Chương 12:《 Ngoại truyện: Nguyên Nhi 》

Ta tên là Nguyên Nhi, năm nay bảy tuổi.

Phụ thân ta là Lý tướng quân, người đã lập nhiều chiến công hiển hách, hiện tại tuổi còn trẻ nhưng đã ở nhà ăn cơm mềm.

Mẫu thân ta là Khương gia đại tiểu thư, thoạt nhìn có chút giàu có nhưng thực ra lại rất giàu có.

Ta còn có một người dì tên Tiểu Trư, người cũng như tên, ăn rất nhiều.

Thật ra, ta nên gọi nàng là cô cô, bởi vì nàng là đại nha hoàn của mẫu thân, nhưng mẫu thân nói nàng tựa như muội muội của mình, cho nên bảo ta gọi là dì.

Dì thì dì, dù sao Tiểu Trư cũng không cãi được!

Phụ thân nói, dì Tiểu Trư là do ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu lừa đến.

Năm đó dì Tiểu Trư chỗ nào cũng có sơ hở, ngoại tổ phụ liếc mắt một cái có thể nhìn ra nàng là một người luyện võ, vì thế đã lừa dì đến làm nha hoàn của mẫu thân.

Không ngờ rằng dì Tiểu Trư chẳng những là người luyện võ, mà còn là người luyện võ vô địch, một đánh mười!

Mấu chốt là nàng vừa nhỏ tuổi lại vừa khờ, lúc mẫu thân nhìn thấy đôi mắt của nàng, khiến mẫu thân nhớ tới con mèo trắng lớn ở hậu viện.

Sao có thể chứ, bán cho người khác sợ rằng đến xương cũng chẳng còn!

Mẫu thân lo lắng, nên đã dùng rất nhiều đồ ăn ngon để giữ chân nàng lại, nói giữ liền giữ đến tận bây giờ.

Dì Tiểu Trư đã chứng kiến được khoảnh khắc ta chào đời.

Ma ma nói, ngày ta được sinh ra, mẫu thân không cho phụ thân bước vào phòng sinh, phụ thân không cho dì Tiểu Trư bước vào phòng sinh, dì Tiểu Trư tức giận đến mức suýt chút nữa đã cầm bánh bao đánh ông ấy.

Sau đó mẫu thân ta lên tiếng, dì Tiểu Trư mới ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ.

Hạ nhân trong nhà nói, lúc mẫu thân ở trong phòng sinh gào thét, phụ thân thì làm vỡ tách trà, dì Tiểu Trư thì đập vỡ một cái bàn đá.

Vất vả lắm mới nghe được tiếng khóc của ta, dì là người đầu tiên chạy vào phòng sinh xem mẫu thân, phụ thân chỉ có thể đáng thương ở bên ngoài ôm ta, thật sự khiến người nghe muốn khóc.

Khi dì Tiểu Trư chạy vào phòng sinh, nhìn thấy bộ dạng suy yếu của mẫu thân, sợ tới mức vội chạy ra ngoài mắng to phụ thân.

Đáng tiếc nàng không mắng được phụ thân, bởi vì phụ thân đang ôm ta, nàng lại không dám đánh ông, chỉ có thể tức giận dậm chân.

Dì Tiểu Trư mặc dù không thích phụ thân, nhưng lại rất thích ta, lúc nào cũng quanh quẩn bên ta. Phụ thân nhìn thấy màn này thì vô cùng vui, bởi vì ông ấy có thể được ở bên mẫu thân.

Cũng bởi vì thế, từ đầu tiên ta học được không phải là mẫu thân hay phụ thân, mà là Tiểu Trư.

Dì Tiểu Trư sửa cho ta cả một buổi trời, bảo là “Tiểu Trúc” không phải “Tiểu Trư”, nhưng ta vẫn chỉ là một đứa trẻ, lưỡi còn chưa thẳng, làm sao có thể sửa được!

Cho nên ta vẫn tiếp tục gọi là Tiểu Trư.

Dần dà, dì Tiểu Trư cũng đã quen, để thưởng cho ta vì học nói chuyện được, vui vẻ tặng cho ta một nửa mặt ngọc bội.

Viên ngọc thật xấu, nhưng mẫu thân lại tỉ mỉ xỏ dây qua, phụ thân cũng ân cần dặn dò ta nhất định phải luôn đeo nó ở bên mình.

Lúc đó ta vẫn chưa biết miếng ngọc bội này có lợi ích gì, cho đến năm ba tuổi, ta bị bắt cóc, kết quả vừa đi được nửa đường lại được ba mươi vị đại thúc đến cứu, cung kính dẫn ta về phủ tướng quân, ta mới biết được sự lợi hại của miếng ngọc này.

Là tín vật của Khổ Trúc sơn trang, môn phái giang hồ mang theo sắc thái kỳ lạ.

Sau đó ta mới biết, dì Tiểu Trư của ta hóa ra không phải là một nha đầu ngốc chỉ biết ăn cơm!

Kể từ đó, ta bắt đầu theo dì Tiểu Trư học võ.

Nhưng mà dì lại không biết cách dạy người khác, nàng cứ nói với ta là như vậy như vậy, như vậy như vậy.

Nhưng ta thật sự rất muốn hỏi, như vậy như vậy là cái gì, như vậy như vậy là cái gì nữa?

Không còn cách nào khác, phụ thân tìm cho ta một sư phó khác, là Du tiểu tướng quân của Bắc địa.

Du tiểu tướng quân là thủ hạ cũ của phụ thân, vóc dáng rất cao, tuổi lại còn rất trẻ, tuy rằng ăn rất nhiều, nhưng lại rất gầy.

Du tiểu tướng quân hình như có quen với dì Tiểu Trư, nhưng quái lạ là, dì Tiểu Trư nói nàng không biết hắn.

Lúc dì Tiểu Trư nói những lời này, ta rõ ràng nhìn thấy gân xanh trên đầu Du tiểu tướng quân đang nổi lên.

Có lần ta tò mò hỏi liệu hắn có thể đánh thắng dì Tiểu Trư không, kết quả là nhận được huấn luyện gấp đôi trong một tháng.

Ai, không ngờ tới người dì chỉ biết ăn bánh bao nhân thịt khi không có việc gì làm, lại là người có năng lực nhất trong tất cả mọi người!

Trước đó không lâu, ta đã nghe mẫu thân nói, dì Tiểu Trư đã lớn rồi, đã đến lúc phải thành gia lập thất. Nhưng gả cho ai mới là vấn đề, nàng đánh nhau rất giỏi, vì thế không mấy nam nam nhân thích kiểu người như vậy.

Vì thế mẫu thân đã mở khố phòng năm lần, mỗi ngày đều thương lượng với phụ thân, phải chuẩn bị thật nhiều của hồi môn mới có thể gả nàng ra ngoài.

Phụ thân chân thành nói, chỉ cần có thể gả được dì Tiểu Trư, dù cho có dọn sạch cả phủ tướng quân ông ấy cũng bằng lòng.

Mẫu thân cảm động, nhưng chỉ có ta biết, phụ thân sớm đã khó chịu với dì Tiểu Trư vì phải cùng nàng tranh giành tình cảm.

Hơn nữa phụ thân muốn sinh cho ta một muội muội, nhưng mẫu thân nói nàng đã có ba đứa con (chính là ta, phụ thân và dì), nên không muốn có thêm một đứa nữa.

Ta lại không thể bị vứt đi, cho nên phụ thân nhanh chóng nghĩ cách để đem dì Tiểu Trư gả ra ngoài.

Ưu tiên hàng đầu của phụ thân là những tướng sĩ vẫn còn độc thân, nhưng các tướng sĩ đều coi dì là đại ca, nên không dám có suy nghĩ quá phận với nàng.

Sau này Tần bá bá của Khổ Trúc sơn trang cũng đến đề thân, nhưng dì Tiểu Trư không muốn, mẫu thân nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thay nàng từ chối.

Vậy phải làm sao bây giờ! Ta cũng muốn có một muội muội mà!

Ta nhìn chằm chằm Du tiểu tướng quân dáng người cao ngất, giống như cây tùng kia, rồi xoa cằm.

Đầu tiên, ta đã tạo rất nhiều cơ hội để dì Tiểu Trư và Du tiểu tướng quân được ở một mình, tiếp theo lại kể ra những ưu điểm của dì Tiểu Trư trước mặt hắn.

Vài lần sau, Du tiểu tướng quân không nhịn được nữa, nên hỏi có phải ta bị bệnh hay không.

Ta nhảy dựng lên đá hắn một cái, quyết định hỏi thẳng, hỏi hắn cảm thấy dì Tiểu Trư như thế nào, có muốn lấy nàng hay không.

Không ngờ gương mặt xinh đẹp màu lúa mì của Du tiểu tướng quân thế mà lại hiện lên màu đỏ khả nghi.

A ha, hấp dẫn!

Ta lập tức giả vờ nói: “Ai, nếu Du tiểu tướng quân không muốn, vẫn là nên để Tần bá bá cưới dì đi.”

Du tiểu tướng quân nắm lấy tay ta, hoang mang hỏi ta đây là có ý gì, dì và Tần bá bá rốt cuộc là sao.

Ta nhanh nhẹn kể hết mọi chuyện đông tây cho hắn nghe, Du tiểu tướng quân nhìn ta không nói gì, dùng khinh công bay đi mất.

Đợi đến khi ta thở hổn hển chạy đến chỗ dì Tiểu Trư đang ở trong viện, đã nhìn thấy hắn ép dì Tiểu Trư vào góc tường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu Trúc tỷ tỷ, ngươi thật sự không nhớ ra ta sao?”

Ta vội vàng che mắt, nghĩ muốn nói với mẫu thân rằng, hôn lễ của dì nên được chuẩn bị rồi!