Chương 1

Năm mười bốn tuổi, bởi vì đói bụng nên ta đã bán mình cho nha bà.

Ta định sẽ tìm một công việc tạm thời, làm từ ba đến năm ngày, ăn từ ba đến năm ngày, sau đó gói lương thực đủ cho ba đến năm ngày rồi rời đi.

Ta dĩ nhiên biết làm công thì phải ký khế ước bán mình, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc ta muốn đi thì đi, bằng không công phu ta khổ luyện mười năm coi như vô ích.

Ngày thứ hai sau khi ta bán mình, nha bà đã dẫn ta cùng với mấy tiểu cô nương khác đến một trạch tử lớn. Trạch tử đó thật sự rất lớn, ta phải đi tới hai khắc* mới đến được một khoảng sân vừa thơm lại vừa đẹp.

(*) Hai khắc = ba mươi phút

Ta nghĩ vẫn nên là dùng khinh công để bớt việc hơn.

Nhưng mà khoảng sân này cũng thật đẹp, trên vọng lâu treo những dải lụa mềm mại, nơi nơi đều là những đóa hoa rất xinh xắn.

Ngay lúc ta đang mải mê ngó nghiêng xung quanh, bỗng dưng có người đi đến.

Người đi đầu là một đại thúc thoạt nhìn mới hơn ba mươi tuổi, dáng người cao thanh mảnh như ngọc, lông mày và đôi mắt sáng như sao, rất đẹp.

Cách nửa bước chân, phía sau hắn là một tỷ tỷ xinh đẹp trông chừng mới đôi mươi, đôi lông mày thanh tú tựa như những dãy núi xa xăm ở trong những bức tranh thủy mặc, dường như tất cả ôn nhu dịu dàng ở trên đời này đều thu vào đôi mắt nàng.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy, nhìn đến ngây người! Tiểu cô nương ở bên cạnh liều mạng túm lấy tay áo ta, ta lắc lư, hất tay nàng ấy ra.

Đừng làm phiền ta ngắm nhìn mỹ nhân, thật đáng ghét!

Lúc này nha bà mới lên tiếng: “Làm càn! Cúi xuống!”

Ta giật mình, nhận ra là đang nói ta, chỉ có thể bĩu môi cúi đầu xuống, sau đó lén lút nghiêng sang một bên để ngắm tiếp.

Thật sự rất đẹp, đến mức khiến người ta vừa nhìn thấy đã sinh ra hoan hỉ.

“Không sao.” Đại thúc mở miệng, oa, giọng nói cũng rất êm tai!

Ta nhịn không được lại ngẩng đầu lên, phát hiện hắn đang nhìn ta, trong mắt mang theo tia dò xét.

Đại thúc đi đến trước mặt ta, giơ tay lên, ta theo bản năng nghiêng người hơi né tránh --- a, là một cây quạt sao?

Hắn định dùng cây quạt này đánh ta sao? Đánh ta làm gì, ta cũng đâu phải dưa hấu.

Lúc đang chìm đắm trong suy nghĩ, ta lắc mình điều chỉnh lại cơ thể, để hắn gõ ta hai cái.

Đại thúc dừng một chút lại nói: “Xòe tay ra.”

Muốn đánh vào lòng bàn tay ta sao? Sao lại giống cha ta thế này.

Ta chìa tay, đại thúc không đánh ta. Hắn quan sát tay ta một hồi, nhìn nha bà nói: “Giữ lại đi.” Lại nói với ta: “Ngươi sang bên kia đứng với phu nhân đi.”

Phu nhân chính là tỷ tỷ xinh đẹp đó, cảm giác thật tuyệt vời!

Ta nhảy lên nhảy xuống trước mặt tỷ tỷ xinh đẹp, à không, trước mặt phu nhân, đôi mắt toàn là sao sa nhìn nàng.

Giọng nói của phu nhân nhẹ nhàng, tựa như dòng suối trong đầm, nàng nói: “Ngươi tên là gì, nhà ở đâu?”

Ta tên là Nguyễn Thanh Trúc, đến từ Bắc địa. Nhưng cha ta đã dặn, không thể tùy tiện nói tên của mình. Ta hoàn toàn đồng ý, dù sao ta cũng muốn bỏ trốn.

Cho nên ta trả lời: “Ta tên là Tiểu Trúc, người Giang Nam.”

Phu nhân gật đầu, nói: “Tiểu Trúc, tên rất hay. Từ hôm nay trở đi, người chính là nha hoàn hồi môn của đại tiểu thư.”

Ta rất vui, bởi vì tỷ tỷ xinh đẹp khen tên của ta dễ nghe, còn để cho ta làm nha hoàn của đại tiểu thư.

Đại tiểu thư à, chính là người lớn thứ ba ở trong nhà! Ở chỗ nàng chắc chắn có rất nhiều đồ ăn ngon.

Nhiều năm về sau, ta bồi hồi nhớ lại ngày đầu tiên đến Khương phủ, không khỏi cảm thán người đọc sách thật sự rất đáng ghét, chỉ với hai câu nói đã lừa đi nửa cuộc đời của ta rồi.

Sắc đẹp khiến người ta sa ngã, quá sa ngã rồi!