Chương 7

"Không ngờ đứa trẻ mất tích của nhà họ Đường lại có thể tìm được, nhưng tại sao lại không mang họ Đường vậy?"

"Nghe nói là theo họ mẹ, nên mới mang họ Kỷ."

"Theo họ mẹ? Lý do lấp liếʍ và gượng ép quá, ai mà tin được, theo tôi thì chắc phải do Đường Dư Bạch, nghe nói chính là anh ta đích thân đón người về... Người đương nhiệm làm tổng giám đốc đại diện pháp lý Đường thị, và người thừa kế chân chính của Đường thị, đặc, sẽ có nhiều vở hay để xem đây."

Đường Hạo Quân đi ngang qua, trên mặt nở một nụ cười.

Cha anh ta thật là lo xa quá, dù để Đường Dư Bạch tìm được Kỷ Diễm trước thì có làm sao, tình hình xem ra tốt đẹp hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng tượng.

"Tiểu Diễm, tôi gọi cậu như vậy được không?"

Đường Hạo Quân đi đến bên cạnh Kỷ Diễm, mỉm cười mở lời: "Hai chúng ta cũng tính là đồng lứa, tôi chỉ lớn hơn cậu một chút thôi."

Tuy nhà họ Đường ít người, nhưng cũng có hai chi nhánh, chỉ là người ngoài đều coi chi nhánh của Đường Hồng Lương là chủ yếu, đến cha và anh ta thì lại thua kém ở chỗ ông nội ra đi sớm, nếu ông ấy còn sống, là anh trai của Đường Hồng Lương, ai biết được cuối cùng nhà họ Đường sẽ rơi vào tay chi nhánh nào.

Tất nhiên, giờ cũng chưa chắc nữa rồi.

Nụ cười của Đường Hạo Quân thân thiện hơn một chút, nhìn đĩa thức ăn trên tay Kỷ Diễm.

"Để đảm bảo độ tươi ngon của thức ăn, ở đây chỉ bày các món ăn lạnh, cậu ăn quen chưa?"

Kỷ Diễm nhìn Đường Hạo Quân: "Vẫn ổn, có thể no được."

"Nói ra, kể từ khi ông chú... ồ, hay nói cách khác là ông nội của cậu được đưa vào viện dưỡng lão, mỗi lần tổ chức tiệc tùng ở tư dinh này, cơ bản là đều chuẩn bị loại đồ ăn lạnh, bánh ngọt như thế này, tuy nói phù hợp với sở thích của không ít người trẻ hiện nay, nhưng loại đồ ăn này, chỉ đủ để no bụng thôi, phải không?"

Đường Hạo Quân cũng cầm một đĩa thức ăn, như đang nhàn thoại, lại như đang ngầm ý.

"Nhưng cũng không thể trách được, cuối cùng việc tổ chức bữa tiệc ra sao, hoàn toàn xem theo sở thích của người đương nhiệm."

Kỷ Diễm nuốt miếng thức ăn trong miệng, đối diện ánh mắt Đường Hạo Quân.

"Lúc nhỏ tôi từng gặp qua dì Kỷ, đôi mắt của cậu, thật sự rất giống bà ấy."

"Ồ, thật à."

Ánh mắt Kỷ Diễm lướt nhẹ: "Chú nhỏ cũng nói như vậy."

"Chú nhỏ à?"

Đường Hạo Quân khẽ nhếch môi một cái khó nhận ra: "Lúc anh ta đến nhà họ Đường, cha mẹ của cậu... rõ ràng là anh ta không gặp qua cha mẹ cậu, nhiều lắm cũng chỉ từng thấy qua ảnh thôi."

Nói đồng thời, Đường Hạo Quân nghiêng người lại gần Kỷ Diễm, hạ giọng:

"Tiểu Diễm, chúng ta cũng xem như là anh em cũng thế hệ, anh đây nhắc nhở cậu một câu, trên đời này người cùng họ rất nhiều, nhưng không phải ai cũng là người thân."

Đôi mắt màu xanh biển của Kỷ Diễm hơi tối xuống, bất chợt mỉm cười:

"Tất nhiên, tôi biết."

"Đang nói chuyện gì vậy?"

Đường Dư Bạch từ phía sau hai người bước tới.

Sau khi đối phó xong với Đường Hoa Thịnh, Đường Dư Bạch nhìn thấy Kỷ Diễm đang trò chuyện say sưa với con trai của Đường Hoa Thịnh, anh không quên trong cảnh tượng mà anh nằm mơ thấy, cha con Đường Hoa Thịnh và Đường Hạo Quân đứng về phía Kỷ Diễm, giúp đỡ hắn chống lại mình, cuối cùng cũng nhận được không ít lợi ích.

"Chỉ là tán gẫu vài câu thôi."

Đường Hạo Quân quay lại:

"Nghe nói Kỷ Diễm bị buộc phải bỏ học cấp 3, thì gia cảnh ra sao thì tạm thời không nói đến, bây giờ đã về nhà họ Đường rồi, chắc cũng phải có một sự sắp xếp chứ?"

Đường Dư Bạch: "Tất nhiên là đã có sắp xếp rồi, tôi đã bảo người ta liên hệ với trường học, sau vài ngày nữa có thể đi nhập học..."

"Có thể học luôn lớp 12 không?" Kỷ Diễm đột nhiên lên tiếng.

Đường Dư Bạch nghĩ ra điều gì đó, nhìn thẳng sang: "Cậu muốn học luôn lớp 12 à?"

Kỷ Diễm mỉm cười: "Cậu nhỏ à, tuổi này của cháu, học lại cấp 3 cũng không thích hợp chứ?"

Đường Dư Bạch không nói gì, suy nghĩ rồi nhìn Kỷ Diễm một lượt.

Anh lại quên một điểm quan trọng...với tư cách nam chính trong truyện đam mỹ đấu tranh lực cả lên, mọi điều kiện đều được ưu đãi, đặc biệt là trí tuệ. Chỉ là những gì anh nằm mơ thấy về phần này hơi mơ hồ, chỉ biết sau khi về nhà họ Đường, tuy hoàn cảnh của Kỷ Diễm không được tốt lắm, nhưng thực sự cũng được nhận nền giáo dục đa phương diện theo lối tinh anh.

Còn về biểu hiện cụ thể của Kỷ Diễm ra sao, thì mơ hồ như nhìn hoa qua màn sương, không thấy rõ ràng.

Nhưng với tư cách là nam chính, khả năng và trí tuệ phải tương xứng, trí tuệ lại thực sự phản ánh qua kết quả học tập.

Nếu tình huống thực tế phát triển giống như cảnh mà anh mơ thấy, đối với Đường Dư Bạch, sau khi bị buộc phải bỏ học vài năm, Kỷ Diễm vẫn có thể có kết quả tốt, thì đó tuyệt đối không phải là hiện tượng mà anh muốn nhìn thấy.

Cuối cùng, một nam chính có trí tuệ được ưu đãi, anh phải làm thế nào để nuôi dưỡng hắn trở nên vô dụng?

Tuy nhiên, nếu không phải là có nhiều điểm trùng khớp giữa hiện thực và giấc mơ, mà Đường Dư Bạch cũng đã nhiều lần mơ cùng một giấc mơ, anh thực sự không muốn tin vào những gì đã mơ thấy.

Ít nhất hiện tại vẫn còn nghi ngờ.

Một người đã bỏ học vài năm, thực sự có thể ngay lập tức theo kịp tiến độ học tập lớp 12 không?

Hơn nữa, bây giờ đã là tháng 4 rồi, chỉ còn không đến hai tháng nữa là đến Kỳ thi tốt nghiệp cấp 3.

Đường Dư Bạch nhìn Kỷ Diễm, chầm chậm hỏi: "Cậu có chắc không?"

"Tôi đã xem qua kết quả học tập trước đây của cậu, thực sự vẫn khá tốt, nhưng nếu bây giờ học luôn lớp 12 thì..."

"Chú nhỏ à, cháu chỉ không muốn lãng phí thêm thời gian nữa thôi."

Kỷ Diễm hạ nhìn xuống: "Cũng không muốn lãng phí thời gian vô ích vào chuyện này."