Tạ Lạc Ninh ôm lấy cái cằm nhẵn nhụi của ba, hôn một cái, như một ông cụ non: "Ba, ba đừng ngủ nữa, cha còn bảo con giám sát ba ăn cơm, ba chưa ăn sáng đâu!"
Tạ Chước Lăng không thích có người lạ trong nhà làm phiền, nên không thuê người giúp việc ở lại, buổi sáng thường là y chuẩn bị đơn giản hoặc đặt đồ ăn.
Tối qua y đi công tác, đã đặt đồ ăn giao tới trước, đứa nhóc dậy sớm, tự mình ngoan ngoãn ăn sáng.
Hôm nay là cuối tuần, Phó Tự Duy tất nhiên sẽ không dậy sớm chỉ vì một bữa sáng.
Phó Tự Duy nhắm mắt, "Không sao, ba không đói, đợi trưa ăn cũng được."
Đứa nhóc còn muốn nói thêm, giây tiếp theo đã bị ba mình bịt miệng lại, "Bé con không phải nói lâu rồi không được ngủ cùng ba sao?"
Đúng rồi!
Trước đây Tạ Lạc Ninh còn nhỏ, đương nhiên không thể để nó ngủ một mình trong phòng trẻ em, đứa nhóc vẫn luôn ngủ cùng bọn họ, cách đây không lâu mới tách ra ngủ riêng.
Tạ Lạc Ninh ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng ba, một lúc sau lại thò đầu ra: "Ba, ba kể cho con nghe một câu chuyện trước khi ngủ đi."
Phó Tự Duy nghe vậy lập tức gọi robot thông minh.
Tạ Lạc Ninh bảo robot im lặng, "Ba, con không muốn nghe nó kể, con muốn nghe ba kể!"
Phó Tự Duy nào có kinh nghiệm chăm con, bình thường đều là Tạ Chước Lăng tự mình làm hết, vì vậy cậu mở mắt ra hỏi: "Cha thường kể cho con nghe chuyện gì?"
Tạ Lạc Ninh: "Gần đây cha kể cho con nghe chuyện về triều đại Hy Vinh!"
Chưa từng nghe qua.
Phó Tự Duy đưa tay xoa nhẹ lưng con trai, thản nhiên hỏi: "Kể như thế nào?"
Tạ Lạc Ninh vừa nhắc đến chuyện này lập tức không buồn ngủ nữa, đứa nhóc nhớ rất dai, cha đã kể gì nó đều nhớ rất rõ, "Cha nói cha đến từ triều đại Hy Vinh, con hỏi cha triều đại Hy Vinh là gì? Cha nói là một đất nước xa xôi, cách chúng ta rất xa rất xa!"
Phó Tự Duy: "?"
Lần kỷ niệm ngày cưới trước, Tạ Chước Lăng uống hơi nhiều, ôm cậu lầm bầm nói vợ chồng không nên có bí mật, y vẫn luôn có một chuyện chưa nói.
Lúc đó Phó Tự Duy cũng hơi say, thuận miệng hỏi là chuyện gì?
Tạ Chước Lăng nói mình là người xuyên không đến, Phó Tự Duy nghe xong liền bật cười. Tạ Chước Lăng trực tiếp bế cậu vào phòng tắm, quấn quýt một hồi lâu, dù sao hôm đó là ngày của hai người, Tạ Lạc Ninh đã được gửi sang nhà ông ngoại chơi.
Lúc đó Tạ Chước Lăng nói như thể chỉ là buột miệng, còn Phó Tự Duy cũng không để ý.
Lúc này nghe con trai nói như vậy, Phó Tự Duy mới nhớ ra chuyện này, "Cha còn nói gì nữa?"
Đứa nhóc bắt chước giọng điệu của cha mình: "Con trai, cha ở triều đại Hy Vinh thân phận rất cao quý, có tiền có thế, nào giống như bây giờ, vì kiếm chút tiền mà phải chạy vạy khắp nơi, thật là chán chết đi được."
Phó Tự Duy: "..."
Phó Tự Duy: "Cha nói vậy thật sao?"
Nghe không giống lời Tạ Chước Lăng sẽ nói, trong mắt Phó Tự Duy, Tạ Chước Lăng luôn là một người cuồng công việc, rất thích bận rộn với sự nghiệp của mình.
Dù sao tuổi còn trẻ như vậy đã có thể quản lý công ty rất tốt, hơn nữa cho dù tối hôm trước có quấn quýt với Phó Tự Duy đến khuya, sáng hôm sau vẫn có thể dậy sớm, mặc vest chỉnh tề, tràn đầy năng lượng đi làm.
Tạ Lạc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, cha còn nói "Con trai con mau lớn lên đi, đến tiếp quản công việc của cha đi, cha thật sự chán ngấy cái công việc này rồi.""
Phó Tự Duy: "...?"
Tạ Lạc Ninh: "À đúng rồi cha, đây là bí mật nhỏ giữa con và cha, ba đừng nói với cha là con nói với ba nhé!"
Lúc này Tạ Chước Lăng hiển nhiên vẫn chưa biết con trai đã bán đứng mình một cách triệt để.
Phó Tự Duy chú ý đến câu nói sau của Tạ Lạc Ninh, không ngờ đứa nhóc lại nói ra những lời này, dù sao trong mắt cậu, Tạ Chước Lăng luôn có hình tượng trầm ổn đáng tin cậy.
Nhưng cũng có thể là than oán? Phó Tự Duy nhớ lại đôi mắt đỏ ngầu của Tạ Chước Lăng trong cuộc gọi video vừa rồi, rõ ràng là không ngủ ngon. Con người không phải robot, làm việc nhiều quá sẽ mệt mỏi.
Ghét đi làm là chuyện rất bình thường, Phó Tự Duy cũng không thích.
Tạ Lạc Ninh thấy ba im lặng, tò mò hỏi: "Ba, ba đang nghĩ gì vậy?"
Phó Tự Duy đưa tay vỗ nhẹ vào lưng nó, "Đang nghĩ xem gần đây có phải cha con làm việc nhiều quá hay không."
Phó Tự Duy định đợi Tạ Chước Lăng bận bịu xong đợt này, sẽ xin nghỉ phép đưa cả nhà đến hòn đảo nhỏ mà ông nội tặng cho họ vào ngày cưới để nghỉ dưỡng, cũng để Tạ Chước Lăng thư giãn nghỉ ngơi.
Tạ Lạc Ninh: "Cha không thấy mệt! Cha nói cho dù có làm lại từ đầu, cha vẫn sẽ chọn như vậy, bởi vì cha yêu ba, ở bên ba cha không hề thấy mệt, cha yêu ba nhất! Cha cũng yêu con nhất!"
Phó Tự Duy bật cười: "Đây là bí mật của cha và con, con lại tiết lộ ra hết rồi?"
Tạ Lạc Ninh cười hì hì: "Cha yêu ba và con, đây là sự thật, không phải bí mật, ai cũng biết mà."
"Con cũng yêu ba và cha!"