Chương 13

Vẫn là ta, Nguyên nhi đây, nhưng mà ta không còn là đứa nhỏ bảy tuổi nữa, ta mười một tuổi rồi!

Sau khi dì Tiểu Trư thành thân, phụ thân đã thực hiện được ý nguyện làm cho mẫu thân mang thai. Nhưng chuyện ngoài dự tính chính là, ta và phụ thân trông ngóng một muội muội…

Đã biến thành một đệ đệ!

Phụ thân và mẫu thân ghét bỏ cực kỳ, vốn dĩ ta cũng rất ghét, nhưng lại lo rằng nếu đệ đệ bị ba người chúng ta ghét bỏ, thật sự rất đáng thương, cho nên ta đã đề nghị với phụ thân rằng, nên đem đệ đệ đến chỗ ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu!

Phụ thân vui mừng nói ta trưởng thành rồi, sau đó hớn hở đem đệ đệ sang nhà ngoại tổ.

Ước nguyện có muội muội trở nên vô vọng, mẫu thân đem toàn bộ chủ ý đặt lên người dì Tiểu Trư. Nếu dì Tiểu Trư sinh con gái, chẳng phải cũng tính là nhà chúng ta có con gái rồi đúng không!

Ta cảm thấy mẫu thân nói rất đúng, vì thế cứ ba ngày ta lại đến nói dì Tiểu Trư mau chóng sinh cho ta một muội muội, mau sinh cho ta một muội muội, mau sinh cho ta một muội muội.

Dì Tiểu Trư gặm chiếc chân gà to, khổ sở nói: “Ta cũng muốn có con lắm, nhưng mà không thể có con được.”

Ta cả kinh, vội vàng kể những lời này cho mẫu thân, mẫu thân cả kinh, vội gọi phụ thân trở về, nghiêm túc hỏi ông, chẳng lẽ Du thúc thúc không được?

Lời nói ác liệt dọa người như vậy, phụ thân nhất định không chịu nói.

Vì thế ông ấy bảo ta ôm bình rượu thuốc đi tìm Du thúc thúc, Du thúc thúc lôi ta ra đánh, hơn nữa còn bắt luyện tập thêm nửa năm. Ta nhìn trời thở dài, phụ thân, người chó thật…

Sau đó Du thúc thúc đỏ mặt cùng phụ thân tâm sự một lúc, ta đứng ở góc tường nghe lén, mới biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Hóa ra dì Tiểu Trư bởi vì lời cảnh cáo của mẫu thân, quả thật ngoan ngoãn động phòng, nhưng nàng sợ động phòng sẽ đau, nên cũng không chịu làm thêm lần nữa.

Du thúc thúc khuyên cũng khuyên không được, mà dùng vũ lực áp chế cũng không thể. Vì thế Du thúc thúc đã phòng không gối chiếc suốt hai năm…

Phụ thân vô cùng đồng tình, cũng nở nụ cười suốt ba ngày.

Đương nhiên, cười thì cười, nhưng vấn đề cũng phải giải quyết, bằng không sẽ không có muội muội!

Phụ thân đề nghị chuốc rượu dì Tiểu Trư, ông góp ba vò rượu ngon do ngoại tổ ủ, thành công chuốc say chính mình và Du thúc thúc.

Mà mặt của dì Tiểu Trư vẫn chưa hồng, còn ăn sạch ba đĩa chân giò heo.

Không ai có thể ngờ rằng, dì Tiểu Trư ngoại trừ sức chiến đấu rất cao mà còn ngàn chén không say…

Nếu phương pháp này không hiệu quả thì đổi phương pháp khác!

Phụ thân tìm được ba đại mỹ nhân ở trong thanh lâu, muốn khiến cho dì Tiểu Trư ghen, sau đó thuận lý thành chương cùng Du thúc thúc viên phòng.

Kết quả dì Tiểu Trư nhìn thấy ba đại mỹ nhân, ánh mắt sáng rực, dọn đồ ăn rồi rót rượu cho các nàng giống như một kẻ si mê, mẫu thân tức giận đến mức lật đổ cả bàn ăn, suốt năm ngày không nói chuyện với phụ thân.

Sau khi gây sức ép hết một tháng trời, Du thúc thúc mới chịu bỏ cuộc.

Hắn cảm thấy dì Tiểu Trư không thích hắn, nên đã đến trường luyện binh để phát tiết, suốt khoảng thời gian đó, ngựa ở trường luyện binh đều bị hắn xoay vòng vòng.

Vào một đêm giông bão tối tăm, Dư thúc thúc uống rượu giải sầu đến say khướt.

Lúc ta kéo hắn đến trước cửa phòng dì Tiểu Trư, dì Tiểu Trư đang ăn mứt quả do mẫu thân chuẩn bị.

Du thúc thúc mặt đỏ, đi đứng không bình thường, Hắn hàm hồ mắng dì quá phận, nói nàng căn bản không thương mình, tủi thân hệt như một nàng dâu nhỏ.

Khi ta đang khinh thường vì hành vi của hắn, dì Tiểu Trư thế mà buông mứt xuống, vội trước vội sau đến đỡ hắn dậy!

Dì Tiểu Trư ngoan ngoãn nói, đều là lỗi của nàng, là do nàng sai, A Ngư ngoan, đừng giận.

Ta nhìn màn này, hấp dẫn! Vội vàng đẩy Du thúc thúc sang cho dì rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Có hy vọng cho muội muội rồi! Ha ha ha ha!

《Ngoại truyện 3: Vẫn như cũ, là Nguyên nhi đây》

Theo lý thuyết, tuổi tác và việc sinh con sẽ khiến cho sức chiến đấu của nữ tử giảm xuống, nhưng điểm này áp dụng trên người dì Tiểu Trư thật sự không đúng.

Ví dụ, nếu sức chiến đấu của dì Tiểu Trư lúc chưa sinh muội muội tương đương với bốn con sư tử, thì sau khi sinh xong sức chiến đấu đại khái bằng với ba con.

Hàng thì hàng, nhưng tóm lại vẫn không đánh lại, cho nên đối với người bình thường như chúng ta, hàng hay không hàng cũng không quan trọng.

Trên đây chính là những ấn tượng năm mười sáu tuổi của ta khi chứng kiến cuộc “Đấu võ hữu nghị” giữa dì Tiểu Trư với nhóm những nam tử thô ráp ở thảo nguyên.

Đúng vậy, vẫn là ta, Nguyên nhi đây.

Ta đang dẫn tiểu đệ Nhiên nhi sáu tuổi và tiểu muội Niếp Niếp bốn tuổi đi tham dự yến hội mùa thu trên thảo nguyên cùng với phụ mẫu, Du thúc thúc và dì Tiểu Trư.

Trước khi bắt tay vào việc, ha ha ha ha ta không nhịn được nữa mà phải khoe rằng, ta có muội muội rồi!

Đương lúc sự tò mò, đoán sao đoán trăng của mọi người, dì Tiểu Trư đã sinh ra Cố nhi.

Nàng siêu cấp đáng yêu, là báu vật của gia đình chúng ta. Úi, ngoại trừ Nhiên nhi ra!

Sau khi Niếp Niếp chào đời, phụ thân rốt cuộc mới nhớ ra Nhiên nhi nên đã đón trở về.

Lúc vừa mới được đón về, Nhiên nhi còn rất vui vẻ. Kết quả hắn phát hiện phụ thân, mẫu thân và cả ta đều yêu thương Niếp Niếp nhiều hơn, cho nên luôn muốn bắt nạt nàng.

Tại sao ta lại nói “Luôn muốn”, bởi vì nó chưa bao giờ thành công.

Niếp Niếp chính là phiên bản thu nhỏ của dì, tính cách đơn giản lẫn vũ lực đều giống với dì như đúc.

Tiểu hài tử xấu xa Nhiên nhi làm sao dễ dàng bỏ qua cho nàng được?

Sau khi phụ thân và mẫu thân phát hiện ra chuyện này, đã bỏ qua những hành động của Nhiên nhi, bởi vì nó thật sự có ích, Nhiên nhi tuổi còn nhỏ đã bị buộc phải rèn luyện thân pháp thật tốt --- không phải tránh né nắm đấm nhỏ nhưng cứng của Niếp Niếp, chính là tránh né những hoa thức ám khí của Du thúc thúc.

Ta một chút cũng không đồng tình, thậm chí còn muốn cười một chút, vì thế lặng lẽ chỉ vài chiêu cho hắn ở sau lưng, để cho hắn chịu thêm mấy đòn nữa.

Nhờ có sự dụng tâm lương khổ của ta, Nhiên nhi thế mà được Khổ Trúc sơn trang nhận làm đệ tử, mà sư phó dạy cho hắn, chính là người mạnh nhất của Khổ Trúc sơn trang, dì Tiểu Trư.

Vì để có thêm tư liệu chế giễu Nhiên nhi, ta cố ý quan sát hiện trường dạy học của dì Tiểu Trư, quả nhiên vẫn là phương pháp giảng dạy trừu tượng.

Chỉ thấy nàng nói Nhiên nhi như vậy như vậy, lại như vậy như vậy, thế mà Nhiên nhi lại có thể học được!

Cừ thật, ta phải tự khen chính mình!

Có thể nhìn ra được, Nhiên nhi thật sự đã luyện tập rất chăm chỉ để bắt nạt được Niếp Niếp. Cho nên những người đứng xem như chúng ta cũng không dám nhẫn tâm nói với hắn, có một số việc, phàm nhân không thể nào so được với thiên tài.

Người trẻ tuổi thôi, phải nếm được mùi đau khổ của cuộc sống ~

Nghĩ đến đây, ta rót một ly nước trái cây cho Niếp Niếp, lại lấy khăn lau miệng cho nàng, cuối cùng đặt miếng bánh hoa quế trước mặt Nhiên nhi lên chiếc đĩa trống của Niếp Niếp.

Niếp Niếp ăn xong điểm tâm, vẻ mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói với ta: “Nguyên ca ca, muội no rồi, bánh hoa quế nên để lại cho Nhiên ca ca đi.”

Nhìn xem, không hổ là muội muội là ta, ân cần chu đáo!

Niếp Niếp cẩn thận dùng khăn tay gói bánh hoa quế lại, rồi đặt lên đĩa của Nhiên nhi, Nhiên nhi quay đầu lại… Không nhìn nàng.

Nhưng vừa lúc hắn cầm miếng bánh hoa quế lên chuẩn bị ăn, bụng Niếp Niếp bỗng nhiên phát ra tiếng “ọc ọc”.

Nàng vội vàng che bụng nhỏ lại, nói: “Không nghe thấy, không nghe thấy!”

Khóe miệng Nhiên nhi giựt giựt, nên đã chia bánh hoa quế ra làm hai miếng, nhét một nửa vào miệng Niếp Niếp.

Chứng kiến hết thảy những điều này, mẫu thân lộ ra nét cười hệt như dì.

Lúc này, dì Tiểu Trư cũng đã kết thúc chuỗi năm trận toàn thắng, rồi lại quay về chỗ ngồi dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy vị đại hán thảo nguyên.

Du thúc thúc cực kỳ tự nhiên lau tay cho nàng, rồi tự tay cắt thịt dê cho nàng ăn.

Mấy vị đại hán bưng mấy vò rượu cho dì Tiểu Trư rồi lại mời Nhiên nhi lên sân khấu khoa tay múa chân.

Người tỷ thí với Nhiên nhi là một thiếu niên tám tuổi, trên người mang theo tính cách hoang dã đặc trưng của vùng thảo nguyên, tuổi không lớn, cơ thịt trên cánh tay thật không nhỏ.

Nhiên nhi là một tiểu cứng nhắc rất lễ phép, hắn lễ phép né vài đòn công kích của thiếu niên, chọn cú đấm yếu nhất rồi ngã xuống.

Thiếu niên thảo nguyên nào biết những thủ đoạn của người Trung Nguyên, hưng phấn giơ nắm tay lên, gào lên chạy hai vòng rồi đột nhiên đi đến trước mặt Niếp Niếp.

Hắn quỳ một gối xuống, lấy ra một chiếc kẹp tóc bạc từ thắt lưng đưa cho Niếp Niếp.

Xú tiểu tử này muốn làm gì!

Ta dùng quạt đẩy chiếc kẹp tóc bạc trả lại, lễ phép cười cười, im lặng theo dõi hắn.

Niếp Niếp tò mò nhìn thoáng qua chiếc kẹp tóc bạc, rồi lại tập trung uống nước trái cây.

Lúc này, Nhiên nhi còn đang ở trên tràng tỷ thí đứng dậy, cẩn thận phủi bụi trên người, hướng về thiếu niên thảo nguyên nói: “Mời bắt đầu trận tiếp theo.”

Trận tỷ thí thứ hai, Nhiên nhi đã sửa lại những sơ hở trước đây và không hề để thiếu niên thảo nguyên chạm vào dù chỉ một cái.

Hắn nhẹ nhàng khéo léo tránh những đòn đánh trực diện của thiếu niên thảo nguyên, sau đó hạ đầu gối xuống, tạo tư thế tấn đẹp mắt, một quyền đánh vào giữa ngực thiếu niên.

Cú đấm vững chắc này trực tiếp hạ gục thiếu niên.

Dì Tiểu Trư ngồi gần đó “Hả” một tiếng, nhìn Du thúc thúc nói: “Nhiên nhi sao lại khác với ngày thường vậy?”

Nhiên nhi thích giả trư ăn lão hổ, bên ngoài có vẻ đơn giản nhưng lại ẩn chứa nhiều điều bất ngờ.

Theo sách lược thường ngày của hắn, thích thua trước rồi lấy ưu thế mong manh để giành thắng lợi.

Nhưng lần này, nó vậy mà không che dấu thực lực dù chỉ một chút.

Du thúc thúc thoáng nhìn qua Niếp Niếp, lập tức nhìn Nhiên nhi với ánh mắt cảnh giác.

Mẫu thân ta, người chứng kiến tất cả những điều này, lại tiếp tục mỉm cười như dì.

Ai, xem ra ta không chỉ chuẩn bị mỗi của hồi môn cho Niếp Niếp, mà còn phải chuẩn bị sính lễ cho Nhiên nhi.

Buồn quá đi

HOÀN