Sân nhà mới rất lớn, lại quay lưng về hướng Bắc Nam, bên cạnh ba gian phòng hiện tại có thể xây thêm hai gian phòng nữa. Bởi vì phòng của Lí thị song song với căn phòng phía tây của nhà Chu Mạch, cho nên Chu Mạch xây phòng bếp ở phía tây, bên cạnh xây một cái nền làm nơi để rửa rau, phía ngoài là chuồng heo, tiếp đến là toilet, dưới sự sắp xếp như thế nàng liền đem sân nhà nàng cùng nhà Lí thị hoàn toàn ngăn cách. Đương nhiên Chu Mạch an bày như vậy chính là vì mục đích này.
Phía đông cũng là một nơi dùng xây phòng ở cũng rất tốt, là nơi dành cho một người bà con xa của đường thúc Triệu lão tam cho đứa con lớn nhất Triệu Lượng sau khi thành thân sẽ ở, hơn nữa Triệu Lượng cũng đã định hôn xong, nói là cuối năm thành thân, không chừng không đến nửa năm là nàng có thêm hàng xóm mới.
Lí thị đã từng hoài nghi hỏi Chu Mạch tiền từ đâu mà có để xây mấy cái này, Chu Mạch liền trả lời là Trần thị cho nàng. Lí thị nửa tin nửa ngờ, nhưng nàng ta cũng biết hiện tại nhà mẹ đẻ Chu Mạch bán mầm đậu hẳn là có chút tiền, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Sau khi xây chuồng heo cùng phòng bếp xong, Chu Mạch mới đi về nhà lớn bên kia nhờ Triệu Đại Ngưu đem con heo tới cho nàng, nhìn khắp sân đã thấy ổn thỏa, Chu Mạch đem ghế ngồi ở cửa cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, ngồi phơi nắng được hồi lâu thì nhìn thấy cô con gái bảo bối Triệu Đông Nhi của nàng đang cúi đầu, quyệt miệng, đi từ bên ngoài trở về, Chu Mạch thấy con bé như thế liền vội vàng kêu con bé đi qua chỗ nàng.
Chỉ thấy Đông Nhi nâng lên đôi mắt to ủy khuất: "Nương, nương có biết hôm nay là ngày mấy không?"
Hết suy lại nghĩ, Chu Mạch thật sự không biết hôm nay là cái ngày trọng đại gì, liền lắc đầu.
Thấy nàng như vậy, Đông Nhi liền rớt nước mắt: "Nương, hôm nay là sinh nhật Đông Nhi, con đã năm tuổi, vậy mà nương cũng quên!" Nói xong liền đứng cách xa nàng mà khóc thút thít.
Chu Mạch nhìn thấy mà đau lòng, vội vàng ôm con bé vào lòng xin lỗi: "Là nương không tốt, thế nhưng đã quên mất sinh nhật của Đông Nhi chúng ta. Đừng khóc, nương mang Đông Nhi đi trấn trên mua thức ăn ngon, còn mua dây buộc tóc có hoa xinh đẹp cho con có được không?" Nàng nhớ tới hôm nay là ngày hai mươi tháng chín, đúng lúc trấn trên có họp chợ, nàng cũng đang muốn mua một vài thứ.
Đông Nhi nghe xong lập tức ngừng khóc ngước khuôn mặt đầy nước mắt hỏi: "Có thể mua kẹo hồ lô cho con ăn được không?"
"Được chứ, sao lại không được, chúng ta lập tức lên đường nào." Chu Mạch nắm tay con bé đứng lên, xoay người vào nhà sửa soạn một chút, bảo Đông Nhi đi rửa mặt liền khóa chặt cửa rời đi, mới ra khỏi cửa nàng mới nhớ giờ này không chừng xe của lão Hồ đã đi, cũng may địa điểm tập hợp ngay tại bên cạnh nhà nàng, nàng nhìn về phía xa thì nhìn thấy một xe đầy người đang chuẩn bị xuất phát, vì thế nàng vội la lên: "Lão Hồ, chờ chúng tôi một chút!"
Lão Hồ cũng nghe thấy tiếng la của Chu Mạch, liền dừng xe chờ nàng. Mọi người trên xe đều đồng loạt quay đầu nhìn thì thấy Chu Mạch đang nắm tay Đông Nhi chạy tới, mẹ con nàng vừa thở hổn hển vừa bước lên xe, vừa lên xe liền nhìn thấy Lưu tẩu tử đang ngồi ở trên xe, liền hướng về phía nàng ấy mà đi qua. Lưu tẩu tử chờ nàng ngồi xuống liền tiến gần tai Chu Mạch nói thầm: "Tiểu Mạch, sao muội lại chạy như thế? Rất không hợp lễ nghi."
"Ách... Sau này muội không bao giờ chạy nữa. Tẩu đi trấn trên hợp chợ à?" Chu Mạch tạm ngừng thở một chút nói lời cam đoan. Nàng thật sự không biết giải thích như thế nào, đành nhanh chóng nói sang chuyện khác.
"Con bé nhà tẩu hai mươi sáu sẽ thành thân, tẩu đi trấn trên mua vài cây pháo về đốt, thuận tiện mua một ít vải bố về may quần áo."
Lưu tẩu tử vừa nói xong, trên xe liền vang lên tiếng bạn luận ồn ào, mọi người nói từ chuyện khuê nữ nhà Lưu tẩu tử thành thân kéo đến chuyện đại cô nương nhà ai xuất giá thì có đồ cưới gì, ngay cả nhà ai thành thân không đến vài ngày thì đánh nhau cũng nói. Chu Mạch trong lòng không khỏi cảm thán: bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào mà có nữ nhân nơi đó sẽ ồn ào như cái chợ!
Đến trấn trên, dựa theo quy củ lúc trước, vẫn là buổi chiều ở trước chợ bán thức ăn đầu trấn nam tập hợp. Bởi vì biết Lưu tẩu tử muốn mướn một chiếc xe trở về, Chu Mạch liền nói với nàng cùng nhau về, đoán chừng mình mua đồ cũng rất nhiều, là những vật dụng cho nhà mới. Liền nói với lão Hồ không cần chờ bọn họ.
Vì thế một hàng ba người liền bắt đầu đi mua đồ, Chu Mạch mua rất nhiều thịt heo, thấy ruột cùng móng heo rẻ hơn thịt heo nên cũng mua chút ít. Còn mua thêm vài con cá, lúc này trời cũng không nóng lắm, nên có thể để được vài ngày, Lưu tẩu tử cũng mua rất nhiều thịt cùng rau dưa, để mấy ngày sắp tới ở nhà nấu cơm cho những thợ mộc đến nhà làm gia cụ ăn.
Mua xong thịt cùng rau, thấy mặt trời đã ở đỉnh đầu, vì thế Chu Mạch nói hôm nay là sinh nhật năm tuổi của Đông Nhi, nàng mời Lưu tẩu tử ăn cơm. Lưu tẩu tử nghe vậy cũng không cho Chu Mạch khách sáo với nàng, liền mua cho Đông Nhi một xâu kẹo hồ lô, sau đó dẫn mẹ con Chu Mạch đem những thứ đã mua đặt ở trước tiệm của Vương Nhất Đao, rồi đi về hướng Phúc Lâm khách sạn lần trước đã ghé qua.
Ba người lần này trở lại quán, phát hiện người so với lúc trước đến thì có nhiều hơn một chút, nhưng vẫn không đầy tiệm, ở bên ngoài người lui kẻ tới rất đông mà tiệm thì vẫn vắng vẻ như cũ.
Ba người theo thường lệ gọi một mặn hai chay, Chu Mạch nhân lúc chờ thức ăn liền nhìn quanh bốn phía thì không thấy ông chủ Tào lúc trước, nhưng tiểu nhị thì vẫn là hai người trước kia. Nàng hiện tại cho dù có tâm tư muốn mua tiệm này, đoán chừng cũng không được. Thứ nhất trải qua khoảng thời gian bị giày vò này, nàng chỉ còn lại có mười lượng, thứ hai là nàng thấy bố cáo bán tiệm đã bị xé, không chừng nhà này là không muốn bán nó nữa. Bất quá địa thế tốt mà buôn bán kém như vậy thật sự rất đáng tiếc, suy xét một lát, trong lòng Chu Mạch đã có chủ ý.
Sau khi cơm nước xong, ba người rời khỏi tiệm chuẩn bị đi mua vải cùng pháo đốt, đi được một đoạn khá xa thì Chu Mạch nói nàng bỏ quên đồ ở tiệm cơm, bảo Lưu tẩu tử mang Đông Nhi đi trước, nàng sẽ đến tiệm Vương Nhất Đao chờ hai người bọn họ.
Quay trở lại Phúc Lâm khách sạn, Chu Mạch nhờ Tiểu Chung đang đứng ngẩn người đi mời ông chủ Tào. May mắn nàng vẫn còn nhớ tên của tiểu nhị này, Tiểu Chung động cũng không động trực tiếp trả lời: "Ông chủ của chúng tôi đã đi giáo phường nghe hát, xin hỏi vị đại tẩu này có chuyện gì sao?"
"À, tôi đây có thể lén hỏi tiểu nhị ca một chút được không? Cho hỏi ông chủ của huynh làm chủ hay là phu nhân làm chủ?" Chu Mạch nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Chung nghi ngờ nhìn Chu Mạch, sau đó lại nhìn chung quanh bốn phía thấy không có ai chú ý đến bọn họ liền nói: "Vị đại tẩu này, nói thật cho tẩu biết, tiệm của chúng tôi thật ra là phu nhân làm chủ."
Nói xong lại nhịn không được nói tiếp: "Đại tẩu, tôi nói với tẩu, nữ nhân thật sự không thể quá mạnh mẽ được, tẩu xem phu nhân chúng tôi là người như thế đấy, chỉ cho ông chủ chúng tôi đi giáo phường nghe hát, còn bản thân thì tự mình quản lý gia nghiệp, tẩu nói xem tội gì mà phải như thế chứ?"
Nghe hắn nói xong, Chu Mạch cảm thấy nghi hoặc, nàng nhớ lại lần trước nhìn thấy ông chủ Tào thì thấy ông ta là một người tương đối khôn khéo, cũng không giống là người đi xóm làng chơi. Cho dù đã qua bốn năm tháng cũng không có khả năng thay đổi nhanh như vậy. Bất quá tên Tiểu Chung này thật là nhiều chuyện.
Che giấu nghi hoặc trong lòng, Chu Mạch vẫn là đem ý tưởng trong lòng nói cho Tiểu Chung: "Làm phiền tiểu nhị ca có thể bẩm báo với phu nhân của huynh được không, tôi đây có chút sáng kiến, hẳn là có thể trợ giúp cho việc buôn bán của bổn tiệm."
Tiểu Chung nghe nàng nói như vậy, cũng nổi lên hào hứng, dù sao nếu tiệm buôn bán tốt, tiền công có thể được tăng thêm, so với tình trạng nửa sống nửa chết như hiện giờ vẫn tốt hơn, nhưng cho dù như thế hắn vẫn không thể nào tin được một nữ tử một thân áo vải như Chu Mạch.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Chu Mạch, Tiểu Chung vẫn đi vào bẩm báo, sau một lát liền đem Chu Mạch đi vào một gian phòng duy nhất ở trên lầu, nói phu nhân lập tức sẽ đến liền rời khỏi.
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, nữ tử khuôn mặt tròn, mắt hạnh mày lá liễu, làn da hơi đen, đầu gắn mũ hoa thịnh hành đương thời, thấy Chu Mạch cúi chào nói: "Vị tẩu tử này, xin hỏi xưng hô thế nào?"
Chu Mạch cũng vội vàng cúi chào: "Phu gia họ Triệu."
"Triệu tẩu tử mời ngồi, nghe Tiểu Chung nói Triệu tẩu tử tìm ta, muốn trao đổi một ít chuyện buôn bán của tiệm. Không biết Triệu tẩu tử có sáng kiến gì?" Tào phu nhân đợi Chu Mạch ngồi xong, bản thân cũng ngồi đối diện nàng, nàng xem cách ăn mặc của Chu Mạch, thật sự ngượng ngùng gọi nàng là Triệu phu nhân, tự thấy gọi tẩu tử thấy thân thiết hơn một chút.
"Tào phu nhân, tôi xin đi thẳng vào vấn đề. Mắt thấy quý điếm buôn bán không tốt, tôi nghĩ nguyên nhân chủ yếu là vì thức ăn của quý tiệm không ngon, cho nên không hấp dẫn được người đến tiệm, cả khách hàng quen thuộc cũng không có." Chu Mạch nói xong yên lặng nhìn Tào phu nhân.
Tào phu nhân cũng bị cách xưng hô của Chu Mạch là "tôi" làm cho sửng sốt một chút, nhưng nghĩ lại dáng dấp của nàng ta là đến từ nông thôn nên xưng hô như thế cũng không có gì lạ. Nàng đối với tiệm của mình cũng có chút hiểu biết, cho nên gật đầu với Chu Mạch: "Triệu Đại tẩu, cô nói đúng, không gạt cô, đầu bếp là một đường thúc xa của phu gia, đến đây khoảng ba bốn năm, chúng tôi cũng không tiện sa thải. Hơn nữa hiện nay ở bên ngoài giá thuê đầu bếp có tay nghề khá cũng rất cao, chi phí tăng lên cũng có chút vất vả."
"Gia phụ sinh tiền là đầu bếp, cũng để lại một ít thực đơn cho tôi, đương nhiên tôi cũng có thêm vào một ít. Nếu Tào phu nhân đồng ý, tôi sẽ đưa cho bổn tiệm." Chu Mạch nói một nửa dừng lại, nàng muốn xem một chút bọn họ có chút đánh giá nào về sáng kiến của nàng hay không, nếu có, bước tiếp theo nói chuyện về giá cả sẽ thuận lợi một chút, nhưng nếu nói xong mà người ta cũng không để ý, thì chuyện này cũng không thể bàn tiếp nữa.
Tào phu nhân lại đánh giá cẩn thận Chu Mạch lần nữa, nàng thật sự không thể tưởng được nữ tử ở trước mắt nàng thế nhưng có thể nấu ăn. Nàng suy xét một chút mới mở miệng.
"Triệu Đại tẩu, tôi đồng ý, chẳng qua chúng tôi phải đáp tạ tẩu thế nào?"
Chu Mạch nghe xong trong lòng không khỏi khen ngợi, nhìn xem trình độ nói chuyện của người ta mà xem, nâng cao dự tính ban đầu của nàng lên, lại nói rõ nàng đây là tặng, người ta cũng không phải bỏ tiền mua, mà là đáp tạ. Nhưng nàng thật sự tới đây không phải để diễn cảnh giả tạo này, trực tiếp mở miệng nói: "Tôi là một người quê mùa, cũng không muốn quanh co lòng vòng với phu nhân, một món chay hai mươi văn tiền, một món mặn năm mươi văn tiền. Không biết phu nhân có đồng ý hay không?"
Sau khi nghe Chu Mạch báo giá, Tào phu nhân nhíu mày một chút, nhưng lại lập tức mỉm cười: "Chuyện này tẩu tử chờ tôi cùng phu quân bàn bạc qua một chút, hay là thế này nhé, Triệu tẩu tử ngày khác lại đến, tốt nhất đến đây vào lúc sáng sớm, lúc đó phu quân của tôi sẽ có mặt ở tiệm, đến lúc đó sẽ cho tẩu câu trả lời ổn thỏa. Tẩu thấy có được không?"
Nghe Tào phu nhân nói như vậy, Chu Mạch cười cười, nàng biết đây là lời từ chối khéo, nếu cô không làm chủ được thì nãy giờ cùng tôi nói chuyện lâu như vậy làm gì, bất quá nàng không quan tâm, mỉm cười đứng dậy cáo từ, nói ngày khác lại đến thăm hỏi.