Lời hứa của Triệu Hoằng Nhuận khiến Tô cô nương cảm thấy cực kỳ xúc động.
Bởi vì nếu bỏ qua khoảng cách tuổi tác thì Triệu Hoằng Nhuận lại rất tinh thông cầm kỳ thi họa, tuy trẻ con nhưng lại tràn đầy khí chất, cho dù tính tình có lúc kỳ quặc nhưng vẫn là một lựa chọn làm chồng lí tưởng, ít ra Tô cô nương không hề phát hiện thấy tật xấu gì.
Đương nhiên, có lẽ một phần cũng là vì cậu là người đàn ông đầu tiên trong đời nàng.
Nhưng cho dù có nói thế nào thì Triệu Hoằng Nhuận vẫn là một người tuy còn trẻ nhưng rất biết chịu trách nhiệm, việc này khiến Tô cô nương cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hiện giờ điều nàng lo nhất chính là suy nghĩ của người nhà Triệu Hoằng Nhuận đối với nàng, bởi xuất thân của nàng không được tốt, tuy là một thanh quan nhưng cũng khó tránh khỏi bị người ta xem thường.
Vả lại, Nhất Phương Thủy Tạ đã gỡ biển của nàng xuống, khiến Tô cô nương cảm thấy rất phiền muộn, sợ rằng giữa nàng và Triệu Hoằng Nhuận lại có một nhà quyền quý nào đó xen vào.
Nhưng điều làm nàng bất ngờ chính là, Nhất Phương Thủy Tạ rõ ràng đã gỡ biển của nàng xuống, nhưng người quyền quý mà nàng sợ là đã chấm nàng đó lại không hề xuất hiện, điều này lại khiến nàng cảm thấy thắc mắc.
Lẽ nào không phải là do có người đã chọn nàng sao?
Tô cô nương thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì trong lòng lại chợt thấy căng thẳng.
Bởi vì, nếu như không có người thứ ba chen chân vào, vậy thì chỉ còn một câu trả lời thôi, đó chính là người nhà của vị Khương công tử ấy đã lợi dụng quan hệ để ép Nhất Phương Thủy Tạ gỡ biển của nàng xuống.
Mà hàm ý của việc này thì không cần nói cũng biết.
Nói khó nghe một chút thì nàng hiện giờ đã là người phụ nữ của Khương công tử, thế nên người nhà của Khương công tử đương nhiên không muốn nàng qua lại với người đàn ông khác nữa.
Tô cô nương càng lúc càng nghiêng về suy nghĩ này. Có câu gái ngoan không gả hai chồng, nếu không phải vì nguyên nhân khách quan nào đó thì trên đời này làm gì có cô gái nào không mong mình được gả về một nơi, cả đời hầu hạ cho người đàn ông đầu tiên của đời mình?
Ít ra Tô cô nương cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng vấn đề ở chỗ, người nhà của Khương công tử trong suốt thời gian này không hề lộ diện, việc này khiến nàng không khỏi suy đoán rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà đối phương lại tận dụng quan hệ để ép Nhất Phương Thủy Tạ gỡ biển của nàng xuống.
Có thể phụ mẫu của Khương công tử ấy chỉ xem nàng là một món đồ chơi của con trai mình mà thôi.
Mỗi khi nghĩ đến khả năng này, Tô cô nương lại không kiềm được mà thở dài đau khổ.
Nhưng khi nàng nhớ lại ánh mắt chân thành của Triệu Hoằng Nhuận khi hứa với nàng thì lại không khỏi cảm thấy ấm áp.
“Đến đâu thì đến vậy, dù gì cậu ấy cũng chỉ mới mười bốn tuổi…”
Chính thất thì Tô cô nương không dám mơ tưởng rồi, chỉ cần có danh phận của thϊếp thất thôi cũng đủ khiến nàng mãn nguyện. Đương nhiên, tiền đề phải là được phụ mẫu của Khương công tử chấp nhận một nữ tử có xuất thân thanh lâu như nàng đã.
Nàng hoàn toàn không ngờ được rằng, phụ mẫu của Khương công tử lại chính là đương kim thiên tử Đại Ngụy và Thẩm Thục Phi, hai vị này hoàn toàn không hề nhúng tay vào việc của con trai mình, người đã tháo biển của nàng xuống lại là một người khác.
Đã hai ngày trôi qua, Triệu Hoằng Nhuận không quay lại Nhất Phương Thủy Tạ, chỉ dặn Mục Thanh đem một ít bạc đến tặng cho Tô cô nương, giúp người phụ nữ của cậu có tiền ứng phó với quản sự trong Nhất Phương Thủy Tạ.
Triệu Hoằng Nhuận không biết rằng có người đã âm thầm giúp cậu, khiến cho người phụ nữ của cậu là Tô cô nương giờ được Nhất Phương Thủy Tạ hầu hạ hệt như công chúa, bất kỳ ai cũng không dám mạo phạm.
“Tô cô nương, công tử nhà ta bảo ta báo tin cho cô. Công tử mấy ngày này trong nhà quản giáo nghiêm ngặt, không cho phép ra ngoài, thế nên trong thời gian ngắn sẽ không có cơ hội đi gặp Tô cô nương.”
Khi gặp Tô cô nương, Mục Thanh liền chuyển lời của Triệu Hoằng Nhuận lại cho nàng.
Trên thực tế, Triệu Hoằng Nhuận đang bắt tay vào việc đối phó với sử bộ lang trung La Văn Trung, nhưng việc này không tiện báo cho Tô cô nương biết, để tránh nàng lo nghĩ lung tung nên mới viện cớ là trong nhà quản giáo nghiêm ngặt.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không ngờ rằng, cái lí do này của cậu ngược lại lại khiến Tô cô nương liên tưởng đến một số việc không hay.
“Trong nhà quản giáo nghiêm ngặt… sao?”
Tô cô nương quả nhiên thấy lòng nặng trĩu: “Phiền tiểu ca giúp nô gia đưa túi hương này cho công tử các người… Đồng thời nói với công tử, cho dù thế nào thì nô gia cũng không trách công tử, công tử cũng… chẳng nợ gì nô gia cả.”
Nói xong, Tô cô nương đưa một túi hương bằng gấm màu tím cho Mục Thanh.
Ở Đại Ngụy, nam nữ yêu nhau khi tặng quà cho nhau đa phần sẽ tặng túi hương, khăn tay hoặc trang sức. Nếu đã có một mối quan hệ nhất định thì người nữ thường sẽ đích thân may một món đồ nhỏ tùy thân như một cái túi hương hoặc túi tiền rồi tặng cho người nam để bày tỏ tâm ý của mình.
Chiếc túi hương màu tím này là do chính tay Tô cô nương may, trong túi hương không những có chứa hương liệu mà còn có một ít tóc mai của Tô cô nương, được giấu ẩn bên dưới, ngụ ý là gì thì không cần nói cũng biết.
Mục Thanh gật đầu, sau khi về cung thì đưa cái túi hương này của Tô cô nương cho điện hạ nhà mình.
Triệu Hoằng Nhuận là người nhạy bén, vừa nghe Mục Thanh tả lại biểu cảm của Tô cô nương lúc ấy thì liền biết ngay nàng lại hiểu lầm rồi.
Nhưng hiểu lầm này cậu tạm thời không định thanh minh, vì ngoài việc lấy lí do bị quản giáo ra thì cậu không biết phải làm sao giải thích cho Tô cô nương biết việc sau này tạm thời không thể đến Nhất Phương Thủy Tạ nữa.
Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận bèn dựa vào trí nhớ rồi vẽ lại dáng vẻ Tô cô nương tóc dài thướt tha ngồi gảy đàn cho cậu nghe khi lần đầu tiên gặp nhau, sau đó bảo Mục Thanh đem tặng cho Tô cô nương.
Theo cậu thấy, bức họa này có lẽ sẽ giúp an ủi nàng một chút, đến khi cậu giải quyết xong việc của La Văn Trung.
Quả nhiên, Tô cô nương sau khi nhận được bức họa từ tay Mục Thanh thì chẳng còn chút ưu phiền nào nữa, cứ cầm bức họa không nỡ buông ra.
Như thế, bên phía Tô cô nương tạm thời đã không còn vấn đề gì nữa, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng cũng đã có thể tập trung tinh thần suy nghĩ xem làm sao đối phó với sử bộ lang trung La Văn Trung.
Còn về cách làm sao để đối phó với La Văn Trung thì tông vệ Cao Quát đã nghe ngóng được một tin.
“Điện hạ, khoa thí năm nay, bệ hạ đã khâm điển cho La Văn Trung ấy làm chủ giám khảo quan, còn đề nghị cho một vị hoàng tử điện hạ bồi giám… Đây đúng là một cơ hội tốt.”
Khoa thí, cũng tức là cái gọi là khoa cử, là con đường tốt nhất để những tử đệ nghèo khổ có thể bước vào con đường quan lộ.
Về việc này, Triệu Hoằng Nhuận cũng đã có nghe nói đến.
Cậu biết Đại Ngụy mỗi ba năm sẽ tổ chức một kỳ khoa thí, chiêu gọi những tuấn kiệt trẻ tuổi có tài trong nước, rồi dựa vào thành tích hoặc đề bạt để bổ sung vào số lượng quan viên, có thể khẳng định khoa thí chính là một việc lớn có liên quan đến hưng vong của quốc gia Đại Ngụy.
Nhưng chính vì khoa thí chính là con đường thăng tiến nhanh nhất nên khoa thí năm nào cũng khó tránh khỏi hiện tượng gian lận. Vì kỳ khoa thí ba năm tổ chức một lần này đối với những sĩ tử mong muốn bước vào con đường quan lộ mà nói, hoặc đối với những người đơn thuần chỉ muốn làm quan mà nói đều là một việc cực kỳ quan trọng.
Còn về việc thiên tử Đại Ngụy khâm điển cho La Văn Trung làm chủ giám khảo quan thì Triệu Hoằng Nhuận không hề thấy bất ngờ, vì mấy hôm trước, thiên tử Đại Ngụy trước mặt cậu còn khen ngợi La Văn Trung, khen ngợi thủ đoạn và mưu kế của ông ta.
Điều khiến Triệu Hoằng Nhuận thấy kỳ lạ chính là kiến nghị cho “hoàng tử bồi giám” ấy của thiên tử.
“Việc này nghĩa là sao? Phụ hoàng làm thế là đang muốn cho mình một cơ hội để đối phó với La Văn Trung sao? Hay là… phụ hoàng đang có dự định khác?”
Triệu Hoằng Nhuận không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Cậu không thể đoán, không đoán ra được suy nghĩ thật sự của vị thiên tử Đại Ngụy ấy.
Cần phải biết, so với việc trả thù La Văn Trung thì Triệu Hoằng Nhuận càng không muốn bản thân mình bị phụ hoàng lợi dụng. Đây là một việc mà cậu không thể chấp nhận được nhất, vì hiện giờ trong cuộc chiến cha con, hai người đều đang một trận thắng một trận thua. Mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ của phụ hoàng khi ở Ngưng Hương cung, lợi dụng lúc Thẩm Thục Phi giáo huấn cậu mà ngồi một bên cười ha hả thì trong lòng Triệu Hoằng Nhuận lại cảm thấy nổi giận đùng đùng.
Nhưng điều không ngờ là chẳng bao lâu sau đó cậu lại nhận được tin, thì ra vị hoàng tử bồi giám mà thiên tử Đại Ngụy nói đến chỉ giới hạn trong số các hoàng tử đã xuất các. Nói cách khác, lần này thiên tử Đại Ngụy chỉ muốn cho các vị ca ca của Triệu Hoằng Nhuận thử tiếp xúc với việc quốc gia đại sự mà thôi, chứ hoàn toàn không muốn kéo cậu vào chuyện này.
Biết tin này, Triệu Hoằng Nhuận không kiềm chế được nữa mà đi thẳng đến Thùy Củng điện.
Do trận chiến cha con hiệp hai đã phân thắng bại, thiên tử thắng còn hoàng tử thua, thế nên Thùy Củng điện đã không còn là cấm địa mà Triệu Hoằng Nhuận không thể đặt chân vào nữa.
“Bát hoàng tử cầu kiến!”
Trong lúc lang vệ ngoài điện đang thông báo thì Triệu Hoằng Nhuận chưa được thiên tử Đại Ngụy trong điện cho phép đã một mình tự tiện xông vào.
Ba vị trung thư đại thần trong điện ngẩng đầu nhìn rồi lại cúi xuống tiếp tục xem tấu chương, dù gì vị điện hạ này trước nay cũng luôn là khách quen của Thùy Củng điện, nên việc cậu đến đây chẳng có gì là lạ cả.
Nhưng thiên tử thì lại có vẻ không vui, cau mày nói: “Hoằng Nhuận, trẫm còn chưa cho phép con vào, sao con lại dám xông vào? Không hiểu lễ nghĩa gì cả!”
“Đó chỉ là việc nhỏ thôi.” Triệu Hoằng Nhuận không hề quan tâm lời trách mắng của thiên tử, bước đến gần long án rồi hỏi: “Nghe nói phụ hoàng đã khâm điển cho La Văn Trung làm quan chủ khảo khoa thí năm nay đúng không? Còn bảo một hoàng tử bồi giám nữa?”
“Đúng là có việc đó, sao hả?”
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một lúc rồi nói: “Hoàng nhi khẩn xin được làm bồi giám, giúp phụ hoàng phân ưu!”
“…”
Ba vị trung thư đại thần Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khởi đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Họ hoàn toàn không ngờ vị hoàng tử ham chơi này cũng có lúc muốn ra sức vì nước, giúp thiên tử giải ưu.
“Giúp trẫm giải ưu sao? Nói ra nghe hay quá, con tưởng trẫm không biết con đang nghĩ gì sao?” Thiên tử nheo mắt nhìn con trai của mình rồi lạnh lùng nói: “Con vẫn chưa xuất các… Tổ chế Đại Ngụy ta có quy định, hoàng tử chưa xuất các thì không được phép gặp quan viên trong triều, cũng không được có chút tiếp xúc nào với họ, con không biết sao?”
Quả thực, tổ chế Đại Ngụy đúng là có quy định như thế. Đây cũng là lí do vì sao từ lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu trở xuống, bao gồm thất hoàng tử Hoằng Ân, bát hoàng tử Hoằng Nhuận và cửu hoàng tử Hoằng Tuyên đều không được người ngoài biết đến. Họ chỉ biết các hoàng tử này có tồn tại chứ không hề biết các hoàng tử này rốt cuộc trông như thế nào.
“Tổ chế này không công bằng!”
“Dám công kích tổ chế, con đúng là to gan.” Thiên tử trừng mắt rồi khó chịu nói: “Cho dù con có nói gì thì trẫm cũng không cho phép! Quốc gia đại sự nào phải trò trẻ con?”
“Không được sao?”
“Không được!”
“Thật sự không được sao?
“Thật sự không được!”
“Châm chước một chút cũng không được sao?”
“Không được!” Thiên tử không chịu được nữa mà trả lời.
Triệu Hoằng Nhuận cong môi: “Thế thì con cứ ở đây không đi!”
“Không phải chứ? Lại nữa sao?”
Trung thư lệnh Hà Tương Tự và trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương đều nhìn nhau cười đau khổ.
Nhưng đối với việc này, thiên tử chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Cho dù con có ăn vạ cũng không được!”
“Hoàng nhi ăn vạ khi nào? Hoàng nhi chỉ cảm thấy bất công thôi… Phụ hoàng tại sao không suy nghĩ một chút cho hoàng nhi mà đã từ chối ngay rồi?”
Thiên tử cau mày: “Con muốn nói gì?”
Triệu Hoằng Nhuận chợt trầm ngâm một lúc rồi nhoẻn miệng cười: “Hay là chúng ta bốc thăm đi? Bốc trúng người nào thì người đó sẽ đảm nhận bồi giám… Mọi sự đều phụ thuộc ý trời, nếu ý trời không cho hoàng nhi làm bồi giám thì hoàng nhi không còn gì để nói nữa.”
“Bốc thăm? Tiểu tử này chắc chắn định gian lận trong lúc bốc thăm rồi.”
Thiên tử ngẫm nghĩ trong lòng, sau đó chăm chú nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi lạnh lùng nói: “Con sẽ không giở trò bàng môn tả đạo gì đó chứ, Hoằng Nhuận?”
“Không đâu không đâu…” Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười ngây thơ vô tội.
Một lúc lâu sau, thiên tử Đại Ngụy chợt chậm rãi gật đầu.
“Được! Thế thì cứ lấy việc bốc thăm để quyết định hoàng tử bồi giám! Trẫm cũng muốn xem thử con rốt cuộc có thể giở trò gì.”