Hiện tại Phó Tự Duy để tóc dài, xõa xuống vai, có vài sợi tóc rơi xuống mặt Tạ Lạc Ninh, đứa nhóc đưa tay gãi gãi mặt: "Ba, tóc ba làm con ngứa."
Phó Tự Duy đưa tay lên vuốt ve mái tóc dài lúc nào không hay, nếu tất cả những chuyện này không phải là mơ, thì thật sự rất khó giải thích.
Tạ Lạc Ninh: "Ba, chán quá, con muốn xem phim hoạt hình."
Đứa nhóc hiển nhiên vẫn chưa biết nếu thật sự đến cái gọi là quê nhà của cha thì sẽ phải đối mặt với những gì.
Phó Tự Duy dỗ dành: "Hay là ngủ đi, ngủ dậy rồi xem tình hình thế nào."
Nói là ngủ, nhưng thực ra cũng không ngủ được.
Hai ba con chưa từng trải qua khổ cực, làm sao có thể sống trong môi trường tồi tệ thế này. May mà mưa bên ngoài đã dần ngớt, mưa đến nhanh, tạnh cũng nhanh.
"Ba, tạnh mưa rồi!"
Phó Tự Duy: "Chúng ta ra ngoài xem sao."
Phó Tự Duy bế Tạ Lạc Ninh ra khỏi nhà, sau cơn mưa, không khí thoang thoảng mùi đất ẩm ướt.
Nhìn quanh một lượt, ngoài căn nhà tranh này ra, không thấy nhà nào khác.
Đi bộ đến khô cả cổ họng, cuối cùng cũng nhìn thấy làng mạc, Tạ Lạc Ninh nghe thấy tiếng thở dốc của ba mình: "Ba, có phải con nặng quá không?"
Thể lực của Phó Tự Duy kém xa Tạ Chước Lăng, y thích vận động, rèn luyện thân thể, cơ ngực, cơ bụng đều có cả. Ngược lại, Phó Tự Duy khá lười biếng, đừng nói là chủ động tập thể dục, ngay cả lúc trên giường, cậu cũng không muốn tự mình động đậy.
Lúc này bế con trai đi bộ lâu như vậy, hoàn toàn là nhờ tình cha con sâu nặng chống đỡ.
Phó Tự Duy: "Hơi nặng một chút."
Tạ Lạc Ninh: "Vậy con xuống đi bộ."
Phó Tự Duy thấy tay mình đã mỏi nhừ, bèn đặt con trai xuống đất, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, nói: "Mệt thì nói với ba."
Tạ Lạc Ninh gật đầu: "Vâng ạ!"
Lúc này, mặt trời đã lặn, ngôi làng nhỏ tràn ngập khói bếp, vài người phụ nữ đang rửa rau bên sông, vừa nói vừa cười. Thấy có người lạ mặt đi tới, họ tò mò nhìn hai cha con.
May mắn là hai người đều mặc đồ ở nhà, áo sơ mi quần dài bằng lụa thật, trông không quá khác biệt.
Editor: *Khúc này xuyên về rồi nên mình để xưng hô cổ đại nhé 😊))*
Vương đại thẩm lên tiếng hỏi trước: "Vị công tử này, có chuyện gì vậy?"
Trước khi bước tới, Phó Tự Duy đã âm thầm quan sát trang phục của những người dân làng này, trong lòng đã có phán đoán sơ bộ.
"Thẩm, cho ta xin bát nước được không?"
Phó Tự Duy có ngoại hình sáng sủa, khí chất thanh tao, giọng nói ôn hoà dễ nghe, cử chỉ lịch sự lễ phép.
Người phụ nữ trung niên chủ động bắt chuyện vội vàng đứng dậy, bưng rổ rau đã rửa sạch, nhiệt tình nói: "Ôi, đương nhiên là được."
Nhà đại thẩm ở phía Tây, vừa dẫn đường vừa hỏi: "Hai người đang vội đi đường sao?"
Phó Tự Duy gật đầu.
"Hiểu rồi, hai người muốn vào kinh thành phải không?"
Lời nói đã được sắp xếp sẵn, Phó Tự Duy tiếp tục gật đầu.
Tạ Lạc Ninh đứng bên cạnh không hiểu "vào kinh" là gì, nhưng vừa rồi ba nó đã dặn không được nói chuyện, nên lời nói đến miệng lại nuốt xuống.
Vương thẩm thấy mình đoán đúng, cười nói: "Trời đã muộn rồi, bây giờ hai người không đi kịp đâu, ở lại nhà ta một đêm, sáng mai ông nhà ta vào thành chở hai người một đoạn."
Nếu chỉ có một mình Phó Tự Duy thì có thể tạm bợ được, nhưng bây giờ còn có con trai, căn nhà tranh đó ngoài cái giường ra thì không còn gì khác, quay về chỉ có nước chết đói, chi bằng vào kinh thành thử vận may.
Dù sao "thành phố lớn" cũng có nhiều cơ hội hơn.
"Thẩm, chúng ta ở lại một đêm có làm phiền mọi người quá không?"
Chàng trai trẻ đẹp trai lại lịch sự, rất dễ tạo được thiện cảm, Vương thẩm cười nói: "Ôi chao, có gì mà phiền chứ, ông nhà ta ngày mai cũng phải đi giao rau, tiện đường thôi mà, tối nay cứ ở lại nhà ta một đêm."
Trên đường đi, Phó Tự Duy im lặng quan sát xung quanh, thấy hàng xóm láng giềng đều chào hỏi bà ấy, bà ấy nói chuyện và cư xử như người chất phác lương thiện, bèn không từ chối: "Vậy thì cảm ơn thẩm đã cưu mang."
Vương thẩm: "Cháu trai tên là gì?"
Phó Tự Duy: "Thẩm cứ gọi ta là Tiểu Phó là được."
Nói chuyện một lúc đã đến nhà Vương thẩm, cổng chỉ khép hờ, bà ấy đẩy cửa ra, bên trong là một sân nhỏ, mấy con gà đang cúi đầu bới thức ăn, thấy bà ấy về liền kêu cục cục, góc sân có một cái giếng nước.
Tạ Lạc Ninh nhìn thấy con gà trống, không nhịn được sự phấn khích, kêu lên: "Ba! Là gà trống kìa!"
Không trách Tạ Lạc Ninh kích động, bởi vì đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy gà sống.
Là gà trống, có vấn đề gì sao?
Phó Tự Duy giải thích với Vương thẩm: "Con trai ta rất thích gà trống."
Vương thẩm à à hai tiếng, thấy đứa trẻ này trông giống như con nhà giàu có, cử chỉ ngây thơ cũng không có gì lạ, bèn dẫn hai người vào nhà chính, mời: "Mau vào đi, ông nhà ta còn ở ngoài đồng, trong nhà không có ai, hai người Tiểu Phó cứ ngồi đi, ta đi lấy nước cho."