Editor: Yue
"Thùng thùng thùng", tiếng gõ cửa đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, đánh gãy Thích Nhất Phỉ đang cứng họng không nói nên lời.
Quận vương phủ đêm nay thật là náo nhiệt.
Thích Nhất Phỉ bước tới mở cửa, đứng ngoài cửa chính là bạn học "Li Nô" vừa được nhắc đến, tuấn mỹ đa tài, phong lưu không kềm chế được. Hắn không nên có họ Phó, nên họ Tào mới đúng.
Quần áo của Phó đại nhân khoác hờ trên vai, không thể miêu tả là "Hơi vô tổ chức", mà là phanh ngực lộ đầu nhũ, cực kỳ phóng đãng, có thể thấy tốc độ cực nhanh, hành sự gấp gáp.
Đương nhiên, Phó Lý không thể sáng suốt nổi, đột nhiên có dự cảm tối nay Nhϊếp chính vương sẽ đột ngột đến đây.
Hắn bị Cấm vệ quân - người vẫn luôn bảo vệ ở phía sau Văn Tội -- giữ khoảng cách vừa đủ để không quấy rầy Nhϊếp Chính Vương tản bộ lại có thể vừa có thể bảo vệ y, hơn nửa đêm gõ cửa, miễn cưỡng bị gọi ra. Sở dĩ Cấm vệ quân không dám trực tiếp đi tới đại môn Quận vương phủ, đương nhiên là bởi vì khi Nhϊếp chính vương bị lôi vào, hắn hoàn toàn không có ý phản kháng.
Thậm chí, có chút hưởng thụ?
Đầu của Phó Lý như to ra gấp đôi, nhưng vẫn không ngừng chạy đến "Cứu giá". Không phải cứu Nhϊếp chính vương, mà là cứu vị bằng hữu họ Thích - tên bằng hữu trong đầu tựa hồ thiếu cái gì đó, từ nhỏ đã khác người thường của hắn.
Đối với Thích Nhất Phỉ, hắn thật giống trời sinh liền không để ý tới giai cấp tôn ti gì, hắn không thích người khác quỳ gối với mình, cũng không thích tự mình quỳ gối trước người khác. Đây cũng không thể nói Thích Nhất Phỉ không rành cách đối nhân xử thế, dù sao hắn còn nhỏ luôn thường xuyên ra vào cung đình, lúc nên quỳ cũng sẽ quỳ, không chút qua loa. Nhưng mà, chỉ cần lão hoàng đế cho hắn chút ánh mặt trời, hắn liền dám tỏa sáng.
Tự hỏi, có hoàng tử nào cưỡi cổ lão hoàng đế không?
Thích Nhất Phỉ từng cưỡi qua.
Không chỉ một lần.
Phó Lý từng là thư đồng của Tam hoàng tử trước khi thi đậu công danh. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thích Nhất Phỉ ở trong cung, Tiểu Quận vương ở cách vách nhà mình trong ấn tượng của hắn là một tên cả ngày chỉ biết đuổi theo a tỷ muốn ăn đồ ngọt, cư xử như nhi tử ngu ngốc của nhà địa chủ, đang ở... trên cổ Thiên Hòa đế. Một đôi bàn tay nhỏ nhắn bằng thịt, đang siết chặt lấy hai hàng hạt châu trên Kim long, gan lớn đến độ người xem muốn vắt mồ hôi thay hắn.
Thần kỳ nhất chính là, Thiên Hòa đế cố tình thích kiểu này, ôm Thích Tiểu Quận vương, người như trẻ hơn hai mươi tuổi, gào thét chạy qua thư phòng nơi các hoàng tử đi học, không biết hấp dẫn ánh mắt ghen tị của biết bao nhiêu người.
"Khuể Bộ." Văn Tội lên tiếng trước.
Khuể Bộ là đích tự của Phó Lý, lấy từ "
Bất tích khuể bộ, vô dĩ chí thiên lí*", tên và ý nghĩa khá truyền thống.
(*不积跬步,无以至千里 dịch nghĩa: Nếu không thể tích lũy một bước, thì không thể đạt được một ngàn dặm.)
Phó Lý là nhân tinh, tự nhiên không có khả năng phá đám vào lúc này, tuy rằng không biết gọi y là gì, nhưng vẫn hàm hồ cho qua chuyện: "A, ngươi đến rồi."
Thích Nhất Phỉ căn bản không quan tâm những cơn sóng ngầm trong đó, hắn vẫn đang đợi Phó Lý giới thiệu y với hắn đây.
Khi Phó Lý nhìn vào đôi mắt đào hoa nóng lòng muốn biết của Thích Nhất Phỉ, liền cảm thấy đau dạ dày, đau hết lần này đến lần khác. Thứ cho nói thẳng, không biết đã bao nhiêu lần, Phó đại nhân phát ra câu tra hỏi từ tận linh hồn, tại sao lúc trước hắn lại kết giao với một tên bằng hữu như vậy?
"Muộn rồi, không tiện quấy rầy, chúng ta cáo từ trước nhé?" Phó đại nhân thử mở miệng.
"Được." Văn Tội cũng không cố ý làm khó dễ.
"Ể? Vậy là đi rồi? Không ngồi một hồi sao?" Ngược lại thành Thích Nhất Phỉ tiếc nuối nhất, còn là cái loại luyến tiếc không nỡ rời xa kia.
Thích Nhất Phỉ một đường đưa hai người ra ngoài cổng, một tay vịn cửa son, một tay có chút cố gắng vươn tay. Dù không ép ở lại, nhưng với một đôi mắt biết nói, như trông mong như mỏi mắt chờ mong. Miệng như muốn nói lại thôi, như thể đang nói: trò chuyện chút đi 10 đồng thôi mà.
Nhưng Phó đại gia chính là lãnh khốc vô tình như vậy, đúng chất nam nhi, sau khi quay đầu sẽ không bao giờ nhìn lại!
Sau khi đi qua một góc phố, Phó Lý liền đi theo một mảnh cấm vệ quân như mèo rình ở đó, đồng loạt quỳ xuống thỉnh an. Văn Tội là Nhϊếp chính vương, nhưng y đã như hoàng đế từ lâu, đang chờ lão hoàng đế tắt thở mà thôi.
Trên con phố vắng, cả một đội quân đang im lặng mà quỳ.
Mà...
Văn Tội căn bản không quẹo theo, y dừng bước, cũng xoay người, giơ tay vẫy gọi Thích Nhất Phỉ, sau khi nhận được phản hồi tích cực từ phía đó, Tiểu Quận vương đã cố gắng hết sức để vẫy tay đáp lại.
Vào một đêm rất yên tĩnh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kim rơi, Thích Tiểu Quận vương lấy hết dũng khí, hét lên một câu đủ để cả đời Văn Tội không thể nào quên được.
"Đại gia sau này thường xuyên đến chơi nhaaa!"
Không ai biết Nhϊếp chính vương biểu tình như thế nào, ngoại trừ Thích Nhất Phỉ. Mà Phó đại nhân - người đang quỳ ở góc phố bên này, thiếu chút nữa đầu nặng chân nhẹ, thân mật hôn mặt đất.
Nói xong lời này, liền nghe "Ầm" một tiếng, cửa sau của Quận vương phủ gắt gao đóng lại.
Thích Nhất Phỉ không tin nổi chính mình có thể táo bạo như vậy! Nhưng suy cho cùng cũng là chuyện quan hệ đến mạng của bản thân, nên không quan tâm đến sĩ diện của mình cho lắm. Hắn chỉ muốn nhanh chóng làm cho vị công tử xa lạ chưa từng nếm trải sự đời này có thể không quên được hắn trong thời gian ngắn.
Cách một con đường cái sạch sẽ, Văn Tội đứng nhìn cửa sau của Quận vương phủ thật lâu, hơi cúi đầu xuống, thần sắc không rõ ràng.
Chờ khi đến Phó gia đèn đuốc vốn đã sáng trưng, Văn Tội hoàn toàn không khống chế được muốn nhìn vào góc ống tay áo của mình, đó là nơi mà Thích Nhất Phỉ đã chạm vào. Mang theo sự đυ.ng chạm và ấm áp làm cho y rất không thích ứng được, rõ ràng là tránh còn không kịp, rồi lại nhịn không được muốn cảm nhận mùi vị còn sót lại.
Phó gia lão gia tử bệnh cũ quấn thân, trước khi cuộc chiến đoạt vị bắt đầu, cũng đã chuyển đến biệt trang ở ngoại ô Kinh Thành - nơi có nước ấm để tu dưỡng.
Bây giờ, cả Phó gia to lớn, do Phó Lý làm chủ. Các thành viên khác trong Phó gia cũng không dám dễ dàng đi ra thỉnh an nếu không được Phó Lý chấp thuận.
Không phải Phó Lý thật sự được đám người nể phục, chỉ là Phó Lý là một trong những người hiếm hoi trong bàn cờ đoạt vị vừa kết thúc, đi theo người ít có cơ hội áp đảo nhất. Không có bao nhiêu người xem trọng Thất hoàng tử, nhưng luôn có người sẽ bí quá hoá liều, Phó Lý chính là một kẻ điên được ăn cả ngã về không như vậy.
Có người nói Phó Lý đi nhầm đường, cũng có người nói hắn tuệ nhãn cao siêu. Nói tóm lại, kết quả chính là hắn một bước lên trời, dựa vào công lao phò tá, trở thành đại nhân vật "hot" nhất Kinh Thành hiện nay.
Toàn bộ Phó gia, đều phải ngước nhìn theo hơi thở của hắn.
Mà hắn, thì phải dựa vào Nhϊếp chính vương cho một ngụm canh.
Mà trong ấn tượng của Văn Tội, vị Phó gia này trông điềm tĩnh nhất, nhưng thực ra lại là một công tử điên rồ nhất, vĩnh viễn là người biến tiến biết lùi nhất, hắn biết rất rõ khi nào nên đóng vai gì, không bao giờ khiến Văn Tội phải xấu hổ, thậm chí rất sợ biểu hiện ra một chút chút ý nghĩ hiệp ân báo đáp. Nhưng hôm nay, Phó Lý đã lùi lại, quỳ xuống chỉ vì cầu cái ân điển cho Thích Nhất Phỉ.
"Chinh Nam quận vương không biết nói chuyện. Nếu hắn có xúc phạm gì, kính xin điện hạ xem ở ngày xưa thần..."
Văn Tội ngồi ở đầu thính đường, giơ tay ngăn lại lời nói của Phó Lý, có một số việc, nói ra, liền không thể rút lại được. Chiếc áo choàng trượt xuống theo chuyển động, cực kỳ giống xúc cảm mà người kia mang lại.
Không đợi Văn Tội nhớ lại, y bỗng ho khan một tiếng, giơ khăn tay lên che môi, cổ họng ngòn ngọt.
Văn Tội không có vẻ ốm yếu, là do cơ thể chưa được hồi phục tốt. Sau vài tiếng ho, y cũng không thèm nhìn khăn gấm xem có vết máu hay không, chỉ là sắc mặt xuất chúng tái nhợt, cố ý nói: "Tổ phụ của hắn là thủ phụ đương triều, tỷ phu là đại tướng biên quan, văn thần võ tướng nhà hắn đều chiếm trước, đương nhiên
cô* sẽ không đem chuyện nho nhỏ này để ở trong mắt."
"Thích gia cùng phủ Tư Đồ đại tướng quân một mảnh trung thành, tuyệt không, tuyệt không làm chuyện gì... " Phó Lý quyết tâm liều mạng, chuẩn bị để lại lời cuối trước khi chết.
"Phụ hoàng từ nhỏ đã lớn lên trong tay người đàn bà ngu dốt, hoa mắt ù tai, thích nghe hơn thấy, hết lòng tin theo quỷ thần." Văn Tội lại đột nhiên bắt sang một câu chuyện khác, giọng nói không nóng không lạnh, tốc độ nói cũng không nhanh không chậm, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lòng bàn chân lạnh lẽo, không đυ.ng vào băng vẫn cảm thấy lạnh, "Cô cùng Thích Nhất Phỉ âm dương sai lệch, tôn ti chẳng phân biệt. Phó khanh, ngươi nói xem, cô có nên vừa mắt Thích Nhất Phỉ không?"
Lời này bên tai Phó đại nhân, chẳng qua chỉ gói gọn trong sáu chữ: Thích gia e rằng sắp xong.
Văn Tội dường như đang hỏi người, lại có vẻ như đang tự lẩm bẩm: "Nếu để hắn không còn sự phù hộ của Cát tinh, không còn người nhà bảo vệ, không còn quyền thế dựa vào..."
Phó đại nhân "rầm" một tiếng, trực tiếp phục sát đất dập đầu xuống, máu bắn tung tóe, không chút qua loa. Tay áo bào rộng lớn có thể che được vẻ mặt kinh hoảng thất thố của hắn, lại không thể chặn được ánh mắt như ngọn nến trước gió kia. Hắn không sợ chết, thế nhưng lại rất sợ Thích Nhất Phỉ chết, thật không hợp lý.
"Ngươi quỳ xuống làm gì?" Trong nháy mắt, Nhϊếp chính vương dĩ nhiên nở nụ cười, giống như mặt trời trong mùa đông khắc nghiệt, nhìn qua kim quang tỏa sáng, hoà thuận vui vẻ, nhưng không có một chút hơi ấm, phản chiếu cái lạnh thấu xương, "Cô chẳng qua chỉ cùng ngươi nói chuyện cười đôi câu, làm sao liền tưởng thật vậy?"
Phó đại nhân nổi tiếng là người thông thái, ba tuổi biết chữ nghĩa, mười ba tuổi tinh thông lòng người,
ra lễ nhập hình[1], mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Nhưng hắn chưa bao giờ có thể nhìn thấu tâm trạng thất thường của vị nhϊếp chính gia mà hắn hết lòng phò tá này.
"Thôi, Phó khanh sớm nghỉ ngơi đi, quấy rầy rồi."
Nhϊếp chính vương cứ như vậy bãi giá trở về cung, tới mạc danh, đi kỳ diệu.
(Continue)
[Yue: có vẻ ngược tâm đúng ko? Nhưng KHÔNG! Với mạch não kỳ ba của Phỉ má mì và Tội chó dại, ý lộn biếи ŧɦái, thì người bị ngược (cẩu) chỉ là bạn Phó đại nhân mà thôi ┐(︶▽︶)┌.]
CHÚ THÍCH*Cô: giống như bổn vương, bổn cung; cách xưng hô của hoàng tử, thái tử, vua với thuộc hạ, người dưới quyền thời xưa.
[1]Ra lễ nhập hình: Lễ trong Lễ bộ, Hình trong Hình bộ.
Lễ bộ giữ việc lễ nghi, tế tự, khánh tiết, yến tiệc, trường học, thi cử, áo mũ, ấn tín, phù hiệu, chương tấu, biểu văn, sứ thần cống nạp, các quan chầu mừng, tư thiên giám, thuốc thang, bói toán, tăng lục, đạo lục, giáo phường, đồng văn nhã nhạc. Bộ này trông coi việc tổ chức và kiểm soát vấn đề thi cử (thi Nho học khoa cử) chọn người tài ra giúp triều đình. Bộ này tương đương với Học bộ thời cận đại và Bộ giáo dục và đào tạo và Bộ Ngoại giao ngày nay.
Hình bộ giữ việc luật lệnh, hình phạt án tù, ngục tụng và xét xử người phạm tội ngũ hình, tương đương với Bộ Tư pháp.