"Đông Nhi, hiện giờ mỗi đêm con đều ngủ chung với cha và nương, cha sợ có ngày cha sẽ đè con mất, thôi thì phòng ở phía tây cũng đã xây xong, con chuyển đến đó nhé?" Trong phòng cha cùng con gái đang ngồi đàm phán, Triệu Trọng Sơn cũng đưa ra lý do thứ nhất.
Đông Nhi chớp đôi mắt to, bĩu môi nói: "Vậy cha đi đến đó mà ngủ, như vậy liền không đè lên con."
Triệu Trọng Sơn nghe xong mặt đen lại: "Cha phải ngủ với nương chứ, con xem nhà người khác có nhà nào mà không phải cha cùng nương ngủ với nhau." Tiếp tục nói cái lý do thứ hai.
"Nhưng lúc trước con đều ngủ với nương mà." Đông Nhi hồn nhiên tiếp tục trả lời.
Triệu Trọng Sơn mặt càng đen thêm, nhưng tiếng nói vẫn rất êm dịu: "Lúc trước là vì cha không có ở nhà, bây giờ thì cha về nhà rồi."
Đông Nhi nhíu mày suy nghĩ một lát: "Con ngủ một mình rất sợ."
"Cha nương đều ngủ ở nhà, lại còn đóng kín cửa, cái gì cũng không vào được, con không cần sợ." Triệu Trọng Sơn an ủi con gái tiếp tục nói cái lý do thứ ba.
"Nhưng mùa đông ngủ sẽ rất lạnh, trước kia đều là nương ủ ấm giường chiếu con mới ngủ được." Đông Nhi tiếp tục cò kè mặc cả.
"Đông đến nương con vẫn sẽ làm ấm chăn cho con, còn không thì cha làm, cha ủ ấm xong thì con ngủ. Vài ngày nữa cha đi lên núi săn thú, bắt hồ ly lấy da cho con đắp sẽ không lạnh nữa." Triệu Trọng Sơn tiếp tục đưa ra cái lý do thứ tư.
Nhưng Đông Nhi vẫn nhíu mày dẩu môi, Triệu Trọng Sơn nhìn thấy thế thì nóng nảy: "Đông Nhi, con không thích Lai Phúc đệ đệ sao? Con có muốn nương con sinh cho con một đệ đệ như Lai Phúc để chơi hay không?" Đây là lý do trực tiếp cỡ nào.
Đông Nhi giãn mày ra, vội vàng hỏi: "Thật vậy chăng? Con cũng có thể giống Tiểu Thúy tỷ tỷ có đệ đệ như vậy sao?"
Triệu Trọng Sơn gật đầu cam đoan nói nhất định sẽ có, chỉ cần nó chịu chuyển đến gian phòng phía tây. Vì thế Đông Nhi liền vui mừng đồng ý, Triệu Trọng Sơn thấy con gái vui mừng hớn hở đi chơi thì trong lòng liền thở dài, sớm biết ý kiến này dùng được, làm chi phải phí tâm tư như vậy chứ.
Mà cuộc nói chuyện của cha và con gái đã bị Chu Mạch ở ngoài cửa nghe được từ đầu đến cuối, đây là lần đầu tiên nàng nghe Triệu Trọng Sơn nói nhiều như vậy, nàng nhịn cười nghe xong cảm thấy rất thú vị, lúc Đông Nhi chạy ra cửa rất vui vẻ cho nên không thấy được nàng.
Nhưng khi cười xong nàng lại nghĩ đến một chuyện, tuy hai người đã đồng giường được hai tháng, trong lúc đó cũng không có cảm giác không được tự nhiên, nhưng mà với quan hệ như vậy thì không thể nào phát triển đến giai đoạn có thể cộng chẩm nỗi.
Huống chi nói đến việc sinh đứa nhỏ, không phải muốn sinh liền sinh. Tuy hiện giờ dáng người của nàng đã không còn khô queo khô quắt, nhưng cách chữ đầy đặn còn kém một vạn tám ngàn dặm, thật không thích hợp để mang thai.
Lý do khác chính là tình cảm của nàng đối với trượng phu đương nhiệm này, tuy nói hai người đã không còn lúng túng ngại ngùng, nhưng cũng không có chút thân mật gì, thậm chí còn có chút ngăn cách. Đương nhiên, Chu Mạch cũng phát hiện vợ chồng nơi này không giống vợ chồng hiện đại có thể tùy thời tùy chỗ mà ân ái.
Đối với nam nhân là Triệu Trọng Sơn này, diện mạo bề ngoài thì Chu Mạch tương đối vừa lòng, dáng người tốt, lại có sức khỏe. Nhưng tính tình thì nàng lại không vừa lòng tí nào, chủ nghĩa đàn ông quá lớn, lại rất im lìm, quan trọng là đối với thê tử là nàng đây lại không để tâm.
Chu Mạch còn chưa kịp suy xét sâu sa chuyện cùng Triệu Trọng Sơn kế tiếp phát triển thế nào thì nhìn thấy Tôn Thị vẻ mặt hớn hở đang bước qua của hàng rào đi vào nhà, bà nhìn thấy Chu Mạch cũng mở miệng cười toe tóet.
"Nhà Lão nhị, nương vội vã tới đây là nói với mấy đứa, chiều nay đến nhà lớn ăn cơm nhé." Nói xong không đợi Chu Mạch trả lời, liền vội vã đi qua nhà Lí thị.
Sau đó nàng ở trong sân nhà mình nghe được lời nói của bà bà nói cũng giống như nói với nàng khi nãy, chẳng qua là đem "nhà Lão nhị" đổi thành "nhà Lão đại" mà thôi.
Sau đó lại còn nghe bà bà nói đi nhà Triệu Thu Diệp thông báo một tiếng, tiện đường lấy chút đậu hủ cùng mầm đậu về.
Chu Mạch nghe thấy mấy cái này mới nhớ, trời sắp vào đông, mầm đậu cũng chậm lớn, hơn một tháng này nàng bận rộn với việc xây nhà cho nên quên mất, lần trước đã quên nói với lão nương cách thức làm mầm đậu tươi ngon, thêm những việc cần chú ý khi đông đến.
Nàng đang suy nghĩ hai ngày này nên tìm cớ gì để về nhà mẹ đẻ một chuyến thì thấy Triệu Trọng Sơn từ trong nhà đi ra, hỏi Chu Mạch có phải lúc nãy nương đến nhà hay không, hắn nghe giống như có tiếng của bà nói chuyện.
"À, đúng vậy, nương vừa đến nói buổi tối về nhà lớn ăn cơm." Chu Mạch thuật lại lời bà bà đã nói với nàng khi nãy.
"Có nói vì chuyện gì không?" Triệu Trọng Sơn hỏi tiếp, Chu Mạch lắc đầu nói không biết, sau đó đi vào trong nhà tiếp tục may quần áo. Việc này là việc thứ hai từ lúc nàng đến thế giới này tới nay là làm nhiều nhất, đặc biệt nhất là gần đây, mỗi ngày cơm nước, cho heo ăn xong là nàng bắt tay vào làm, có đôi khi cũng sẽ cầm kim chỉ mà đi đến nhà Lưu tẩu tử cùng nàng ấy may vá.
Sau khi chiếm được sự đồng ý của Đông Nhi, Triệu Trọng Sơn liền bắt đầu chuyển đồ dùng của con gái vào phòng, từ giường tủ chăn đệm thậm chí đến quần áσ ɭóŧ cũng đều chuyển đến đó, lúc làm việc này hắn rất chuyên tâm mà làm, Chu Mạch ở bên cạnh vừa may quần áo vừa nói thầm trong lòng: "Đại ca à, lần sau có quyết định chuyện gì thì làm ơn có thể bàn bạc với tôi một tiếng được hay không!"
Từ sau khi hắn trở về, chỉ có một chuyện là hắn thương lượng với nàng, đó là bảo nàng đồng ý để Lí thị đến giúp nàng nhóm lửa nấu cơm. Đương nhiên hắn đã chuẩn bị sẵn một cái lý do rất tốt, sợ đại tẩu lải nhải. Ngay cả hai con heo nhỏ trong chuồng cũng là một mình hắn đi trấn trên mua, toàn mua là con đực không nữa chứ, nàng vốn là muốn mua một đực một cái, chờ nuôi lớn còn có thể sinh heo con, thuận tiện thì làm giống để nuôi.
Giữa trưa cơm nước xong, Chu Mạch liền dẫn Đông Nhi đi đến nhà Lưu tẩu tử để may vá, nàng nói với Triệu Trọng Sơn mẹ con nàng sẽ không về nhà mà đi thẳng đến nhà lớn.
Nhà Lưu tẩu tử gả con gái đã được hơn một tháng, nhưng trong nhà vẫn còn chút kẹo, thấy mẹ con các nàng đến, như thường ngày lấy vài viên cho Đông Nhi, Đông Nhi cầm lấy nói cám ơn Lưu đại nương sau đó liền đi chơi.
Hai nữ nhân bắt đầu như thường ngày vừa may vừa buôn chuyện: "Nhìn con gái muội được muội dạy dỗ thật tốt, rất có giáo dưỡng, rất có lễ phép, lớn lên lại xinh đẹp, sau này người tới cửa cầu hôn không chừng đạp phá cửa nhà muội đấy." Lưu tẩu tử trêu ghẹo nói.
"Ách..., tẩu tử à, lúc này nói có quá sớm hay không." Chu Mạch đối với đứa nhỏ chưa đến sáu tuổi của mình thì chuyện cầu hôn là một chuyện rất xa vời.
"Không sớm đâu, cũng may hôm nay muội đến, con của nhà đệ đệ ta, lần trước tới nhà muội cũng có gặp qua một lần, tám tuổi, so với Đông Nhi nhà muội lớn hơn hai tuổi, hai đứa mà lấy nhau là thích hợp nhất đấy." Lưu tẩu tử nhiệt tình nói.
Chu Mạch tìm tòi trong đầu một chút ấn tượng về tiểu tử tên Tiểu Bàn Đôn trong miệng Lưu tẩu tử, hình như là một đứa trẻ dáng người cùng tên của nó rất giống. Bây giờ còn chưa biết lớn lên tính tình thế nào, nhưng nàng tuyệt đối không đồng ý chuyện ép duyên, may mắn ở thôn này, không có cấm đoán chuyện nam nữ gặp mặt.
"Tẩu tử, đây là ý của tẩu hay là ý của đệ đệ tẩu?" Chu Mạch không tiện từ chối thẳng nên hỏi.
"Ha ha, là ý của ta, nhìn hai chúng ta hợp ý như vậy, nếu tương lai có thể trở thành thân thích thì thân càng thêm thân. Nhưng muội yên tâm, đệ đệ ta cũng sẽ đồng ý. Nếu hôm nay muội đồng ý thì sáng mai ta sẽ về nhà mẹ đẻ nói cho đệ ấy biết." Lưu tẩu tử cam đoan nói.
Chu Mạch cảm thấy trán nàng đã rịn đầy mồ hôi, vị tẩu tử này cũng quá là nhiệt tình đi thôi, trong lòng nhịn xuống, vội vàng xua tay: "Không cần gấp như vậy, tẩu xem Đông Nhi, còn chưa đến sáu tuổi, chuyện này còn quá sớm, với lại Trọng Sơn vừa trở về, đối với đứa con gái này hết mực yêu thương, nếu lúc này nói với hắn chuyện hôn nhân của Đông Nhi, hắn tuyệt đối không đồng ý. Đợi thêm vài năm tẩu nhé." Giờ phút này nàng chỉ có thể đem trượng phu ra làm lá chắn là tốt nhất.
"À. . . . ." Lưu tẩu tử thất vọng thở dài một hơi, bất quá lập tức có tinh thần, tiếp tục kích động nói.
"Nói đến Trọng Sơn, hắn thật sự là người đáng cho muội dựa vào, muội xem hắn mới về nhà có hai tháng, từ ruộng vườn trong nhà cho đến xây nhà làm gia cụ đều một mình hắn lo chu tất, muội xem như cũng khổ tận cam lai." Lưu tẩu tử vui rạo rực nói, tựa như đang nói về nam nhân nhà mình.
Chu Mạch nghe xong cũng chỉ mỉm cười, bình thường nếu có nói đến chuyện nhà ai, nàng đều có thể trêu ghẹo vài câu, nhưng khi nói đến chuyện của mình, nàng đều nói năng thận trọng.
"Nhưng mà Tiểu Mạch, muội nên nhanh chân sinh con trai đi! Nói cho muội biết, nhân tình của Trọng Sơn— Hồ gia nhị tiểu thư." Lưu tẩu tử thuận miệng nói ra hai chữ nhân tình, sau đó liền giật mình, vội vàng che miệng, nhưng đã không còn kịp rồi, sau đó liền đánh vào miệng của mình, lảm nhảm câu ăn nói hàm hồ quá.
Chu Mạch lại tỏ ra như không để ý, cười an ủi nàng: "Tẩu tử, không có gì đâu, muội không thèm để ý. Nàng ta là quá khứ của Trọng Sơn, mà muội mới là hiện tại của chàng."
Tuy Lưu tẩu tử đối với lời nàng nói chưa hiểu rõ hết nhưng ý tứ cơ bản vẫn biết, nàng thấy Chu Mạch bình tĩnh, liền tiến đến bên tai Chu Mạch nhỏ giọng nói: "Thì ả đó bị người ta bỏ cho nên đã về nhà rồi, nghe nói là vụиɠ ŧяộʍ với người khác."
Chu Mạch nghe xong cũng không có suy nghĩ gì, nhưng vẫn không ngăn được bản chất buôn chuyện trong người: "Nàng không phải gả cho Vương viên ngoại sao, ăn mặc chi tiêu không cần lo mà còn vụиɠ ŧяộʍ với người khác sao? Vụиɠ ŧяộʍ với ai?" Kỳ thực nàng muốn nói là vụиɠ ŧяộʍ với chồng nhà ai, hai người đã gắn bó được bao lâu.
"Nghe nói là một gia đinh trong phủ, tên gia đinh đó bị đánh chết rồi chôn sống, Hồ Nhị Lệ thì bị trả về, cả con gái nàng ta sinh Vương viên ngoại cũng không cần." Lưu tẩu tử tiếp tục tám nói.
Vừa nghe nói có người chết, Chu Mạch nhất thời mất đi hứng thú nói chuyện, Lưu tẩu tử có nói thêm gì đó nhưng nàng cũng không nghe được chữ nào, đối với chuyện không kính nể mạng người ở thời đại này là chuyện không hiếm lạ gì, nàng thấy lúc Lưu tẩu tử nói chuyện bị đánh chết rồi chôn sống mặt lại không đổi sắc. Trong lòng nàng lạnh lẽo, nhìn sắc trời cũng không sớm, liền vội vàng đứng dậy như chạy trốn, nói muốn đi về nhà chồng giúp nấu cơm, buổi tối mọi người đều sẽ về đó ăn cơm.