Chương 17: Ngày thứ 9.2 bỏ công sức: Ta là tiên sinh

Editor: Yue

Thật sự khó xử rồi. Dù sao thiết kế kiệu này vốn chỉ cho một người ngồi, hai thanh niên ngồi thì hơi chật chội.

Nhưng hiện tại Thích Nhất Phỉ khẳng định không thể nói ra lời này nha, hắn luôn cảm thấy nếu hắn nói, Thất hoàng tử sẽ phải rơi lệ ngập Triều Thiên cung mất. Chao ôi, vị hoàng tử này là người tốt, chỉ là quá nhạy cảm và yếu đuối thôi.

"Không khó xử đâu!" Thích Nhất Phỉ chủ động mời, vội vội vã vã vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, thậm chí còn dùng cả chiêu "Cưỡng bức dụ dỗ", "Mau tới, đừng ngập ngừng nữa! Ngươi mà không lên, ta sẽ xuống đi cùng ngươi ngay đấy!"

Oa, Thích Nhất Phỉ cảm thấy chính mình quả thực quá bá đạo đi, chưa có Quận vương gia nào tà mị lãnh khốc hơn hắn đâu!

"Vậy ta liền... Cung kính không bằng tuân mệnh." Văn Tội mỗi một câu đều nói có chút chậm rì rì. Lúc thường y không thích cười, hôm nay không hiểu sao mấy lần suýt không kiềm chế được loại cảm giác như một con sói đuôi to.

Sau một hồi dằn vặt, cả hai ngồi cùng nhau. Những người trong cung cũng bị chấn động chết lặng bởi hành động làm mới tam quan lần này. Dù khó có thể giải thích được nhưng cảm thấy nếu là Cát tinh của Thích gia, vậy không có gì là không thể, bọn họ không nên thấy kỳ quái. Từ lão hoàng đế đến Nhϊếp Chính Vương, ai cũng chạy không thoát.

Kiệu quả nhiên hơi nhỏ, cho dù Thích Nhất Phỉ còn chưa hoàn toàn trưởng thành, dù là vóc người chưa thành niên, ngồi cùng Văn Tội, vẫn phải vai kề vai, chân dựa chân. Cách chiếc áo choàng, cũng có thể cảm thấy được cái đùi kề sát nóng bỏng như bị thiêu đốt.

Thích Nhất Phỉ cũng không biết tại sao mình lại đỏ mặt như thế này, nhưng chính là thẹn thùng không ngốc đầu lên được.

Đương nhiên, tuổi thọ tăng trưởng khả quan, vẫn rất làm say lòng người.

Có lẽ là ở quá gần, bàn tay với khớp xương rõ ràng của Thất hoàng tử vô tình đặt lên đầu gối của Thích Nhất Phỉ, cả đoạn đường y cũng không nhận ra mình đã để nhầm chỗ. Thích Nhất Phỉ đỏ mặt, mấy lần muốn mở miệng, nhưng trước ánh mắt chân thành của Thất hoàng tử đều không nói ra được.

Để thì để đi, ai cũng là nam nhân, có thể mất miếng thịt nào sao? Thích Nhất Phỉ không thèm đếm xỉa, cảm thấy mình cái gì cũng ngượng ngùng, tốt hơn là giả bộ không phát hiện, còn có thể âm thầm tăng thêm tuổi thọ.

Thích Nhất Phỉ trong suốt quá trình đều đang lo lắng, có phải mặt của mình đã nóng lắm rồi chăng, nên cũng không kịp nhìn thấy, vị hoàng tử điện hạ mà hắn cảm thấy như một tờ giấy trắng, đã mấy lần không kiềm được, khó khăn lắm câu môi, mới giữ vững thể diện.

Văn Tội vẫn luôn ghét người khác chạm vào mình, y tưởng rằng tối hôm đó tiếp xúc với Thích Nhất Phỉ là một sự ngoài ý muốn, nhưng đến bây giờ mới phát hiện ra không phải. Y không cố kỵ kết quả Thích Nhất Phỉ đặc biệt, y cũng chỉ có thể tiếp thu ở cùng Thích Nhất Phỉ, đồng thời rất muốn cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, giống như y từng lưu luyến như vậy.

Ngỡ như đã đi qua một thế kỷ dài thiệt dài, cuối cùng mới tới Tập Nghi Đình.

Thích Nhất Phỉ giống như bị ai đốt cái mông, chưa kịp ổn định kiệu đã vọt ra ngoài. Đi được vài bước, sợ mình lại làm Thất hoàng tử hiểu lầm, giấu đầu hở đuôi vẫy tay với kim chủ tuổi thọ của mình, nói: "Mau, mau theo kịp."

Như định liệu từ trước, Văn Tội tâm tình rất tốt, tản bộ nhàn nhã chuế ở phía sau sân vắng, nhìn Thích tiểu quận vương tung tăng nhảy nhót ở trước mặt, dù không trang trọng cũng đáng yêu như vậy.

"Phu tử sao còn chưa tới?" Thích Nhất Phỉ nhìn quanh trong đình, không thấy người nào khác. Lần này, tiểu quận vương thần kinh thô, cuối cùng cũng nhận ra được, hắn bây giờ đã khác xưa rất nhiều. Lúc còn Lão hoàng đế, chỉ có thể là người khác chờ hắn, nào có đạo lý hắn chờ người khác?

Đương nhiên, chờ cũng có lạc thú của chờ, Thích Nhất Phỉ tích cực phát triển mối quan hệ với "bạn học" của mình.

Hai ngày ngồi cùng nhau ở chỗ đình nghỉ ngơi, dù cách một chút khoảng cách, dọc theo đường đi, Thích Nhất Phỉ vẫn không khỏi có chút hỏa thiêu hỏa liệu từ thoát thân mà ra.

Cuối cùng vẫn là Văn Tội mở đầu câu chuyện: "Hai năm qua ngươi đều ở biên quan?"

"Đúng vậy." Thích Nhất Phỉ gật gật đầu, cảm thấy đây quả thực là buồn ngủ liền có gối kê, hắn hoàn chưa nghĩ ra cách làm bằng hữu với Thất hoàng tử như thế nào, Thất hoàng tử đã chủ động như vậy liền tiếp lời, "Biên quan chơi cũng vui, sa mạc cát vàng, cứng cáp vô ngần, có thể đi lang thang không mục đích trên một con ngựa, có thể bắn tên múa đao, còn có thể hò hét với hoàng hôn trên sông dài, mặt trời có biết ta vui sướиɠ đến mức nào hay không."

Nhìn ra được, đối với cuộc sống bên ngoài hoang dã hai năm, Thích Nhất Phỉ thật sự rất hưởng thụ. Hắn vừa nói chuyện vừa khua tay múa chân, căn bản không giấu đi được sự vui mừng. Vui đến quên cả trời đất như vậy, chẳng trách một lần đưa thân đều có thể đưa đi tận hai năm.

Khi đi, a tỷ Thích Nhất Y của hắn vẫn còn là một tiểu thư khuê các, khi trở lại, vị Quận chúa nổi tiếng khắp Kinh thành kia đã làm mẹ.

Văn Tội cũng tỏ tâm ý ngóng trông nghe chuyện, bằng cách đặt câu hỏi, lại một lần nữa thu hẹp khoảng cách giữa y và Tề Diệc Soái từng chút một.

"Cháu ngoại gái của ta cũng khá thú vị." Thích Nhất Phỉ căn bản không chú ý tới. Khi hắn đề cập đến đứa cháu ngoại gái chưa đầy một tháng tuổi của mình, thì cái đề tài này càng bất tận hơn, "Nếu không phải là do tổ phụ tuổi tác đã cao, sống một mình ở kinh, ta không yên lòng, ta đại khái liền muốn ở biên thành an gia trí nghiệp, giá nhà bên kia vừa tiện nghi vừa rẻ như cho vậy đó."

Văn Tội liếc nhìn Thích Nhất Phỉ một cái thật sâu, cũng may là, ngươi vẫn trở lại.

"Sao vị Phu tử này còn chưa tới?" Thích Nhất Phỉ nói đến mệt, nhấp một ngụm trà mà Văn Tội đưa cho mình, cũng nếm không ra ngon dở, chính là cảm thấy nó có mùi thơm, dư vị ngọt ngào, uống khá được.

Văn Tội rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, giơ tay lên, chỉ vào chính mình: "Kẻ hèn bất tài này, chính là tiên sinh của ngươi."

Thích Nhất Phỉ: "? ? ?" Chuỗi logic này có gì đó sai sai rồi đó!

Tác giả có lời muốn nói:

tiểu kịch trường:

Văn công: Ta là tiên sinh của ngươi, ngươi hiểu không?

Thích thụ: ...Ta không hiểu! ! !

PS: Tiểu kịch trường đều là tác giả nói nhảm, không liên quan gì đến chính văn. Công không trọng sinh, không xuyên qua, chính là hoàng tử cổ đại nghịch tập từ đầu chí cuối.