Editor: Yue
Phó Lý rốt cuộc là như thế nào mà còn sống rời đi Trọng Hoa điện, chính hắn cũng không nhớ rõ, chỉ cảm thấy dưới chân phiêu phiêu, một đường ngơ ngác, hoảng hoảng hốt hốt mang theo thánh chỉ về nhà.
Phần sinh tử kí©h thí©ɧ nhất thời này, hắn không xứng nắm giữ, hắn nguyện thành kính dâng hương trước mặt Phật Tổ, dùng mười năm tuổi thọ, đổi lấy ngày sau không bao giờ gặp lại.
Nhưng có lẽ là do tâm của Phó đại nhân không đủ chân thành đi.
Trước khi Phó Lý bước vào nhà, từ xa nhìn thấy phủ đệ, kém chút bị tức ra bệnh tim. Chỉ thấy trước cửa lớn Phó gia, bị người giăng một tấm
hoành phi*, treo trên đầu hai con sư tử đá, chữ đen trên nền trắng, bốn góc có móc câu bằng bạc.
- - Phó Li Nô hắn thấy chết mà không cứu, hắn không phải là người!
Đầu sỏ gây tội không hề né tránh, thẳng thắn cương nghị đến mức không quên khắc con dấu chữ "Phỉ" khổng lồ, sợ người khác không biết là hắn tạo nghiệt. Mà người này càng là, trực tiếp ngồi ngay ngắn trên bậc thang cười toe toét, mặc cho lính gác cổng, quản gia thuyết phục như thế nào cũng sống chết không tiến vào bên trong nghỉ ngơi, vừa nhìn liền biết muốn náo lớn.
Nơi này chính là Đại Công Phường, những người sống trong đó không phải là hậu duệ quý tộc, chính là quan to trong triều. Bát quái vĩnh viễn luôn có một đôi cánh nhỏ của riêng nó, một giây bay vào ngàn gia vạn hộ, không chỗ nào giữ lại.
Dạ dày của Phó đại nhân, càng đau.
Đem dây cương giao cho mã phu, Phó Lý tiến lên vài bước, ở trên cao nhìn xuống người bằng hữu tốt của hắn, không còn dáng vẻ công tử hào hoa phong nhã, không tranh với đời như trước mặt người ngoài, chỉ còn lại cơn tức đến nổ phổi: "Không gặp hắn, ngươi có thể chết hả?"
"Có thể." Thích Nhất Phỉ rất chân thành trả lời.
"..."
Những gì Thích Nhất Phỉ nói đều là sự thật, sau khi chặn cửa Phó gia sáng nay không thành công, hắn liền đi làm những thử nghiệm khác. Hắn làm chuyện tốt tương tự như đêm qua không dưới mười lần, khi gia gia hắn hạ triều trở về, suýt chút nữa tưởng là hắn bị cái gì ô uế đi theo. Đến chuyện đi tìm đạo sĩ khai đàn tố pháp tâm mà cả thiên hạ không tán đồng ông đều làm.
Nhưng ngay cả khi Thích Nhất Phỉ cố gắng như vậy, con số đếm ngược trước mặt vẫn không thay đổi chút nào, xem như là hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ làm công đức tăng tuổi thọ của hắn.
Hiện tại, chỉ có thể liên lạc với người tối hôm qua là cách duy nhất để tự cứu mình.
Nếu không phải bị đe dọa, nhìn mạng sống đang trôi qua từng ngày đến như vậy, Thích Nhất Phỉ cũng sẽ không đập nồi dìm thuyền liều chết đến mức gây khó dễ bằng hữu của mình như thế.
Thích Nhất Phỉ đã tính đến chuyện nói thẳng về Sổ Sinh Tử, đáng tiếc không nói ra được. Có lẽ là thiên cơ bất khả lộ đi, điều này cũng không khiến hắn cảm thấy đặc biệt kinh ngạc, dù sao dựa theo vô số kinh nghiệm đọc sách của hắn, phần lớn bàn tay vàng, không dưới một cái làm cho vai chính không thể tiết lộ. Như thể muốn nói: Nói ra là mất đi điểm thần bí nga~~.
Hai người giằng với nhau trước cửa Phó gia một lúc lâu, cuối cùng rút hoành phi về, đến thư phòng Phó Lý.
Thích Nhất Phỉ và Phó Lý mỗi người chiếm một góc, tiến hành lần giằng co cuối cùng.
"Đến đến đến, làm phiền ngài thu xếp công việc bớt chút thì giờ giải thích cho tiểu nhân một chút, ngài rốt cuộc coi trọng cái gì ở hắn?" Phó Lý thật sự không nghĩ ra Thích Nhất Phỉ muốn chết muốn sống một hai phải tìm hiểu Văn Tội như vậy là vì sao, ngoại trừ tình yêu, hắn không thể tìm thấy lời giải thích nào khác.
"Ta không coi trọng hắn nha." Thích Nhất Phỉ rất suy sụp, "Tại sao phải xem trọng một người nam nhân có gia có thất? Ta phong lưu không có sức hấp dẫn vậy sao? Thành công đương cái ngoại phòng à?"
"Hắn ta chưa thành hôn!!!" Du͙© vọиɠ cầu sinh khiến Phó Lý trước tiên phải làm sáng tỏ việc này, trước khi Thích Nhất Phỉ ngờ vực nhìn lại, Phó Lý đã thu dọn tâm tình kích động của mình, chỉnh đốn lại quần áo, giả vờ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, đặc biệt đàng hoàng trịnh trọng tự động sửa sai, "Sáng nay ta cố ý lừa gạt ngươi."
"Ta đoán đúng mà." Ta cũng rất thông minh, Thích tiểu Quận vương lại khoe khoang như thế đấy.
Phó Lý: "Cho nên, ngươi đến cùng muốn cái gì?"
"Ta muốn làm bằng hữu với hắn." Vẻ mặt Thích Nhất Phỉ nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.
Phó Lý đợi đã lâu, trong thư phòng tràn đầy danh ngôn thánh hiền, hắn thật sự chỉ đợi được một câu như vậy, quả là rất buồn cười. Phó Lý cũng thật sự cười, sau khi ôm bụng cười xong, thấy Thích Nhất Phỉ không thay đổi lời nói, hắn mới dần dần ý thức được..
"Không phải là ngươi nói thật chứ?"
"Là thật." Thích Nhất Phỉ gật gật đầu, hắn cũng biết nói như vậy không dễ tin được, lại bổ sung, "Dù sao, ngươi chớ xía vào, ta có chừng mực. Thực ra, ta đại khái cũng đoán được hắn là ai, có thể hiểu tại sao ngươi không muốn để cho ta tiếp xúc với hắn, nhưng ta kết giao, xưa nay không phải để ý hắn tốt hay xấu, mà là xem ta có nguyện ý hay không."
Phen phân tích cảm xúc chân thật này khiến Thích Nhất Phỉ suýt chút nữa bị chính mình làm cảm động.
Phó Lý đội mũ quan ngồi trên ghế, ngón tay mảnh khảnh gõ nhịp nhàng lên tay vịn, một lần nữa xác định với Thích Nhất Phỉ: "Ngươi thật sự đoán được?"
Đôi khi, Thích Nhất Phỉ thật sự không đáng tin cậy.
Thích Nhất Phỉ âm thầm giơ "Bảy" ngón tay.
Kỳ thực Thích Nhất Phỉ không nghĩ tới Thất hoàng tử có cái gì không thể nói, nhưng có lẽ gần đây bị người chung quanh ảnh hưởng, cứ như làm chuyện mờ ám, trong lòng hắn bất giác cũng trở nên thần bí lên.
Phó Lý đồng tử co rụt lại, ngừng tay, gắt gao nắm lấy tay vịn, một hồi mới gật đầu, xem ra hắn thật sự biết.
Thích Nhất Phỉ thực nỗ lực khống chế để nụ cười của mình đừng quá đắc ý.
(Continue)
CHÚ THÍCH
*Hoành phi = Biểu ngữ (banner) thời hiện đại.