Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Nam Tử - Tiểu Nàng Dâu

Chương 64

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe lời của hắn Chu Mạch cũng nhíu mày lại, dù sao cũng chưa có sinh đứa bé, chỉ biết là ba tháng đầu không thể làm gì nặng, vì gần một canh giờ cho nên nàng cũng không dám đi một mình đến nhà mẹ.

Đang lúc nàng sầu muộn, Triệu Trọng Sơn lên tiếng: “Không bằng như vậy, bọn ta sẽ đi xe ngựa một chuyến, qua lại nửa canh giờ là đủ rồi, đón mẹ cùng Chu Bình tới đây ở hai ngày, nàng thấy thế nào?”

“Đoán chừng mẹ ta sẽ nhớ rau mầm trong nhà, sẽ không đồng ý tới đây ở, hơn nữa nàng vừa tới đây, đoán chừng hàng xóm cũng biết rồi, chuyện này chúng ta hay là nên âm thầm làm?” Chu Mạch nói.

“Như vậy, ta đánh xe dẫn nàng đi chuyến đến thôn Chu gia, để thêm hai cái chăn ở trên xe, cho nàng đắp không bị nhiễm phong hàn.” Triệu Trọng Sơn đề nghị, sau đó ngẩng đầu hỏi Chu Mạch như vậy được không.

Chu Mạch suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, thật ra nàng nghĩ đến hay là viết lá thư cho mẹ già của mình, mặc dù bà không biết được chữ, nhưng nàng nhớ Tam thúc Chu gia biết chữ, chỉ là sau đó suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn, chuyện này càng ít người biết càng tốt, bây giờ mình cũng đành phải đi chuyến này, mà dù sao mình cũng rất lâu chưa có về nhà mẹ rồi, bọn họ xây phòng ở mới cũng chưa có nhìn qua, lần này vừa vặn đi xem một chút, mà tin tức mình có thai cũng chưa nói cho Trần thị, tính ra thật là có nhiều chuyện, cần thiết đi một chuyến.

Thấy Chu Mạch gật đầu đồng ý, Triệu Trọng Sơn liền đứng dậy bắt đầu chuẩn bị xe ngựa trải rơm rạ để lót cùng đệm chăn, thời tiết quá lạnh, nên để cho Đông Nhi ở nhà chơi với Tiểu Thúy, dù sao buổi chiều cũng có thể chạy về.

Vừa tới cửa viện Chu gia, vừa lúc Trần thị từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy bọn họ vội vàng cất tạp dề đưa bọn họ vào phòng, thì ra là còn xây giường sưởi, vào phòng nhất thời cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Triệu Trọng Sơn để cho hai mẹ con bọn họ tán gẫu, vào phòng bếp giúp Chu Bình đổi nước cho rau mầm, nhóm lửa, bởi vì mùa đông nên thời tiết quá lạnh, rau mầm cần tăng nhiệt độ mới có thể tăng trưởng nhanh hơn, cứ như vậy không có mùa đông để đốt củi, cũng không có mùa hạ tới, nhưng mà bây giờ rau mầm cũng có cả đống rồi, bởi vì bán cho nhiều người, cho nên gần đây Trần thị cũng rất chán.

Hai mẹ con nói chuyện trên giường gạch, Chu Mạch nhìn quanh phòng ốc mới xây, miệng đầy khen ngợi không tệ, cười trêu chọc mẹ già: “Nhìn căn phòng lớn này, mẹ chuẩn bị để năm nay cưới vợ cho Chu Bình ư, bà mai vẫn không thể đá nứt bậc cửa của chúng ta a.”

Trần thị nghe nàng nói như vậy cũng cười: “Nha đầu này, lấy vợ cho đệ đệ con hơn con thì mất hứng a.”

Chu Mạch đứng dậy từ trên giường gạch đối diện Trần thị, đến phía bên chỗ bà ngồi, sau đó đặt lên mu bàn tay của bà, tựa đầu ở trên bả vai Trần thị, cười nói: “Hài lòng, ta vui vẻ lắm, ta mong vô cùng ấy chứ!”

“Đúng rồi, tại sao các con tới đâu, tính ra con đã mấy ngày không trở về rồi, lúc đó xây nhà cũng là Trọng Sơn chạy về giúp một tay.” Trần thị mỉm cười vỗ tay Chu Mạch hỏi.

“Mẹ, ngày hôm nay con tới có ba chuyện, chuyện thứ nhất chính là nhìn căn phòng lớn của chúng ta một chút, mới vừa rồi đã nhìn, chuyện thứ hai là để cho mẹ biết một hỉ sự.” Chu Mạch nói đến chỗ này cũng không tiếp tục nói, chỉ vui rạo rực nhìn ánh mắt của Trần thị.

“Hỉ sự gì, hỉ sự gì?” Trần thị vội vàng hỏi.

Chu Mạch chưa từng nghĩ tới làm sao nói với mẹ già của mình là mình có thai nghe bà hỏi như thế đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, nàng nhăn nhó đáp: “Ta lại có.” Âm thanh nhỏ như muỗi kêu.

Sau khi Trần thị nghe xong đầu tiên là ngẩn người một chút, sau đó vội vàng đỡ nàng lên, lập tức kích động nói này lần thật tốt, sau mười tháng sinh đứa bé mập mạp; còn lập tức nói Chu Mạch quá gầy, sau khi có con phải ăn nhiều, một lát lại nghĩ tới nói tại sao mang thai còn chạy tới đây, ba tháng đầu là lúc không ổn định, để Trọng Sơn đi một chuyến là được, đừng để bị nhiễm phong hàn.

Nhìn bộ dạng Trần thị kích động, Chu Mạch không nhịn được cười toe toét, chỉ an ủi là chính nàng thường ngày cũng chú ý, hôm nay tới lúc đi về đây trên xe ngựa cũng trải nhiều chăn, phía dưới lót đệm giường, phía trên còn đắp chăn, sẽ không bị đông lạnh.

Trần thị lại vui vẻ một chút, dặn dò Chu Mạch thường ngày chú ý chuyện quan trọng, vừa nói một chuỗi dài, chỉ là câu nói cùng của bà lại khiến Chu Mạch chú ý.

“Cũng may Triệu gia bọn họ đối với nàng dâu đã hoài thai đều đối xử như với bồ tát, không cần con làm việc gì, sau này con chỉ cần dưỡng thai là được.” Trần thị nói.

Thật ra thì, lúc đối xử với ba người vợ đã mang thai của huynh đệ Triệu Trọng Sơn, Chu Mạch vẫn canh cánh trong lòng, đặc biệt là so sánh với những người khác trong thôn quả thực là một người trên trời, một người dưới đất đi, nàng tận mắt thấy qua một phụ nữ có thai bụng to phề phệ vẫn còn mang nửa túi hạt bắp ngô, lúc ấy mình cũng bị dọa sợ, mà phụ nhân kia lại giống như không có chuyện gì, giống như thường làm vậy, sau đó nhìn các nàng dâu của Triệu gia, vô luận là Lý thị hay Hứa thị, mọi người đã hoài thai, mỗi ngày đều nằm ở trên giường được hầu hạ.

Nghe Trần thị nói như vậy, phỏng đoán cũng còn chút nguyên nhân nàng nên biết, cho nên lại hỏi: “Mẹ, người nói vì sao các nàng dâu của Triệu gia đã hoài thai thì đều không cần làm việc a?”

“Cái này con vẫn chưa nghe nói, lại nói các con đều là do bà nội Trọng Sơn lấy cho, bà bà con giúp, bà bà con lúc còn trẻ bị bà ấy khi dễ không ít, mất một đứa bé, cũng là người đáng thương, cho nên bây giờ Triệu gia sợ mấy nàng dâu các con đi trên vết xe đổ của bà nội Trọng Sơn, luôn yêu chiều có thừa.” Trần thị giải thích.

Nghe Trần thị giải thích, Chu Mạch hiểu, bây giờ Tôn thị có ba con trai hai con gái, tuy nói một người không kém, nhưng mỗi đứa bé đều là tâm can của mẹ, mười đầu ngón tay một ngón cũng nối liền với tâm.

“Đúng rồi, mới vừa rồi con nói có ba chuyện, vậy chuyện thứ ba là gì?” Trần thị hỏi Chu Mạch.

Vì vậy Chu Mạch liền đem chuyện hai ngày nay Tôn thị muốn cưới thị thϊếp cho Triệu Trọng Sơn cùng chuyện mình cảm thấy hoài nghi cũng nói cho Trần thị, Trần thị mới vừa rồi còn cảm thấy Tôn thị đáng thương liền nổi giận, mắng thẳng bà không cho phép, con dâu vừa không có phạm một điều gì trong thất xuất (*), tại sao bà muốn cưới thϊếp, chỉ là vẫn không quên khen con rể Triệu Trọng Sơn mấy câu.

Chu Mạch đè lại tức giận liên tục tăng cao của bà, nói tính toán của mình cho bà: “Mẹ, sáng sớm ngày mai Trọng Sơn sẽ tới đây đưa người đến nhà Hoàng môi bà một chuyến, đi hỏi thăm xem sau lưng rốt cuộc có chuyện gì, không cần phải nói người là ai, chỉ cần hỏi rõ ràng ngọn nguồn là được rồi, không cần kinh động quá nhiều người, bây giờ chuyện này còn chưa cần truyền ra.”

Trần thị vừa nghe lời của nàng vừa gật đầu, còn kèm theo mấy câu ta hiểu được, Chu Mạch dặn dò cặn kẽ ngày mai cần từ chỗ Hoàng môi bà lấy được tin tức như suy đoán của mình, Trần thị cũng thỉnh thoảng phát biểu cách nhìn của mình, mẹ con hai người ngồi ở trên giường gạch thương lượng được một lúc, Triệu Trọng Sơn thấy sắc trời đã không còn sớm nên vào nhà thúc giục Chu Mạch trở về mới rời khỏi.

Hai người liền vội vã cáo từ, trên đường trở về, bởi vì nổi lên gió bắc, Chu Mạch để cho Triệu Trọng Sơn chui vào chăn phía sau xe ngựa, lúc đầu Triệu Trọng Sơn lắc đầu không đồng ý, nói thân thể mình tốt, không có chuyện gì, chỉ là cuối cùng vẫn không lay chuyển được sự kiên trì của Chu Mạch, nhưng mà hắn chỉ ngồi, chăn đắp chân, rồi lại vòng tay ôm Chu Mạch cực kỳ chặt chẽ.

Mới vừa đánh xe về đến cửa nhà, bọn họ liền nhìn thấy trong sân nhà mình có hơn vài người, nghĩ đến chỉ có Đông Nhi cùng Tiểu Thúy ở nhà, Triệu Trọng Sơn liền nhảy vụt xuống xe, kéo dây cương ngựa một cái khiến nó đứng lại, mình liền chạy vội vào sân nhà.

Chu Mạch cũng lo lắng cho Đông Nhi, vốn cũng muốn cùng Triệu trọng Sơn nhảy xuống xe ngựa, thân thể cũng ngồi xuống mới nhớ tới bây giờ mình không phải chỉ có một người, lại ngoan ngoãn chậm rãi xuống xe, dắt ngựa đi vào sân.

Vừa đợi đến gần nhìn, thì ra là Tào chưởng quỹ, còn có hai tiểu nhị trong điếm, Tiểu Chung cũng ở trong nhóm, chỉ là mấy người này cũng ủ rũ cúi đầu, trên mặt Tiểu Chung còn chảy máu, rõ ràng thấy khóe mắt có một khối tím bầm.

Mà Triệu Trọng Sơn đang hướng trong phòng để cho bọn họ, Chu Mạch trước tiên dắt ngựa vào chuồng cài chốt xong, lúc này Đông Nhi từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Chu Mạch liền chạy vội tới.

“Mẹ, tại sao hai người đến nhà bà ngoại lâu như vậy chứ, Tào thúc đã ở đây chờ hai người một lúc lâu rồi.” Đông Nhi bỉu môi oán giận nói.

Lúc Đông Nhi đi theo Chu Mạch đến Tào gia, Tào phu nhân cho nàng đồ ăn vặt không ít, còn động một chút là đưa một ít đồ chơi cho nàng chơi, mà Tào chưởng quỹ chỉ cần ở cũng sẽ vui vẻ hòa nhã trêu chọc Đông Nhi mấy cái, chỉ vì bọn họ không có khuê nữ, rất yêu thích tiểu nha đầu Đông Nhi thông minh lanh lợi lại khôn ngoan khả ái.

Hiển nhiên, vợ chồng Tào gia đã hoàn toàn xem Đông Nhi như con mình rồi, Chu Mạch nghe được con gái oán trách cười ra khỏi chuồng ngựa, dắt tay của nàng đi vào nhà, cười trả lời Đông Nhi: “Đông Nhi, trời lạnh, đi không vui, không nhìn ra ngươi đau lòng Tào thúc a, cũng đừng kể cho phụ thân con nghe a, nếu không hắn sẽ ghen.”

“Ghen, cha muốn ăn dấm phải vào phòng bếp của chúng ta lấy chứ, nếu Tào thúc không đến phụ thân cũng có thể ăn a.” Đông Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nghi ngờ hỏi Chu Mạch.

Vốn còn muốn giải thích với Đông Nhi một chút cái gì là ghen, nhưng Chu Mạch lại nghĩ chờ mấy ngày nữa rãnh rỗi sẽ giảng kỹ, hơn nữa qua năm cũng phải thương lượng với Triệu Trọng Sơn vấn đề dạy dỗ Đông Nhi, hôm nay nhìn dáng vẻ Tào chưởng quỹ, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, cho nên phải hỏi rõ ràng trước.

Hôm nay là tết mồng tám tháng chạp, cũng là ngày tốt cho sự khởi đầu tiệm mới của Tào chưởng quỹ, đám người này không có bận việc trong tiệm, tuy nhiên lại tới nhà mình, có lẽ đã xảy ra chuyện lớn.

Nghĩ như vậy, Chu Mạch bước vào phòng, chỉ thấy người trong phòng đã phân chủ khách ngồi xuống rồi, hai tiểu nhị hiểu quy củ, cũng đứng ở sau lưng Tào chưởng quỹ.

Thấy Chu Mạch vào nhà, Tào chưởng quỹ đứng dậy ôm quyền, kêu một tiếng đệ muội, Chu Mạch vội vàng cúi chào, mời hắn ngồi xuống, để Đông Nhi vào phòng mình chơi, sau đó thì ngồi vào ghế dựa bên người Triệu Trọng Sơn vẻ mặt nặng nề.

“Tào đại ca, đã xảy ra chuyện gì rồi sao mà sốt ruột như vậy?” Chu Mạch vội vàng hỏi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

(*) Thất xuất: Không con; Dâʍ đãиɠ; Không kính thờ cha mẹ chồng; Lắm điều; Trộm cắp; Ghen tuông; Có ác tật, nếu phạm phải một trong bảy điều này sẽ bị xử phạt nghiêm.
« Chương TrướcChương Tiếp »