Chương 3: Tiệc Thưởng rượu

Hàn Linh Lung không phải chủ mưu, xem ra phải điều tra thêm một chút rồi.

Thiên Linh trở lại viện của mình, sau đó nhanh chóng viết mật thư cho thái tử, nội dung thư chỉ vỏn vẹn ba chữ:

"Không phải nàng ta" (Tiếng trung là "不是她", Phiên âm " Bùshì tā")

Sau khi truyền thư đi, Thiên Linh vẫn bình thản. Nàng sai A Âm và A Mính chuẩn bị ngựa, sau đó phi ngựa đến phủ Thượng quốc công. Tổ phụ và tổ mẫu từ Hoa Quốc trở về, lần này đi đã là 3 năm vì thế Thiên Linh thân là ngoại tôn nữ cũng nên đến thăm hỏi. Thêm nữa, hôm nay phủ Thượng Quốc Công cũng tổ chức tiệc thưởng rượu.

Thượng Gia là nhà ngoại của Thiên Linh, tự nhiên đối với nàng rất cưng chiều. Vừa đến đại môn, tổ phụ và tổ mẫu đã ra trước đợi nàng. Thiên Linh nhảy khỏi lưng ngựa, đối với hai vị trưởng bối hành lễ. Tổ mẫu vừa thấy nàng đã lao nhanh tới ôm chặt, tổ phụ cùng chầm chậm tới sau lưng bà.

"Ai da, Linh nhi của ta đã lớn quá rồi! Lại đây tổ mẫu ôm cái nào, lâu rồi mới gặp con đó!"

"Bà nói lạ, ba năm không gặp, đương nhiên tôn nữ của chúng ta phải lớn hơn rồi!" Tổ phụ bước tới, giọng nhẹ nhàng trả lời tổ mẫu.

"Tôi còn cần ông nói à? Linh nhi à, mau mau vào thôi, trong đại sảnh có lò sưởi, ngoài này rất lạnh."

Tổ mẫu hối thúc Thiên Linh cùng lão phu quân của mình vào đại sảnh, thậm chí còn rất vội vàng, tựa như sợ rằng cả hai sẽ vì một cơn gió nhẹ của mùa đông mà đổ bệnh.

Thời tiết hiện tại đã là gần cuối đông, cả một hoàng thành phủ một màu tuyết tinh khôi. Thượng quốc công phủ trồng rất nhiều Thiên trúc quỳ vì nhị tiểu thư quốc công phủ - cũng là mẫu thân của Thiên Linh, lẫn tổ mẫu đều rất yêu thích nó. Trên nền tuyết trắng xoá, Thiên trúc quỳ nở rộ, tạo nên một màu đỏ kiều diễm cho phủ quốc công. Mẫu thân luôn rất thích Thiên trúc quỳ, trong phủ thượng thư cũng trồng rất nhiều Thiên trúc quỳ.

Tổ phụ và tổ mẫu thấy Thiên Linh nhìn chằm chằm vườn hoa, liền nhẹ nhàng tiến đến giải thích cho nàng.

"Đó là Thiên trúc quỳ, cũng được gọi là Phong lữ thảo. Mẫu thân cùng tổ mẫu của con rất thích loài hoa này nên tại quốc công phủ nơi nào cũng có nó. Thiên trúc quỳ có rất nhiều màu, mẫu thân con lúc xưa thích nhất là màu đỏ, trùng hợp tổ mẫu con cũng yêu thích màu này nên quốc công phủ trồng màu này là chủ yếu."

Tổ phụ chầm chậm giải thích cho nàng, ánh mắt cũng hướng về phía vườn hoa. Sau đó tổ mẫu cũng đi tới tiếp lời.

"Thiên trúc quỳ màu đỏ có ý nghĩa rất đặc biệt. Nó là sự vỗ về ấm áp mang lại hạnh phúc cùng bình yên, nó cũng đại diện cho tình cảm thân thiết của người thân và gia đình. Thượng Tinh đứa trẻ đó trước giờ vẫn luôn sống rất tình cảm. Đã tin tưởng ai thì sẽ đối với người đó hết sức chân thành, cái tính này của nó trước giờ đều khiến nó dễ bị tổn thương nhất."

Tổ mẫu nói đến đây, giọng lại mang chút điệu buồn, nhưng sau đó lại dịu dàng như trước mà đưa nàng vào đại sảnh. Trong sảnh, đại cữu và đại cữu mẫu đã ngồi sẵn trên ghế mà đợi nàng, đại biểu tỷ cũng ở đây. Vừa thấy nàng, biểu tỷ cùng cữu mẫu đã nhanh tới chỗ nàng. Thiên Linh cũng nhanh chóng hành lễ với họ.

"Thiên Linh xin thỉnh an cữu cữu, cữu mẫu, và đại biểu tỷ"

"Ai ~ cái đứa nhỏ này, mau đứng lên nào, có biết chúng ta nhớ con như thế nào không?" Đại cữu mẫu tiến đến đỡ nàng.

Đại cữu mẫu là một người rất nhiệt tình nhưng cũng rất có tiếng nói trong giới các quý phu nhân. Nàng là Thượng quốc công phu nhân, cha nàng là thái phó nên cũng rất có quyền thế. Nhưng đại cữu mẫu ra tay xử lý việc gì cũng rất dứt khoát và gọn gàng. Các di nương và thứ tử, thứ nữ của cữu cữu được nàng sắp xếp cũng rất chu toàn.

Thật ra trong bộ ba người bạn của cha, chỉ có mình ông ấy giữ vững quan điểm một vợ một chồng với mẫu thân ta, việc của vị Lương di nương kia là tai nạn. Còn đại cữu cùng hoàng đế dù đúng là yêu chính thất của bản thân nhưng vẫn có thϊếp để thoả mãn du͙© vọиɠ này nọ. Thế nên trong lòng Thiên Linh, bọn họ không được đánh giá cao về chuyện tình ái nhưng họ thật sự là những vị minh quan và minh quân.

"Thượng Liên, con dẫn biểu muội đến chỗ các công tử cùng cô nương chơi đi, chúng ta có chút chuyện phải bàn." Đại cữu lên tiếng, giọng ông thật sự rất có uy lực, Thượng Liên nghe vậy cũng nhanh bước đến và nắm tay Thiên Linh dẫn đi.

"Đi nào, ta dẫn muội tới nơi thưởng rượu, có tam vương gia đó!" Giọng biểu tỷ hào hứng lộ rõ, cả cái hoàng thành này ai cũng biết tỷ ấy thích tam vương gia.

"Vậy sao tỷ còn đợi ta? Đáng lẽ là phải nên cùng tam vương gia ngắm hoa, thưởng rượu, ngâm thơ rồi chứ!"

"Muội đó, đừng trêu ta nữa, chúng ta mau đi thôi. Mọi người đều đang đợi."

Thượng Liên đỏ mặt kéo Thiên Linh ra sau viện, tới nơi thì thấy các quý nữ cùng công tử đang cùng nhau ngồi trong đình ngâm thơ. Trong cảnh sắc nhẹ nhàng như vậy, một giọng nói bỗng vang lên phá tan sự bình yên này.

"Linh Linh, Liên Liên! Mau tới cùng chúng ta nhâm nhi chút rượu đi!" Giọng nói tuy có chứa đựng chút trẻ con nhưng lại rất dễ nghe.

"Cố Hoan! Muội có thể đừng hét ngay trên đầu ta như thế được không?" Vị công tử ngồi đối diện Cố Hoan lên tiếng, còn giả bộ bịt tai rồi nói với nàng.

"Tư Thành, huynh im cho bà, nói một câu nữa bà đây liền cho người lấy bài thơ mà huynh viết lúc 8 tuổi ra cho mọi người cùng coi!" Cố Hoan cố tình nói lớn, tất cả mọi người nghe được đều che miệng cười thầm.

"Muội!" Tư Thành cứng họng không nói được gì, Cố Hoan thì mỉm cười đầy đắc ý.

"Thôi, Hoan Hoan, ngươi đừng trêu chọc Tư công tử nữa. Để hắn an an ổn ổn mà thưởng rượu chỗ chúng ta đi."

Thượng Liên bước tới giảng hoà, cũng không ai nói gì nữa. Sau đó Thiên Linh cùng Thượng Liên cũng đi tới chỗ mình.

"Này mọi người, chúng ta cùng nhau làm gì đó đi, nếu chỉ ngắm hoa thưởng rượu thì chán lắm!" Cố Hoan lại lên tiếng, nàng thật sự là một người rất sôi nổi.

Sau đó Thiên Linh mới để ý đến có bao nhiêu vị tham gia tiệc thưởng rượu này. Có tam vương gia Nguyên Trung, có Tư công tử của nhà thái sư, có Hoàng thế tử của trấn bắc hầu, có Lăng công tử của nhà Thừa tướng, có Quan công tử của nhà ngự sử, còn có một số vị công tử nhà quan tam phẩm.

Về phần các tiểu thư thì nổi bật nhất, Thiên Linh chỉ thấy Cố Hoan, con của Cố đại tướng. Nhị tiểu thư nhà thái sư, Tư Ly. Tam tiểu thư của hầu phủ, Hoàng Di. Đại tiểu thư nhà thừa tướng, Lăng Nhu. Nhưng cao quý nhất có lẽ là nhị công chúa Nguyên An, nàng là con của hoàng hậu, là đứa trẻ mà hoàng thượng yêu nhất. Tính tình nàng phóng khoáng, dễ gần nhưng cũng thanh tao cao quý nên rất được lòng tất cả mọi người.

Nguyên An cũng là một người tốt nhưng nàng lại rất độc miệng, hễ ai cãi nhau với nàng thì đều sẽ bị nàng nói tức đến cứng họng, hoàng đế cũng không phải ngoại lệ. Hàn Thiên Linh, Thượng Liên, Nguyên An và Cố Hoan là tứ đại mỹ nhân hoàng thành. Gia thế lớn, thêm nhan sắc và tài năng khiến họ rất có tiếng nói trong vòng tròn quan hệ của các tiểu thư, phu nhân.

Nếu tính tổng lại thì cũng khoảng 20 người được tham gia tiệc thưởng rượu này, đây là vì tiệc này chỉ dành cho những người thật sự có quyền lực, đều là con nhà quan từ tam phẩm trở lên.

"Thượng Liên, hoa này có được hái không?" Nguyên An công chúa lên tiếng hỏi.

"Mấy khóm này thì không được, mẫu thân ta bảo là đây là sân chính, phải bảo toàn mỹ quan. Nhưng mấy khóm ở mấy cái tiểu viện sân sau thì được." Thượng Liên suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

"Vậy chúng ta ra sân sau hái vài bó đi, ta biết có thứ này làm từ hoa rất hay." Nguyên An nói xong thì cũng nhẹ nhàng đứng lên, ngụ ý muốn đi hái một ít.

"Nếu thế thì chúng ta cùng đi đi! Có ai muốn ở lại không?" Thượng Liên thấy vậy cũng đứng dậy ra khỏi đình. Nàng ra trước đình cùng Nguyên An, sau đó đứng lại một chút để xem ai muốn đi cùng các nàng không.

Chỉ một lúc sau, một đám quý nữ đều đứng dậy theo họ. Thiên Linh rất lười nhưng tất cả nữ nhân đều đi hết, chả lẽ nàng lại một mình ngồi trong đình với một đám nam nhân? Thế nên nàng cũng đứng dậy, cùng Cố Hoan ra khỏi đình và đi hái hoa.