột nhiên cảm thấy, đưa t h i t h ể của hắn về gặp đại tiểu thư, cũng không phải không thể.

Nhưng vẫn phải nhắc đến tình hình hiện tại.

Ta chắp tay nhìn Lý tướng quân, thành khẩn nói: “Tại hạ là Khổ Trúc sơn trang Nguyễn Thanh Trúc, phụng mệnh trang chủ đến đây tương trợ. Tướng quân dũng mãnh, xuất chinh còn dẫn theo nữ quyến, tại hạ không có chuẩn bị gì cả.”

Ngụ ý: ngươi định giải thích thế nào với đại tiểu thư?

“Làm càn!” Lý tướng quân còn đang ngây người, một nam tử mặt trắng đã mở miệng trước, “Vị này chính là Nhu Y công chúa!”

Lý tướng quân khôi phục tinh thần, hắn cau mày quát lớn nam tử mặt trắng kia: “Im miệng! Nguyễn cô nương đến cứu chúng ta, hiện tại là thời điểm để ỷ thế hϊếp người sao?”

Nam tử mặt trắng tức đến mức không nói được, hắn nói: “Lý tướng quân, công chúa cũng là vì cứu ngươi mới lâm vào hiểm cảnh như thế này!”

Lời này vừa nói ra, nhóm cận vệ của Lý tướng quân liền tức giận.

“Ai muốn công chúa của các ngươi cứu? Nếu không phải do nàng, tay của tướng quân sao có thể bị thương chứ?”

“Đúng vậy! Nếu không phải do nàng ta cản trở, chúng ta đã sớm thoát khỏi đây rồi!”

Nhu Y công chúa cắn môi, ngoan cố không nói lời nào, chỉ còn nam tử mặt trắng cùng với đám cận vệ tranh chấp.

Từ cuộc trò chuyện của họ, ta đại khái cũng chắp nối được toàn bộ câu chuyện.

Nhu Y công chúa hẳn là nhận được tin tướng quân gặp nạn, nên hoang mang vội vàng dẫn người đi tìm.

Nhưng tin tức là do Dạ Lan quốc cố ý tung ra, đám người công chúa vừa vào núi như trở thành ba ba bị nhốt trong rọ.

Khi đó, đám người Lý tướng quân đang cùng quân Dạ Lan chơi trốn tìm, bên này công chúa lại tiến vào, khiến hắn không thể không để lộ hành tung của mình. Cuối cùng một cánh tay của Lý tướng quân bị thương, đã c h ế t mấy chục cận vệ, mới có thể cứu được công chúa.

Ta vô cùng thích thú thưởng thức câu chuyện này, tựa như đang nghe kể chuyển ở trà lâu.

Ta thật sự cảm thấy khó hiểu, Nhu Y công chúa này trông cũng có vẻ thông minh, thế quái nào lại là một não yêu đương vậy?

Nơi chiến trường ngươi c h ế t ta sống này, có thể dễ dàng tiến vào vậy sao?

Ta lắc đầu, nói với Lý tướng quân kế hoạch mà sư huynh đã chuẩn bị cho ta.

Hai sư điệt theo ta vào núi đều có tầm vóc và bằng tuổi với Lý tướng quân, chỉ cần Lý tướng quân hóa trang qua loa thôi cũng có thể để hắn lấy thân phận sư điệt của ta xuống núi.

Khổ Trúc sơn trang xưa nay không đứng về phía nào, chủ yếu hoạt động ở Bắc địa, lấy thân phận đệ tử sơn trang hành tẩu, là cách ổn thỏa nhất.

“Nhưng bây giờ lại có thêm một công chúa. Nói đi, phải làm sao bây giờ?” Ta khoanh tay trước ngực, không chút khách khí hỏi thẳng Lý tướng quân.