Chương 21: Ngày thứ 11.2 bỏ công sức: Chó ngoan không cản đường

Editor: Yue

Là Cát tinh được cả Đại Khải biết đến, người lọt vào mắt xanh của Thiên Hòa đế, Thích Nhất Phỉ từ nhỏ đến lớn không thể chỉ nhận được sự khen ngợi và lợi ích, càng nhiều vẫn là "Cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ"*. Đặc biệt là cái cây Thích Nhất Phỉ này, ở trong mắt mấy cái cây khác, hoàn toàn chẳng hề ưu tú, chỉ là sinh đúng thời. Cái này cũng không thể bị người ghi hận nha.

(*nguyên văn: "Mộc tú với lâm, phong tất tồi chi".)

Khi Thiên Hòa đế còn, không ai dám khó xử Thích Nhất Phỉ, dù không ưa, cũng không làm gì được, chỉ có thể nhịn.

Bây giờ...

Vị công tử mới tới này, họ Ngô, tên một chữ "Tình". Chính là khi Phó Lý còn là trạng nguyên, thì hắn ta là cái Thám Hoa kia. Bây giờ cũng ở trong triều làm quan, chẳng qua Phó Lý trở thành tâm phúc của Nhϊếp chính vương, đã một bước lên trời, tình huống hiện tại bất đồng. Ngô đại nhân vẫn đang quay cuồng trong Hàn lâm viện, để xây dựng nhân mạch và tư cách tiến vào nội các sau này.

Vương triều chính thức của Đại Khải, thường có luật bất thành văn "Không tiến sĩ không vào Hàn lâm, không Hàn lâm không đi vào Các", nếu muốn một ngày nào đó trở thành thủ phụ(tể tướng) Đại Khải như Thích lão gia tử, đứng trong thế gian hô mưa gọi gió, vậy thì phải từng bước một mà đến.

Nhưng sau mỗi lần khoa cử, liền có thêm một nhóm người muốn như thế, lặp đi lặp lại, Hàn lâm viện liền trở nên vô cùng cồng kềnh từ lúc nào không biết.

Nói cách khác chính là, vị Ngô đại nhân này có thể xuất hiện trên con đường đến Triều Thiên cung ở vùng ngoại ô vào ngày này, giờ này, có thể tưởng tượng được là hắn ta có bao nhiêu nhàn rỗi.

Người nhiều hơn việc, càng ngày càng rảnh rỗi. Mà rảnh rỗi thì hay sinh nông nổi.

Mà chuyện văn nhân làm, luôn rất độc đáo, tuân theo tinh thần "Quân tử có thể kêu, liền tuyệt không động thủ", cùng bản lĩnh hèn hạ và thâm độc, ngay cả việc Ngô Tình thích tìm Thích Nhất Phỉ bỏ đá xuống giếng, đều lộ ra vẻ vặn vẹo của chứng bệnh thần kinh.

"Điện hạ, con đường phía trước bị chắn." Hạ nhân đến báo như thế.

Thích Nhất Phỉ cau mày: "Chuyện gì xảy ra?"

"Gia đinh của Ngô đại nhân nói... Nói là đang đuổi chó." Hạ nhân cách mành, cẩn thận từng li từng tí trả lời, vì sợ Thích Nhất Phỉ sẽ không vui, ngay cả hắn cũng cảm nhận được bầu không khí, huống chi Thích Nhất Phỉ.

"Đuổi chó?"

Không đợi Thích Nhất Phỉ hỏi lại. chỉ thấy bên kia đường, giọng nói độc nhất vô nhị như công công gian tế của Ngô công tử vang lên giữa đường phố vắng vẻ: "Nhanh chặn cái thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia lại cho ta, ngày hôm nay gia liền muốn thay trời hành đạo, đánh kẻ sa cơ!"

Thể loại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, không cần trí thông minh đều có thể nghe ra được.

Thích Nhất Phỉ cũng không cần hỏi Ngô Tình đang yên đang lành phát điên cái gì, hắn ta chính là cố ý đến kiếm chuyện! Thích Nhất Phỉ tính tình cũng hung bạo, kiên quyết không chịu nổi. Đáng tiếc, không chờ hắn vén rèm hồi một câu "Sa cơ hay không khó mà nói, nhưng ít ra chó ngoan cũng không nên cản đường", sau đó dạy cho Ngô Tình một chân lý làm người-- "Trước tiên vén giả tiện" thì xa giá điêu ngọc của Nhϊếp chính vương đang theo sát phía sau Thích Nhất Phỉ, cũng đã khí định thần nhàn đi tới.

Xe ngựa dừng lại, bọn thị vệ hung hãn, cả con đường vắng lặng.

Giọng nói của công công hàng thật theo đó vang lên: "Ôi chao, Ngô đại nhân, quan uy thật lớn nha."

Vô cớ cản đường cản phố như vậy, không biết điều sớm tránh đi, lại rất tiêu chuẩn phạm tội về lễ nghi. Phạm tội về lễ nghi, là một chủng loại tội danh rất đặc biệt, ở Đại Khải đã có hệ thống luật rất thành thục. Không chỉ thể hiện ở trên triều đình quân thần, cũng thể hiện ở mọi phương diện giai cấp.

Phạm tội về lễ nghi, có thể lớn có thể nhỏ, kết quả xử phạt vẫn luôn là tùy từng người mà khác nhau.

Nếu trên đường này chỉ có Thích Nhất Phỉ và Ngô Tình, Thích Nhất Phỉ có lẽ không thể dùng phạm tội về lễ nghi mà cứng đối cứng vối Ngô Tình, dù sao uy vọng trong triều của Thích lão gia tử đã theo chính quyền thay đổi ngày càng suy sụp.

Ngô Tình thấy Thích Nhất Phỉ rốt cuộc sắp lâm vào rủi ro, liền cố ý tìm đến Triều Thiên cung, muốn đích thân chế nhạo.

Ngô Tình biết Thích Nhất Phỉ là Quận vương, lại tự tin với thân phận ở Hàn lâm viện của mình, cảm thấy Thích Nhất Phỉ muốn trị tội của hắn ta, sợ cũng là không dễ dàng, sẽ càng làm cho người ta tưởng rằng Thích Nhất Phỉ chuyện bé xé ra to, thậm chí còn có khả năng trở thành một chứng cứ phạm tội của Thích lão gia tử-- dung túng người nhà hϊếp đáp đồng hương, vũ nhục quan viên triều đình.

Nhưng bây giờ có Văn Tội ở đây, tình hình lại khác, huống hồ những sai lầm nhỏ ngoài ý muốn mà ở trước mặt Nhϊếp chính vương thì sẽ thay đổi cực đại, càng không cần phải nói là Ngô Tình cố ý.

Không cần Văn Tội tự mình ra mặt, sau khi giọng nói quen thuộc của thái giám họ Đinh bên cạnh vang lên, liền doạ rớt lá gan của Ngô Tình ngay tại chỗ. Ngô Tình một lòng luồn cúi suy nghĩ muốn trèo lên cao, không có khả năng không biết bây giờ trong ngoài triều đình có ai là người tâm phúc, ai là người tuyệt đối không thể đắc tội. Nhϊếp chính vương không thích nội thị, Đinh thái giám có thể lấy thân phận công công, vững vàng gót chân ở bên cạnh Nhϊếp chính vương, đủ chứng minh bản lãnh của hắn.

"Đinh công, tha mạng a." Ngô Tình gần như sợ chết khϊếp, càng sợ ngất đi không giải thích được rõ ràng hơn, chỉ có thể mạnh miệng, dẫn đầu xuống ngựa, là người đầu tiên quỳ phục sát đất, những người có mặt tại hiện trường cũng phần phật mà quỳ xuống.

Chỉ có Thích Nhất Phỉ vẫn ngồi trong xe ngựa, tiếp tục ngớ người.

Này, phong cách của Thất Hoàng Tử không giống như người ta đã nói lắm mợi!

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu ý: Một đầu bếp từ【 Tứ Xuyên 】, cái này... Thật sự là... Vào thời nhà Minh đã có danh xưng【 Tứ Xuyên Thừa tuyên Bố chính sứ ti 】này, viết tắt là【Tứ Xuyên Bố Chính ti 】_(:з" ∠)_.

Thậm chí, từ thời nhà Minh, hay xa hơn là thời nhà Nguyên, nó đã được gọi là【 tỉnh Tứ Xuyên 】.

[Hết chương 11]