Chương 8

Đường Dư Bạch híp mắt một chút, cân nhắc ý nghĩa trong lời nói của Kỷ Diễm...là cảm thấy do lãng phí đã mấy năm không được đi học, nên không cần phải học hành nghiêm túc nữa, hay là...

"Học luôn lớp 12 cũng được, có gì đâu."

Đường Hạo Quân tiếp lời, giơ tay vỗ vai Kỷ Diễm, có vẻ như đang an ủi Kỷ Diễm.

"Cố gắng cho đến khi thi xong là được rồi, dù sau đó có kết quả không tốt thì thế nào chứ, dù sao vẫn có nhà họ Đường làm hậu thuẫn, lúc đó chú Dư Bạch cũng sẽ không bỏ mặc cậu đâu, phải không?"

Kỷ Diễm cũng nhìn sang Đường Dư Bạch, như thể đã đồng ý với lời Đường Hạo Quân nói.

Đường Dư Bạch mỉm cười: "Tất nhiên rồi."

............

Sau khi buổi tiệc kết thúc, trên đường trở về nhà chính từ phòng tiệc, Đường Dư Bạch gọi quản gia: "Chú Minh, giúp tôi chuẩn bị vài thứ."

"Đợi Kỷ Diễm dọn dẹp xong trong phòng, tối nay gọi cậu ấy đến thư phòng của tôi."

Chú Minh đã ngoài 60 tuổi, tóc bạc trắng, nét mặt lịch sự tao nhã, sau khi nghe Đường Dư Bạch bảo chuẩn bị những gì, biểu hiện trên mặt không hề thay đổi, gật đầu với Đường Dư Bạch: "Vâng, thưa ngài, tôi sẽ nhớ thông báo với Diễm thiếu gia."

Vì vậy, khi Kỷ Diễm thay đồ sau khi mặc vest ở buổi tiệc, rồi tắm rửa xong, quản gia liền đến gõ cửa.

Hắn mới chỉ về nhà họ Đường được hai ngày, tất cả mọi người ở đây, kể cả bảo vệ cổng chính, đều cư xử như thể hắn vẫn luôn sống ở đây, không hề lộ vẻ khác thường, ngay cả phòng ở hiện tại cũng đầy đủ đồ đạc, hiển nhiên là được chuẩn bị từ sớm, chỉ chờ nghênh đón chủ nhân mới.

Hơn nữa, ngay khi vừa trở về đã có buổi tiệc công bố thân phận, tại buổi tiệc mới gặp Đường Hoa Thịnh và con trai Đường Hạo Quân, cũng như lão gia tử cho đến nay chưa từng gặp mặt...

Kỷ Diễm đi về phía thư phòng, miệng nhẹ nhàng cười mỉm.

"Cộc cộc --"

Hắn đứng trước cửa thư phòng, gõ cửa.

Rất nhanh bên trong truyền ra giọng nói của Đường Dư Bạch.

"Vào đi."

Kỷ Diễm đẩy cửa bước vào, bước chân ngừng lại một chút.

Giống như hắn, Đường Dư Bạch cũng mặc đồ ngủ.

Chỉ có điều anh mặc áo ngủ, chất liệu lụa, màu đen đơn sắc, cổ áo hở rộng, lộ ra một khoảng da thịt trắng muốt, dây lưng buông lỏng quấn quanh eo, phần đuôi áo cũng hở ra, hai chân trắng muốt dài thon thả chồng lên nhau, mắt cá chân rõ nét, đôi chân không mang dép.

Sàn nhà được trải một tấm thảm lông cừu lớn, màu xanh lục, trông rất dầy dặn và mềm mại.

Nhìn lại về phía ghế sô pha, cũng được phủ đầy chăn lông dày dặn, phần chăn rủ xuống tới sàn, một phần chạm vào đôi chân lộ ra của Đường Dư Bạch.

Dưới ánh đèn sáng trắng, người đàn ông ngồi trên ghê sô pha như một con ma cà rồng cuối cùng xuất hiện trong đêm tối, vẻ lười biếng ngả người trên tay ghế, tỏa ra khí chất nguy hiểm và quyến rũ.

Sự tương phản giữa màu đen nhẫy ánh sậm và làn da trắng lạnh khiến đôi mắt Kỷ Diễm hơi nhói.

Đường Dư Bạch ngẩng đầu nhìn Kỷ Diễm: "Cởi giày đi, rồi lên thảm."

"Ừm."

Kỷ Diễm cởi giày bước lên thảm, cảm giác lông mềm mại sượt dưới bàn chân thật thoải mái, nhưng... gần như mọi chỗ dưới sàn đều được trải thảm lông...

"Chú nhỏ gọi cháu đến có việc gì?"

Kỷ Diễm ngồi xuống ghế sofa bên trái Đường Dư Bạch, lúc này mới nhìn thấy một đống sách trên bàn trà.

"Đây là gì?"

"Đề thi đại học."

Kỷ Diễm: "..."

Ánh mắt hắn từ đống đề thi dịch sang bên cạnh, khi nhìn rõ những thứ trong chiếc giỏ đan là gì, đồng tử xanh lục bỗng co hẹp lại.

Những ký ức đau buồn trào dâng trong lòng.

Đường Dư Bạch với tay ra lắc lắc chiếc giỏ đan, tiếng vỗ nhẹ vang lên.

"Đề thi đại học và quả óc chó chuẩn bị cho cậu đấy."

"Tuy chỉ còn chưa đầy hai tháng có thể qua loa, nhưng nếu thi kém quá thì không chỉ mất mặt cậu, hiểu không?"

Đường Dư Bạch tì cằm lên mu bàn tay: "Cho cậu một ngày, hoàn thành phần đề thi này trước đã, nếu không làm xong, thì cả giỏ óc chó nhiều như vậy..."

"Chắc là khoảng một cân nhỉ?"

Đường Dư Bạch lại lắc lắc chiếc giỏ đan, cười nhẹ: "Tuy không nhiều lắm, nhưng ăn vào bổ não cũng tốt."

Kỷ Diễm mím môi, không nói gì.

Hơn một cân óc chó quả không nhiều, nhưng đối với Kỷ Diễm, dù chỉ là một quả, cũng đủ khiến hắn ghê tởm đến muốn nôn mửa.

Lúc đó, sự phát triển của hắn không theo kịp, hắn không khỏe mạnh như Liêu Khang An, hắn đạt được một kết quả cao trong một kỳ thi ở trường, đem về điểm số cao nhất, nhưng Khương Thiến Dung lấy điểm số đó để so sánh với Liêu Khang An, có câu gì đó như:

"Tao đã mua rất nhiều óc chó để bổ não cho mày, mà mày vẫn không bằng một đứa không ăn óc chó nhưng vẫn đạt điểm số cao hơn!"

Sau khi Khương Thiến Dung giận dữ bỏ đi, hắn bị Liêu Khang An trút giận lên.

Liêu Khang An lấy một quả óc chó nguyên vẹn nhét vào miệng hắn, chỉ vì lúc Khương Thiến Dung nói câu đó, hắn liếc nhìn túi óc chó.

Cho đến nay, Kỷ Diễm vẫn nhớ cảm giác suýt nghẹt thở và đau đớn khi vỏ óc chó cắt vào miệng.

Nếu lúc đó hắn không phun ra máu, Liêu Khang An có lẽ vẫn chưa dừng lại.

Sau đó, hắn không bao giờ đạt điểm số cao nhất nữa, cũng không bao giờ nhìn vào đồ vật của Liêu Khang An, điều đó khiến hắn buồn nôn.

Nhưng bây giờ, Đường Dư Bạch lại chuẩn bị óc chó cho hắn...

Kỷ Diễm cúi đầu, xoè ra lớp đề thi trên cùng, cầm bút lên, nắm chặt.

Ngay lúc đó, răng rắc...

Răng rắc răng rắc...

Kỷ Diễm nhíu mày, lại ngẩng đầu lên, đột nhiên có chút ngỡ ngàng.