Chương 11

Sau khi ta có thể xuống giường được, liền cưỡi ngựa không ngừng trở về kinh thành. Chỉ là vừa nhìn thấy đại tiểu thư, ta không khỏi rùng mình lùi lại.

Đại tiểu thư phụng phịu, nàng đến gần ta như thể đang dùng khinh công, đưa tay tát ta một cái.

Sau đó lại ôm lấy ta, nước mắt cứ thế chảy dài xuống khuôn mặt.

Ta nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trời ơi, sao nàng gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương thế này!

Ta vừa định mở miệng, đại tiểu thư đau lòng nói: “Tiểu Trúc, ngươi gầy rồi. Lần sau không được làm những chuyện như vậy nữa, biết không?”

Ta nhanh chóng gật đầu, “Tiểu Trúc nhớ rồi.”

Nha hoàn ở bên cạnh đại tiểu thư nói, kể từ lúc ta rời đi, đại tiểu thư đã cố gắng hết sức để mau chóng khỏi bệnh.

Nàng một bên nghĩ mọi cách để biết được tin tức của ta và Lý tướng quân, một bên lại vừa lo lắng và hối hận.

Đại tiểu thư luôn nói với họ, bản thân rõ ràng biết Tiểu Trúc là người bốc đồng, thật sự không nên nói những lời ấy. Lý tướng quân sinh tử không rõ, nếu Tiểu Trúc xảy ra chuyện gì, cả đời này nàng sẽ không thấy bình yên được.

Nhìn đại tiểu thư khóc, ta vụng về không biết phải an ủi nàng như thế nào mới tốt.

Ta liếc nhìn những khóm hoa ở bên ngoài cửa sổ, cố kìm nén nói: “Đại tiểu thư nhìn xem, mùa xuân đến rồi.”