Chương 11: "Quá Khứ-1"
-A, mẹ ơi hôm này chúng ta ăn gì ạ_nó ngoan ngoãn hỏi mẹ
-Hôm nay chúng ta có khách_mẹ nó nói nhưng nhìn nó với ánh mắt buồn
-Có gì đó không ổn sao mẹ_nó cảm thấy lạ
-À..ừ không có gì đâu con, mau thay đồ đẹp đi_mẹ nó đẩy nó về phòng
Nó về phòng chọn bộ đồ mà nó thấy ưng ý nhất, búi tóc cao lên, phồng phồng bên dưới nhìn cực kỳ dễ thương, không chê vào đâu được.
-Ông tới rồi sao, ngồi đi, Vãn Tình nó xuống ngay_mẹ nó nói với khách
-Mẹ à, con…_vừa nói đến đây nó hoảng hốt khi thấy người khách
-Là ông, ông không có liêm sĩ sao_nó nói
-Con thật là_mẹ nó hét
-Thật là sao chứ, mẹ còn yêu ông ta sao không về lại bên ông ta đi, không cần quan tâm đến con làm gì, con không cần, hai người đi hết đi, đừng để tôi gặp lại bản mặt khó ưa của ông nữa, đi nhanh lên_nó tức giận quát
-Con thật là hỗn láo mà_ông khách đó nói
-Tôi hỗn lão là vì ông đã dạy tôi đó, ông đã chĩ cho tôi cách đối xử với những người không có lương tâm như vậy mà_nó nói rồi bước một mạch vào phòng
-Ông nên về đi, và đừng bao giờ khiến tôi khó xử như bây giờ và đặc biệt đừng xuất hiện trước mặt con bé, mẹ con tôi đã đủ khỗ rồi ông không thấy sao_mẹ nó đẩy ông khách ra cửa
Ông khách bước đi, nét mặt thảm thương khó tả
Trong góc phòng tối om, một cô bé nhỏ nhắn đang ngồi bịt tai lại nhưng vẫn nghe những tiếng sấm chớp vì trời mưa bão. Bên ngoài phòng là tiếng người lớn cãi nhau, từ nhỏ đến lớn cô bé ấy đều được bao bọc dưới tình thương của rất nhiều người, ai cũng đều ganh tị với cô bé, mẹ là người mẫu nổi tiếng, ba là một nhà tĩ phú, đã vậy thiên nhiên còn ban tặng cho một nhan sắc mặn mà dù còn rất nhỏ nhưng mang một nét đẹp yêu kiều lạ lùng. Ba và mẹ cô ấy đang cải nhau, ba cô bé bỏ đi, mẹ cô bé dẫn cô đến một ngôi nhà xa lạ, nhỏ bé và chật hẹp với lời nói:
-Ba con đã qua đời rồi, bây giờ chỉ có mẹ con ta thôi
-Mẹ ơi ở đây nhỏ hơn so với nhà mình, không có búp bê, không có các chị hầu gái thì con chơi với ai ạ_cô bé hỏi mẹ
-Chỉ có hai mẹ con ta thôi, không có ai cả, cả ba con cũng không_mẹ cô bé nói
-Con không chịu đâu, con muốn ba, muốn ba_cô bé khóc thét
-Ba con không còn nữa, chỉ còn mẹ và con_mẹ cô bé ôm cô vào lòng
Nó ngồi trong góc phòng như năm đó, kí ức lại ùa về, ba nó chết ư, không còn nữa ư, thật là hoang đường mà. Nó khóc, khóc nhiều lắm, cứ mỗi lần nhớ về hôm trời mưa bão ấy thì không biết tại sao nước mắt nó cứ tuôn ra, không kiềm chế được
-Mẹ đưa con đi học nhé_mẹ nó nói với vào phòng
Nó mở cửa ra không nói với mẹ nó tiếng nào, ngồi vào bàn ăn, ăn xong nó đi bộ đến trường mặc cho mẹ nó có nói gì đi nữa
----------Trường S.I.N.E-------------
-Chị à, hôm nay chị sao thế_Phùng Hy hỏi nó
-Ừm, mày làm sao vậy Tình_Minh Kiều hỏi
-Cô có nghe chúng tôi nói gì không đó_hắn bực bôị
-Thế thì đừng quan tâm đến tối_nó quát rồi bước đi
Nó ngồi đó, đón những đợt giá rét mướt mà không hề co rúm lại vì lạnh, mặt nó chẳng chút biểu cảm, đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ xoa người.
-Nè, uống đi, còn nóng đó_hắn đưa cho nó cốc cà phê
-Cảm ơn anh_nó nói mà mặt vẫn buồn
-Cô có tâm sự phải không_hắn hỏi nó nhưng nó không trả lời
-Tôi biết, và tôi cũng từng giống như cô vậy, nhưng có một người đã nói với tôi rằng, quá khư là quá khứ, hãy cứ để cho nó qua đi, bởi mỗi khi đào xới lại, không chỉ là cố tình gợi ra những vết thương loang lỗ, còn vô tình làm tổn thương đến những người yêu thương hiện tại_hắn vừa nói vừa nhìn nó
-Tôi biết điều đó chứ, tôi thường có thói quen tha thứ cho những người làm tổn thương tôi, nhưng tôi không có thói quen tin lại họ một lần nữa_nó vừa nói vừa uống một ngụm cà phê.
-Anh có biết không, niềm tin giống như một tờ giấy vậy, một khi đã nhàu nát thì không thể hoàn hảo được nữa. Cho dù anh có làm phẳng nó bằng cách nào đi chăng nữa, nhưng nó không bao giờ hoàn hảo một lần nữa đâu_nó nói tiếp
-Hộc..hộc…chị..chị Vãn Tình à..ông..ông ấy đến đây tìm chị_Phùng Hy ấp úng nói khi vừa tìm được nó
Nét mặt nó đanh lại, hiện rõ một con người tàn ác, khuôn mặt lạnh lùng nhìn thấy thì chẳng ai muốn đến gần. Nó bước chậm rãi về phía sân trường nơi mọi người đang tụ tập và bàn tán xôn xao về người tên là Lâm Thiên.