Trên sofa da trong phòng khách, Tạ Lạc Ninh đang úp cái mông nhỏ xíu của mình lên cái gối ôm hình khủng long và xem phim hoạt hình, nó cười khúc khích rồi ngã vào cái gối ôm.
Một cuộc gọi video hiện lên trên màn hình máy tính bảng, nó vừa nhìn thấy ảnh đại diện của cha mình, ngón tay mũm mĩm liền nhấn nút nhận cuộc gọi, gương mặt tuấn tú, điển trai nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.
Tạ Lạc Ninh vui mừng kêu lên: "Cha!"
Tạ Chước Lăng thản nhiên hỏi: "Con có nhớ cha không?"
Mặc dù cha chỉ mới đi công tác, hôm qua mới rời khỏi nhà, nhưng Tạ Lạc Ninh vẫn ngọt ngào nói: "Nhớ ạ! Con nhớ cha lắm!"
Đôi lông mày sắc bén của Tạ Chước Lăng nhuốm ý cười: "Chờ cha về sẽ mua quà cho con."
Tạ Lạc Ninh vui mừng khôn xiết: "Con và ba ở nhà đợi cha về!"
Tạ Chước Lăng làm như vô tình hỏi: "Ba đâu?"
Tạ Lạc Ninh tuy nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, cha gọi video chắc chắn là muốn gặp ba, vì vậy nó nói: "Ba đang ngủ, con đưa cha đi xem ba nhé!"
Nó ôm máy tính bảng trượt xuống khỏi sofa, chạy lạch bạch đến phòng ngủ chính, cửa khép hờ, Tạ Lạc Ninh đẩy cửa ra, lại chạy lạch bạch đến bên giường lớn, đôi chân ngắn thoăn thoắt trèo lên giường.
Rèm cửa dày che khuất ánh sáng bên ngoài, căn phòng ngủ có vẻ hơi tối, Phó Tự Duy đang nằm nghiêng, làn da lộ ra ngoài mịn màng, áp vào ga trải giường màu xám, rạng rỡ như ngọc.
Tạ Lạc Ninh nhanh chóng xoay máy tính bảng, hướng camera vào người ba đang ngủ, nó không nhìn thấy màn hình, ngây thơ hỏi: "Cha, cha thấy ba chưa?"
Chưa kịp để Tạ Chước Lăng ở đầu bên kia lên tiếng.
Phó Tự Duy đã mở mắt ra, nhìn vào gương mặt đẹp trai trên màn hình đang dí sát vào mặt mình, không hề có chút bực bội nào khi bị làm phiền, vừa ngủ dậy cả người lười biếng uể oải, cầm lấy máy tính bảng trong tay con trai, chậm rãi ngồi dậy, giọng nói trong trẻo ngày thường lúc này mang theo chút âm điệu thong thả: "Sao vậy?"
Tạ Chước Lăng nhìn cậu, đôi lông mày sắc bén mang ý cười thêm sâu: "Nhìn em."
Giọng nói trầm thấp đầy nam tính.
Phó Tự Duy nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên, đáp: "Ừm, mai anh về hả?"
Tạ Chước Lăng tiện tay nới lỏng cà vạt, dựa vào ghế đáp: "Muộn hai ngày, bên ông cụ còn một vị khách, muốn anh tiếp đãi chu đáo."
Phó Tự Duy và Tạ Chước Lăng quen biết nhau cũng là nhờ ông cụ mai mối, lúc mới tốt nghiệp đại học, Phó Tự Duy vào làm việc ở công ty nhà mình, đi theo cha và ông cụ bàn chuyện làm ăn, tình cờ Tạ Chước Lăng cũng có mặt, ánh mắt cứ dính chặt lấy Phó Tự Duy, ông cụ lúc đó còn trêu chọc hỏi y có phải thấy người ta đẹp không, Tạ Chước Lăng thẳng thắn lập tức gật đầu.
Ngay hôm đó Tạ Chước Lăng đã chủ động xin Wechat của Phó Tự Duy, ngày hôm sau đã rủ người ta đi ăn cơm.
Tạ Chước Lăng cao lớn và đẹp trai, cử chỉ hành vi đều rất chừng mực. Phó Tự Duy cảm thấy rất thoải mái khi ở bên y. Tạ Chước Lăng nhỏ hơn Phó Tự Duy 1 tuổi nhưng lại toát lên sự trưởng thành và chững chạc không thuộc về tuổi tác của mình, luôn chu đáo trong mọi việc. Sau vài lần hẹn hò, hai người đã thuận theo tự nhiên mà yêu nhau, sau đó kết hôn và sinh con.
Bây giờ con trai của họ đã 3 tuổi.
Phó Tự Duy thấy mắt y có gân đỏ, "Ngủ không ngon?"
Tạ Chước Lăng: "Một chút."
Đứa nhỏ bên cạnh cảm thấy chán, liền chui vào lòng ba, thò đầu ra nhìn vào màn hình, giọng nói non nớt: "Cha, cha mau đi nghỉ ngơi đi, phải ngủ ngon không thì sẽ có quầng thâm mắt, như vậy sẽ không đẹp trai nữa đâu!"
Tạ Chước Lăng: "..."
Phó Tự Duy bật cười: "Vậy anh nghỉ ngơi đi, chắc bé con muốn chơi máy tính bảng rồi."
Cậu bé nghiêm túc: "Không phải, con đang quan tâm cha mà!"
Phó Tự Duy tựa cằm lên đầu con trai, giọng điệu cưng chiều: "Được rồi, bé con là quan tâm cha, không phải muốn chơi."
Đứa nhỏ gật đầu: "Đúng đúng."
Tạ Chước Lăng ở bên kia màn hình nhìn vợ dịu dàng tương tác với con trai, trong lòng muốn chui qua màn hình để hôn vợ, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ nghiêm túc, tỏ ra điềm tĩnh: "Được, anh bận xong sẽ nghỉ ngơi."
Sau khi tắt video.
Phó Tự Duy đặt máy tính bảng lên đầu giường, ôm con trai nằm lười biếng trên giường. Cuối cùng cũng đến thứ Bảy, tối qua Tạ Chước Lăng không ở nhà nên không có những hoạt động mệt mỏi trước khi ngủ.
Phó Tự Duy rất tận hưởng khoảnh khắc này.
Tuy nhiên, trẻ con luôn tràn đầy năng lượng, đứa nhỏ từ trong lòng cậu thò đầu ra, "Ba, hôm nay trời đẹp quá, mình ra ngoài chơi đi!"
Phó Tự Duy nhắm mắt lại, từ chối không cần suy nghĩ: "Không, hôm nay cuối tuần đông người lắm, đợi cha về rồi để cha dẫn con đi chơi."
Tạ Lạc Ninh đã biết kết quả này, không từ bỏ: "Nhưng con muốn ba đi chơi với con."
Phó Tự Duy sắp chìm vào giấc ngủ, thốt ra câu thần chú thường ngày: "Tìm cha con…"
Rồi nhớ ra cha của nó đang đi công tác, lập tức sửa lời: "Đợi cha về rồi để cha chơi với con nhé."