Chương 3

Nhưng khi ta bắt được vị hôn phu của đại tiểu thư lần thứ ba ở trên xà nhà, lần thứ năm ở dưới cửa sổ, lần thứ tám ở trên cây nhưng cũng không thể đánh được hắn một cái.

Có hai nguyên nhân chính, một là hắn chạy trốn rất giỏi, hai là ta phát hiện ra, đại tiểu thư không hề ghét hắn.

Lần cuối cùng ta bắt được hắn là ở dưới gầm giường của đại tiểu thư.

Có thể nhìn ra, đại tiểu thư lần này rất tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào vị hôn phu mà nói: “Lý tướng quân, chúng ta vẫn chưa thành hôn, ngài đem thanh danh của ta đặt ở đâu, ngài đem ta đặt ở đâu?”

Đúng vậy, đúng vậy! Ta gật đầu phụ họa, chuẩn bị động thủ.

Nhưng đại tiểu thư lại gọi ta lại, nàng nói: “Tiểu Trúc, để cho ngài ấy đi đi.”

Còn nói: “Lý tướng quân, nếu còn có lần sau, Uyển Anh sẽ từ hôn.”

Điều này thật sự không giống với nàng, nếu nàng thật sự ghét cái nào, người nào thì sẽ không bao giờ có cái gọi là “Lần sau”.

Cho nên ta đã nghĩ ra, đại tiểu thư đại khái là không có chán ghét hắn.

Nhưng kẻ xấu không biết, hắn nghe thấy lời nói của đại tiểu thư thì đứng bất động, đôi mắt hoa đào tựa như mất đi ánh sáng.

Cuối cùng, hắn hướng về đại tiểu thư mà thi lễ, nói: “Là Lý mỗ đường đột… Ta chỉ là, chỉ là…”

Không đợi hắn nói xong “Chỉ là”, ta đã ném hắn ra ngoài. Chậc, bộ dạng rõ là người tử tế, nhưng mà lại nói lắp! Ta lắc đầu, đại tiểu thư gả cho hắn, thật sự có chút tiếc.

Gặp lại Lý tướng quân, đã là bảy ngày sau.

Lần này hắn bước vào cổng chính của Khương phủ, chuẩn bị rất nhiều lễ vật, nghe nói ngoài ta ra, ngay cả mèo cũng đại tiểu thư cũng được đi theo.

Sau khi bái kiến lão gia và phu nhân, bọn họ để cho đại tiểu thư bồi Lý tướng quân đi dạo trong vườn một chút.

Đương nhiên không chỉ có hai người, mà còn có cả ta.

Lý tướng quân cùng đại tiểu thư đi từ lối vào vườn cho đến lối ra, nháy mắt với ta hết mức có thể.

Ta tức quá, người này bị sao vậy! Tại sao lại lén nhìn trộm nha hoàn trước mặt phu nhân tương lai chứ!

Ta quay mặt trừng hắn, dùng ánh mắt nói cho hắn biết: Đừng để ta lại động thủ!

Đại tiểu thư lúc này lên tiếng, nàng nói: “Lý tướng quân, nếu ngài có tật ở mắt, ta sẽ giúp ngài mời đại phu đến đây.”

Lý tướng quân nhanh chóng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng lấy lòng đại tiểu thư: “Không… Không phải, ta chỉ là… Chỉ là….”

Đại tiểu thư dừng lại, hai tay chống hông, ngẩng đầu lên, dù bận nhưng vẫn ung dung chờ Lý tướng quân nói xong.

Không còn cách nào khác, bởi vì Lý tướng quân rất cao, đại tiểu thư chỉ đứng đến ngang ngực hắn.

Lý tướng quân dường như đã hạ quyết tâm, hắn hung hăng trừng mắt nhìn ta một cái, rồi lại cúi đầu với đại tiểu thư.

“Ngày đó là ta đường đột, ta vốn không định nghĩ ra hạ sách này, tiếc rằng… Nha hoàn này lúc nào cũng phát hiện ra ta, ta rối lên, nên mới trốn dưới gầm giường… Xin lỗi, là lỗi của ta!”

Đại tiểu thư vật cười: “Tiểu Trúc nếu đã phát hiện ra ngài, ngài trốn ở đâu bọn ta cũng có thể tìm ra. Ngài là đồ ngốc sao?”

Bên tai Lý tướng quân đỏ bừng, hắn than thở: “Ta chỉ muốn nhìn đại tiểu thư một chút, lại vì hoảng quá…”

Lần này đến lượt hai bên tai của đại tiểu thư đỏ ửng, nàng nhẹ giọng hỏi: “Vì sao ngài muốn nhìn ta?”

Thanh âm của Lý tướng quân cũng nhẹ nhàng hơn, hắn nói: “Ta vốn dĩ muốn đến nhìn thử cô nương sắp đính hôn với ta là người như thế nào, nhưng mà sau khi nhìn thấy, cả tâm trí lẫn trong mắt đều là nàng, còn trông mong mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.”

Vì thế ngày hôm đó, ta đứng xem cặp đôi xinh đẹp này đang nhìn nhau dưới gốc hoa đào, tựa như một cái liếc mắt đã kéo dài vạn năm.