Chương 3: Ngày thứ 2.2 bỏ công sức: Mùa hoa rụng gặp lại nhau

Editor: YueĐại Nạn Buông Xuống - Chương 3: Ngày thứ 2.2 bỏ công sức: Mùa hoa rụng gặp lại nhauHình ảnh mô tả Quỳnh lâu.

(Trong ảnh là Tử Cấm Thành Phương Nam - Mộc Phủ )

Toàn bộ thế giới đều yên lặng.

Theo tiếng ngựa "Hí--" dài, chiếc xe lắc lư như muốn ném mọi người ra ngoài bất cứ lúc nào, cuối cùng cũng dừng lại. Tiếng chiêng cảnh báo trên con phố yên tĩnh cũng đột ngột dừng lại, tất cả mọi người không dám nhúc nhích.

Thích Nhất Phỉ không hỏi bọn họ đang ở đâu, hiện tại tình huống thế nào, tuy rằng trước đó hắn vẫn luôn nhắm mắt, nhưng cũng có thể từ từ tiếp nhận thông tin từ bên ngoài. Hắn cũng biết đám tỳ nữ sốt ruột cứu chủ, nên đã làm ra cái chuyện hoang đường gì.

"Phóng ngựa nơi phố xá sầm uất, theo luật có thể bị chém đầu!"

Đại Khải có luật và hình phạt nghiêm khắc. Thích Nhất Phỉ không có ý dọa người, mà thực ra là đang thuật lại chuyện ấy mà thôi.

"Các ngươi muốn cho Ngự Sử gϊếŧ ta sao?"

"Nhưng, nhưng mà.." Giai Khách-người có lá gan to lớn nhất trong đám tỳ nữ, lấy hết can đảm hồi bẩm, "Công tử bệnh nặng, Triệu đại nhân nói là chuyện có nặng/nhẹ/nhanh/chậm, nói sẽ không có việc gì đâu."

Thích Nhất Phỉ lấy tay xoa yết hầu, suýt nữa phun ra một ngụm máu như lão già.

Từ khi lọt lòng đã được phá cách phong Vương, nhìn qua phong quang vô hạn, thực tế nguy cơ tứ phía. Không biết có bao nhiêu lão gia hỏa không ưa việc này, đang chờ bắt lấy bím tóc của Thích gia.

Nói chi xa. Hai năm trước, chỉ vì a tỷ của hắn gả cho Thiếu tướng quân Tư Đồ gia, liền có kẻ lấy danh nghĩa "Văn võ cấu kết, không thể không phòng" dâng tấu, sổ con như hoa tuyết được đưa tới trước mặt Hoàng Thượng.

Hai năm sau, tới hắn trên đường trở lại phóng ngựa đả thương người, xem thường vương pháp. Chẳng lẽ những kẻ đó không tập thể đạt cực khoái, cao hứng đến phát điên sao?

Tỳ nữ của Thích gia từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, trung thành đáng tin cậy, trong tình huống bình thường, nhất định không làm ra loại quyết định váng đầu như vậy. Chỉ có thể là mệnh lệnh tùy ý của ai đó.

"Gọi Triệu A Sửu vào đây cho ta!"

Triệu A Sửu là người mà Thích quý phi cử đến trước lúc Thích Nhất Phỉ rời kinh, dưới danh nghĩa bảo vệ sự an toàn cho tỷ đệ bọn họ. Triệu A Sửu này võ công quả nhiên cao cường, nhưng vì Thích quý phi xưa nay hành sự theo kiểu duy ngã độc tôn[1], luôn quen thói phô trương mà không tính đến hậu quả. Chọc không được, không chọc cũng không xong, lại sợ đối phương lại gây thêm rắc rối cho mình, dọc đường đi, Thích Nhất Phỉ cũng chỉ có thể đem Triệu A Sửu xem như một vị Bồ Tát mà cung phụng.

Hắn ngàn phòng vạn phòng, thận trọng trong hai năm, nhưng không ngờ, vạn vạn không nghĩ tới, cuối cùng vẫn nhường sân khấu cho đối phương, thọc gậy bánh xe.

Khi Triệu A Sửu được gọi tới, Thích Nhất Phỉ đã rất vất vả để đứng lên.

Vào đầu mùa thu, thời tiết không đặc biệt lạnh, hắn chỉ phủ thêm một bộ áo lông chồn, mềm yếu không có xương yếu ớt dựa vào cửa xe, ngồi trên càng xe. Một khuôn mặt vốn là vàng là ngọc, lại được viền thêm chiếc cổ lông màu đỏ rực lửa, khí chất càng thêm cao quý, mỗi một câu chất vấn đều đầy khí phách:

"Triệu A Sửu, ngươi chính là tên hoàn toàn không có kỷ cương như vậy?"

"Chủ tử của ngươi dạy ngươi như thế?"

"Ngươi đã gấp không chờ nổi muốn hại chết ta sao?"

"Quận vương gia, nô tỳ oan uổng quá!"

Đúng vậy, Triệu A Sửu - một tên có vũ lực cao cường, mà tự xưng nô tỳ.. Chỉ có thể là Thái giám.

"Quận vương gia hôn mê bất tỉnh, nô tỳ lòng như lửa đốt, chỉ muốn hồi kinh càng sớm càng tốt để chữa trị," Triệu A Sửu ngụy biện, "Chúng ta cố ý cố ý chọn sáng sớm vào thành, khi không có người. Một đường vừa chạy vừa gõ chiêng, đường phố yên tĩnh như thế, sẽ không có va chạm gì quá lớn. Lui 10 ngàn bước mà nói, cho dù có chuyện gì, Giai Khách cùng các vị cô nương cũng cẩn thận, chuẩn bị sẵn tiền bồi thường."

Phía sau đội ngũ còn có một chiếc xe nhỏ màu xanh lam thuộc về Thích gia, nó sẽ lần lượt cấp từng cửa hàng sát đường cùng người đi đường chịu sự ảnh hưởng của đoàn xe nhận lỗi.

Mỗi người một bao có huy hiệu của Thích gia in trên giấy dầu, trong đó cũng không có gì ngoài một ít tiền xu, một ít đồ ăn vặt từ biên cương, cùng một lời cảm ơn và chúc phúc. Dân Đại Khải chất phác, lương thiện, Ung Kỳ còn ở dưới chân thiên tử, ra cửa khó tránh khỏi sẽ gặp phải mấy tên hậu duệ quý tộc kiêu ngạo bá đạo, đừng nói loại bồi thường này, nếu gặp phải loại không đưa bồi thường còn im hơi lặng tiếng, dân thường cũng đã đủ mang ơn đội nghĩa rồi.

Hiện giờ bởi vì Thích Nhất Phỉ dừng xe dạy bảo người hầu, người qua đường dần dần đi tới đều gật đầu khen ngợi, tỏ vẻ bọn họ thực thỏa mãn.

Mà người qua đường có thể thỏa mãn, nhưng Thích Nhất Phỉ lại không thực sự cho rằng chỉ như vậy liền không có việc gì.

Ung Kỳ hiện giờ đã không phải là Ung Kỳ của quá khứ nữa.

Trước khi Thích Nhất Phỉ còn chưa khôi phục ký ức, hắn mới thu được nhắc nhở từ tổ phụ. Hoàng Đế trúng gió, Quý Phi đi về cõi tiên, chúng hoàng tử ngo ngoe rục rịch, thế cục trong Kinh thành biến đổi liên tục. Trong mắt mọi người, Thích gia là phái đáng tin của nhị hoàng tử, nhất cử nhất động của bọn họ đều có khả năng trở thành thủ đoạn tấn công và tiêu diệt của người khác. Đi sai bước nhầm, như đi giày trên lớp băng mỏng.

"Ta phải làm sao với ngươi bây giờ?" Thích Nhất Phỉ tự lẩm bẩm, Quý phi đã qua đời, người cũ của bà càng trở nên vướng tay chân. Tôn không được, giáng không xong, rất khó để xử trí đúng chừng mực.

"Nô tỳ tự biết chuyện này không phù hợp với vương pháp, nhưng một lòng là vì an nguy của ngài mà suy nghĩ a." Triệu A Sửu biết rất rõ sau khi Quý phi đi về cõi tiên, hắn liền chẳng là cái thá gì, lúc này mới bức thiết lấy lòng Thích Nhất Phỉ, muốn tìm cho mình một cái đùi lớn để ôm lần nữa. Đáng tiếc, bản lĩnh thúc ngựa của hắn không đủ, nên vướng phải vó ngựa.

Thích Nhất Phỉ còn chưa mở miệng, đột nhiên thấy hoa mắt.

Trước mắt của hắn, giống như một chiếc TV cũ kỹ đã lâu không được bật lên, xuất hiện từng cái từng cái hoa tuyết gai góc, cả thế giới bắt đầu quay cuồng.

May mắn là, hắn kịp thời dùng một tay gắt gao chống đỡ trên khung xe, những ngón tay ngọc bích trắng ngần hiện rõ khớp xương, như bộc lộ ra sự thống khổ của hắn.

Thích Nhất Phỉ đột ngột lắc đầu, sau khi chịu đựng qua cơn đau thấu xương kia, lúc hắn nhìn lại, có một dòng ký tự nhỏ màu đỏ như máu hiện ra trước mặt hắn.

"..."

????

Không chờ Thích Nhất Phỉ nhìn rõ những gì được viết trong chữ "... Còn có mười ngày", màu máu đã biến dạng rồi biến mất khỏi mắt hắn một lần nữa. Những gì tiếp theo, là một âm thanh dễ nghe như tiếng gảy đàn, đánh vỡ sự bình tĩnh của hiện trường.

"Áp giải hắn ta về quan phủ là công bằng nhất."

"Chính là không biết Thích Quận Vương có nguyện ý không, có bỏ được không."

Chờ Thích Nhất Phỉ lại ngẩng đầu nhìn về phía đám người, đã không tìm được người vừa lên tiếng. Chỉ mơ hồ nhìn thấy một thanh niên dáng người khá dài, như công tử cải trang vi hành, được thị vệ dọn đường rời khỏi dòng người.

* * *

Đêm đó, trong Trọng Hoa điện, đèn l*иg trong cung luôn sáng, đem quỳnh lâu * trống vắng chiếu như ban ngày.

Tin tức của Thích Nhất Phỉ có phần tụt hậu. Sau nhiều ngày đổ máu và hy sinh, kẻ đứng đầu tòa Hoàng thành long bàn hổ cứ *, sớm đãtrần ai lạc định **, khôi phục lại sự sặc sỡ lóa mắt năm xưa, nghênh đón vị chủ nhân cuối cùng của nó.

Nhϊếp chính vương - Thất hoàng tử - Văn Tội.

Văn Tội, ngồi một mình trước kệ thông kim bác cổ, nhớ lại báo cáo của thuộc hạ, tiểu Quận vương Thích gia thật sự đã đưa Triệu A Sửu đến Ứng thiên phủ, khác xa với những lời đồn đãi thị sủng mà kiêu **.

Lúc này, Văn Tội đang chơi với một đồng xu bằng đồng có in dòng chữ "Thiên Nam thông bảo" trên tay. Đây chính là khoản bồi thường mà tỳ nữ Thích gia dùng để bồi thường cho những người qua đường. Nó được đặc chế vào năm tỷ đệ Thích gia sinh ra. Thiên Hòa Đế ban cho bọn họ vàng bạc cả đời cũng xài không hết, còn tri kỷ chuẩn bị tiền đồng dùng khen thưởng. Chia thành "Thiên Nam" và "Địa Bắc", đồng xu trước mắt này, mang theo dấu vết hơi thở cực kỳ dày đặc độc thuộc về Thích Nhất Phỉ.

Thích Nhất Phỉ...

Đó là giấc mộng niên thiếu mà Văn Tội sắp quên đi, liền ở giờ này ngày này dưới lầu Duyệt Giang, trên phố phồn hoa, hoa rơi gặp lại.

Từ biệt bao năm, Thích tiểu Quận vương trông càng đẹp mắt hơn hai năm trước.

Quá khứ như thủy triều vọt tới, Văn Tội đánh giá cao chính mình, cũng xem nhẹ đối phương.

Người kia như ánh hào quang rực rỡ, dáng dấp tựa bạch ngọc, há có thể nói quên liền quên? Từ môi đến cằm tỉ lệ vừa phải, đường cong đẹp mắt, rất thích hợp để véo hay làm gì đó.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Trong ấn tượng của Thích thụ, Văn công vẫn là Thất hoàng tử kém chút bị bỏ rơi ở trong lãnh cung, tiểu đáng thương ngây thơ.

Nhưng thật ra công.. Sớm đã là Nhϊếp Chính Vương ai ai cũng biết.

Cho nên mới nói, sinh bệnh hỏng việc, ừm hứm = V =

CHÚ THÍCH

[1] Duy ngã độc tôn (唯我独尊 -Wéi wǒ dú zūn) : [天上天下 tiān shàng tiān xìa] có lẽ ai cũng có thể lý giải được. Nó có nghĩa là thiên thượng thiên hạ tức trên trời dưới đất, trong cõi này. Như vậy câu [天上天下, 唯我独尊 tiān shàng tiān xìa, wéi wǒ dú zūn] có nghĩa là trên trời dưới đất, chỉ ta hơn hết.

*Quỳnh Lâu: Lầu gác làm bằng ngọc đẹp.

* 龍蟠虎踞 long bàn hổ cứ: Rồng nằm hổ ngồi, chỉ thế đất hiểm yếu.

**Trần ai lạc định (尘埃落定) : Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc, mọi chuyện đã định

*thông kim bác cổ: Học rộng biết nhiều, am hiểu cả xưa lẫn nay. Ý trong câu này là ngồi trước kệ sách đủ mọi thể loại, chỉ sự đọc nhiều hiểu rộng của Văn Tội

**thị sủng mà kiêu: được yêu thích mà trở nên kiêu căng ngạo mạn

*Màn hình TV xuất hiện những hoa tuyết gai góc nhìn giống thế này

Đại Nạn Buông Xuống - Chương 3: Ngày thứ 2.2 bỏ công sức: Mùa hoa rụng gặp lại nhau