Đường đường là một đại nam nhân lại ở trước mặt nàng đỏ mặt thành cái dạng này, Chu Mạch cảm thấy nàng không cần phải đỏ mặt, tuy nàng cũng thẹn thùng, nhưng chỉ có thể vội vàng cúi đầu.
"Cái kia... Huynh ở trong quân doanh làm việc gì?" Sau khi hỏi xong Chu Mạch rất muốn vả miệng mình một cái, lúc này là lúc nào mà lại hỏi về chuyện này cơ chứ?
"Làm việc gì?" May mắn Triệu Trọng Sơn phản ứng mau lẹ, vội vàng trả lời: "Mấy năm trước ở công tượng doanh, năm cuối thì ở thần cơ doanh."
Lực chú ý của Chu Mạch hoàn toàn bị ba chữ "thần cơ doanh" của hắn thu hút, nàng biết dưới thời nhà Minh có thần cơ doanh, minh thành tổ Chu Lệ lúc thảo phạt quân Mông Cổ đã dùng pháo ném vào quân địch nhằm gây đe dọa để hỗ trợ cho kỵ binh, đây là một chiến thuật rất hữu hiệu.
Nếu hiện tại có thể sử dụng súng thì còn mạnh mẽ đến cỡ nào, nhưng Chu Mạch ngẫm lại, nơi đây chỉ là một thôn quên nhỏ hẻo lánh nằm trong núi, tác dụng lớn nhất của súng cũng chỉ dùng để săn thú, nàng đến lâu như vậy mà cũng chưa gặp qua người nào làm chuyện tội ác tày trời, tội lớn nhất ở thôn này không chừng là tội bất hiếu, mà có cãi nhau hay đánh nhau cũng không cần thiết phải dùng loại vũ khí lợi hại này.
Trong lúc Chu Mạch đang phiêu du ở cõi thần tiên thì Triệu Trọng Sơn đã kéo nàng từ phòng bếp kéo đến phòng lớn, tìm cái rổ nàng thường dùng để may vá, lấy một miếng vải vụn bước lên băng bó cho nàng, Chu Mạch bị hắn cột chặt dây buộc làm đau tay mới tỉnh táo lại, nam nhân này thế nhưng lại rất cẩn thận, đột nhiên trong nháy mắt kia, nàng có chút động tâm, bất luận ở kiếp trước hay kiếp này, mong ước của nàng là tìm được một người biết yêu thương trân trọng nàng.
Sau khi băng bó cho Chu Mạch xong, Triệu Trọng Sơn lại dặn dò nàng: "Mấy ngày tới không thể dính nước, cơm cứ để ta nấu."
Sau khi thấy Chu Mạch gật đầu đồng ý hắn mới xoay người đi vào phòng bếp, để lại mình nàng ngồi nhìn Đông Nhi cùng Tiểu Thúy đang nhảy đếm gạch ngoài sân, Tiểu Thúy là bị Lí thị đuổi tới đây, nguyên văn của ả ta là thế này: "Nhị thúc của mày vừa trở về, nhà của hắn ta có đồ ăn ngon, mày đi tìm Đông Nhi chơi, nếu nhà họ bảo mày ở lại ăn cơm thì mày cứ việc ở đó ăn. Nếu không kêu thì mày hãy về nhà."
Triệu Tiểu Thúy đã sắp chín tuổi, đây là thời điểm phát triển cơ thể, bình thường lượng cơm ăn cũng không nhỏ, cho nên bình thường lúc Chu Mạch nấu cơm xong mà con bé còn ở nhà nàng chơi thì nàng sẽ giữ nó lại ăn cơm, nàng cũng từng nghi ngờ Lí thị đã nói gì với nó, nhưng khi nhìn thấy nó gầy trơ xương thì nàng luôn không đành lòng, nó chỉ là một đứa nhỏ, ân oán giữa người lớn không cần phải giận lây sang tụi nhỏ.
Triệu Trọng Sơn nấu cơm so với Chu Mạch còn nhanh hơn, chỉ trong chốc lát đã dọn thức ăn lên bàn, cũng là hai món, một dĩa cải trắng xào, một dĩa cải xanh xào. Chu Mạch với lòng tràn ngập chờ mong gắp miếng thứ nhất cho vào miệng, thật sự là quá khó ăn, chẳng lẽ hắn thích ăn muối lắm sao? Hơn nữa xào rau hẳn là phải cho dầu chứ không khô như thế này. Tuy trong lòng thì nghĩ thế nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, nhưng Đông Nhi cùng Tiểu Thúy ngồi bên cạnh nàng đều nhổ hết cả ra, Đông Nhi nói một câu: "Mặn quá, cha nấu cơm ăn không ngon."
Trong lòng nàng đối với con gái giơ ngón tay cái lên, con gái ngoan, con đã nói đúng tiếng lòng của nương rồi đó. Tiểu Thúy bởi vì ở nhà người khác ăn cơm, cho nên cũng không mở miệng nói câu gì.
Triệu Trọng Sơn cũng vội vàng gắp ăn một miếng, sau đó hắn nhíu mày nói: "Đúng là hơi mặn, nhưng cắn thêm miếng bánh ngô, húp thêm chút cháo là được rồi."
Xem ra để đại nam nhân này nhận sai còn khó hơn lên trời, điểm sĩ diện này của hắn là hoàn toàn được di truyền từ Tôn Thị đây mà. Ba người còn lại đều yên lặng ngồi cắn bánh, húp cháo ăn cơm. Chu Mạch cảm thấy nếu nàng chỉ ngồi nhìn Triệu Trọng Sơn dùng bữa thì rất xấu hổ, cho nên lâu lâu cũng gắp một đũa, đều là húp chung với cháo mới nuốt xuống được, nàng thật sự rất bội phục Triệu Trọng Sơn, hắn ta thế nhưng mặt không đổi sắc đem hai món ăn mặn như thế mà nuốt hết.
Sau khi cơm nước xong, Chu Mạch theo thói quen dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài loanh quanh tản bộ, Triệu Trọng Sơn thấy kỳ lạ hỏi nàng vì sao ăn cơm chiều xong còn muốn đi ra ngoài tản bộ làm gì, hắn không nhớ rõ lúc trước nàng có thói quen này.
Chu Mạch cũng không biết giải thích như thế nào cho hắn hiểu, nói với hắn như thế cho dễ tiêu hóa đoán chừng hắn có nghe cũng sẽ không hiểu, chỉ có thể nói làm như vậy thì bụng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nàng mang theo Đông Nhi cùng Tiểu Thúy vừa bước ra cửa, bỗng nhớ tới một việc, buổi tối nàng muốn tắm rửa, liền quay đầu nói với Triệu Trọng Sơn bảo hắn ở nhà xách nước vào nồi cho nàng, sau đó nhóm lửa nấu nước để nàng về tắm. Từ sau khi Trần thị mua thùng gỗ cho nàng, nàng không còn phải lén lút đi lên núi tắm nữa, trong nhà mình tắm thì thấy thoải mái hơn.
Sau khi loanh quanh tản bộ trở về thì nàng thấy Triệu Trọng Sơn đang ở trong phòng ngồi dưới ánh đèn dầu đọc sách, Triệu Trọng Sơn thấy mẹ con các nàng đã về liền buông sách xuống, nói với Chu Mạch nước đã nấu xong.
Chu Mạch từng được nghe Tôn Thị nói qua, trong ba đứa con trai nhà Triệu gia chỉ có lão tam Triệu Thúc Hà là biết được chút chữ, cho nên nàng nghi ngờ nhìn quyển sách trên tay hắn, muốn hỏi hắn nhưng lại không biết phải mở miệng hỏi thế nào.
Nàng không thể hỏi "Sao huynh lại biết chữ?", càng không thể nói: "Huynh vậy mà lại biết chữ à." Như vậy đối với nam tử trước mắt đều là một sự khinh thường.
Nhìn thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của Chu Mạch, Triệu Trọng Sơn tự động giải thích: "Lúc trước là không biết chữ, mấy năm ở quân doanh, lúc không đánh giặc sau khi thao luyện xong, quân sư của ta cũng là người Thương Châu, hắn đã dạy ta vài chữ. Mấy năm trôi qua, ta hiện tại đọc sách thì không thành vấn đề, có đôi khi cũng gặp một hai chữ không biết."
"Ừm, biết chút chữ vẫn tốt." Chu Mạch gật đầu, sau đó nói với hắn Đông Nhi muốn đi tắm.
Triệu Trọng Sơn nghe xong liền đi đem nước đổ vào thùng, khi đổ được nửa thùng, hỏi Chu Mạch có đủ hay không, nghe được trả lời nói đã đủ hắn liền rời khỏi, Chu Mạch thúc giục Đông Nhi cởϊ áσ tắm rửa, cũng dặn dò con bé mấy ngày này nàng không thể giúp nó tắm, bảo nó tự mình tắm.
Kỳ thực Đông Nhi có khả năng tự chăm sóc bản thân rất tốt, từ khi thùng tắm vừa được mua về đều là nó tự tắm, nhưng có lần bị Chu Mạch phát hiện nó tắm không sạch cho nên cứ cách ngày là nàng lại kì cọ cho nó.
Đóng lại cửa phòng phía tây hiện tạm thời dùng làm nơi tắm rửa, Chu Mạch quay đầu về phòng phía đông, nhịn không được nói với Triệu Trọng Sơn: "Tắm ở phòng phía tây, trong phòng có chút đọng nước."
Kỳ thực nàng muốn nói là, mau nhanh mà xây thêm mấy căn phòng nữa đi, những chuyện này đều là từ sau khi Trọng Sơn trở về nàng mới nghĩ đến, nàng định chờ sau khi thu hoạch ngô xong liền bắt tay vào xây thêm phòng, lúc đó thợ xây cũng rảnh rỗi, trong thôn không có thợ xây chuyên biệt, đều là kiêm chức, thời điểm vào vụ thì sẽ không xây phòng ở.
Nhưng hiện giờ ở nhà đã có nam nhân, lại là người nắm quyền định đoạt trong nhà, hơn nữa theo mối quan hệ hiện tại của hai người lại càng không có cách nào bàn bạc, cho nên nàng chỉ có thể cân nhắc một chút, cảm thấy lâu lâu nói một câu tình trạng trong nhà hẳn là không có vấn đề gì, hơn nữa nàng tin Trọng Sơn là người thông minh, bằng không sẽ không có khả năng ở nơi có tỉ lệ tử vong siêu cao là chiến trường mà còn sống sót trở về.
Quả nhiên, chỉ nói một câu Trọng Sơn liền hiểu: "Ta đang suy nghĩ đây, chờ sau khi hái ngô xong chúng ta sẽ đem ba gian phòng ở phía tây xây lại thành hai gian cùng một cái hầm chứa, phía đông sẽ xây thêm một phòng dùng cho việc tắm rửa."
Kỳ thực trong thôn việc xây phòng tắm trước mắt chỉ có nhà Lí Chính cùng nhà Triệu Tam Gia mà thôi, những người khác đều là mười ngày nửa tháng đi đến nhà tắm lớn ở trấn trên để tắm, chỉ tốn có hai văn tiền.
Cho nên đối với việc Triệu Trọng Sơn trực tiếp đồng ý mà không nói lý do, Chu Mạch lúc mới đầu cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ đến hắn cũng là người đi ra ngoài đã lâu, kiến thức rộng rãi, suy tính như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Cùng Chu Mạch nói quyết định của chính mình xong, Triệu Trọng Sơn lại tiếp tục cúi đầu đọc sách. Chu Mạch cũng đặc biệt tò mò hắn đang đọc sách gì, nhưng nàng sợ hắn biết nàng biết chữ, liền yên lặng xoay người cầm lấy kim chỉ may áo mùa thu cho Đông Nhi.
Nàng may được một lát thì thấy Đông Nhi tắm xong mặc áσ ɭóŧ đi vào phòng, Chu Mạch bảo con bé chui nhanh vào ổ chăn, buổi tối mùa thu tương đối lạnh, lo sợ con bé bị nhiễm lạnh. Cũng may hai mẹ con nàng giữa trưa đã gội đầu, nên buổi tối chỉ là tắm sơ qua mà thôi.
Thấy Đông Nhi đã tắm xong, Triệu Trọng Sơn liền đứng dậy đi đem nước tắm đổ đi, sau đó lại tiếp tục trở về chỗ ngồi đọc sách. Thực không nhìn ra một binh sĩ lại là một nông phu lại yêu đọc sách như vậy, tuy Chu Mạch thấy hắn lâu lắm mới lật được một trang, biết hắn cũng không đọc được bao nhiêu.
Nhưng thấy hắn lâu như vậy mà không có đứng lên xách nước tắm cho nàng, Chu Mạch chỉ biết đứng dậy đi phòng bếp dùng chậu múc nước, trước kia nàng đều làm như vậy, bởi vì nàng không xách nổi thùng nước đầy, bình thường có múc nước cũng chỉ múc được hơn nửa thùng mà thôi. Vừa xách nước nàng vừa thấy tủi thân liền nhịn không được mà oán trách: "Con gái với vợ đúng là khác nhau mà, trách không được người ta đều nói nam nhân nào cũng cảm thấy con cái nhà mình là tốt, vợ nhà người khác thì tốt hơn vợ nhà mình. Chỉ biết thương con gái, cũng không biết lo cho vợ chút nào."
Hình như nghe được tiếng Chu Mạch trách mắng, cũng có lẽ là nghe được bên ngoài có tiếng động, Triệu Trọng Sơn vội vàng đi ra xem, nhìn thấy Chu Mạch đang xách nước liền vội vàng giành lấy, hỏi nàng xách nước làm gì?
"Xách để tắm chứ làm gì!" Chu Mạch cảm thấy hỏi câu này rất không có trí tuệ.
"Không phải hôm qua nàng mới tắm sao?" Triệu Trọng Sơn hỏi.
"Trời không lạnh thì mỗi ngày đều phải tắm, lát nữa huynh cũng tắm đi." Chu Mạch đáp, đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua không phải là hắn uống say hay sao? Làm sao hắn biết nàng đi tắm?
Tuy rất muốn hỏi Triệu Trọng Sơn tối hôm qua hắn là say thật hay là giả vờ, nhưng nghĩ tới cái đáp án này có là gì thì đối với nàng mà nói hiện tại đều không có ý nghĩa gì cả.
"À, vậy nàng chờ một chút, ta nấu nước cho nàng tắm rồi lại đến lượt ta tắm."
Kết quả là, một nhà ba người đã lục tục tắm rửa xong sau đó lên giường ngủ, đương nhiên là nam nhân của nàng thì một ổ chăn, hai mẹ con nàng thì một ổ.
Chu Mạch không có vận khí tốt như ngày hôm qua, nàng lăn qua lộn lại đến khuya mới ngủ được, chắc là sự mất ngủ của nàng ngày hôm qua dời tới hôm nay hay sao mà tối nay nàng lại mất ngủ, không biết là may mắn hay là bất hạnh nữa đây. Cho đến khi nàng đếm hơn sáu ngàn con dê mới ngủ được. Trong khoản thời gian này nàng đếm được Trọng Sơn đi tiểu đêm ba lần, nàng đoán chắc là vì cơm chiều quá mặn nên hắn uống nước nhiều hoặc cũng có thể là tuyến tiền liệt của hắn có vấn đề cho nên mới đi tiểu đêm nhiều như thế, tha thứ cho nàng có suy nghĩ không thuần khiết, nếu nàng đã quyết định cùng nam nhân này chung sống về sau thì sẽ vì chuyện tính phúc về sau của bản thân mà phải bắt đầu tính toán mới được.
Sáng sớm hôm sau nàng vẫn là bị Đông Nhi đánh thức, tỉnh lại thì thấy Triệu Trọng Sơn đã nấu xong bữa sáng, ba người vội vàng ăn xong điểm tâm liền nhanh chóng thu thập xuất phát đi Chu gia. Bọn họ vẫn là ngồi chung một con ngựa, vẫn là Đông Nhi ngồi ở giữa Chu Mạch với Triệu Trọng Sơn.