Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ trong núi, tự hỏi làm thế nào mới có thể bổ sung nguyên khí trong cơ thể, gia tăng thọ nguyên.
Căn cứ Phong Dương chân nhân nói, còn có chính hắn suy đoán. Một là phục dụng đan dược cùng loại với Bảo Nguyên Đan mới có thể đền bù nguyên khí trong cơ thể, đương nhiên đan dược phải hiệu quả tốt hơn so với Bảo Nguyên Đan. Biện pháp thứ hai là mau chóng tu luyện « Tiểu Hóa Dương Công » đến viên mãn, sau đó tu luyện công pháp cao cấp hơn.
Hai thứ này, trong Xuân Thu quan hẳn là có. Để trở thành đệ tử ký danh trong quan, Thẩm gia đã bỏ ra vàng bạc khá lớn, nhưng đan dược tốt hơn đoán chừng cũng không phải một chút vàng bạc là có thể đơn giản đổi lấy. Còn tu luyện « Tiểu Hóa Dương Công » đến viên mãn, lấy tư chất hắn, tuyệt không có khả năng trong vòng hai năm có thể làm được.
Trong lòng Thẩm Lạc suy nghĩ biện pháp khả thi, bất tri bất giác đi tới phía sau núi.
Phía sau núi rừng sâu cây cối um tùm, dày đặc xanh tươi ướŧ áŧ, bên tai côn trùng kêu vang, tiếng chim kêu lúc xa lúc gần, khiến cho lòng hắn vốn căng cứng thoáng buông lỏng mấy phần.
Vào thời khắc này, một tiếng oanh minh trầm thấp từ trong khu rừng rậm rạp phía trước truyền đến, nghe tựa hồ là thanh âm đao kiếm va chạm vào nhau.
Thẩm Lạc ngừng chân lắng nghe, không lâu sau lại một tiếng tiếng oanh minh truyền đến, còn kèm theo tiếng rít sắc bén
"Xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng hắn kinh ngạc, nơi này phía sau núi ít ai lui tới, tại sao có loại thanh âm này, hẳn là có người đang tranh đấu ở đây?
Hắn hơi trầm ngâm, thả nhẹ bước chân tới gần nơi đó, rất nhanh tới đầu nguồn phát ra thanh âm.
"Đây là..."
Con ngươi Thẩm Lạc co rụt lại, vô thức nghiêng người một cái, ẩn núp sau một cây đại thụ.
Trong rừng rậm phía trước đứng đấy hai bóng người, chính là Bạch Tiêu Thiên và Đinh Hoa.
Hai người đứng cách xa nhau chừng năm sáu trượng, thân hình bất động. Giữa hai người, hai đạo kiếm ảnh màu đỏ dài mấy thước ở giữa không trung quấn lấy nhau, uốn cong với khí thế như Long Xà quay cuồng, phát ra thanh âm va chạm leng keng liên tiếp.
Rừng rậm chung quanh cây đổ nhánh đoạn, một đoàn bừa bộn, bị chém ra một mảng lớn đất trống. Những nơi hai đạo kiếm ảnh đi qua, bất luận là cây cối thô to, hay là núi đá trong rừng, đều bị chém thành hai đoạn. Chỗ đứt mang theo vết cháy đen, giống như từng bị lửa thiêu đốt qua.
"Phi kiếm!" Ánh mắt Thẩm Lạc sáng lên.
Mặc dù hai đạo kiếm ảnh màu đỏ này, so với phi kiếm của hai vị tiên sư ở Đông Lai huyện trong giấc mộng thì chậm hơn nhiều, nhưng luồng kiếm khí lăng lệ kia lại tương tự, tuyệt đối là phi kiếm không thể nghi ngờ.
Hai thanh phi kiếm được hồng quang bao khỏa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút hình dáng. Bản thể phi kiếm Bạch Tiêu Thiên tựa như là đồng tiền xâu chuỗi mà thành Đồng Tiền Kiếm, hình dạng kỳ lạ, tới lui đại khai đại hợp, thế như như bôn lôi thiểm điện.
Chỉ thấy một dải kiếm quang chớp động, chiêu thức Đồng Tiền Kiếm liên hoàn, ngưng kết thành một mảnh kiếm võng dày đặc, giam phi kiếm Đinh Hoa vào trong đó.
Phi kiếm Đinh Hoa chỉ là một thanh nhìn như kiếm gỗ phổ thông, cực kỳ nhẹ nhàng, lơ lửng không cố định. Mặc dù bị vây trong kiếm võng của Đồng Tiền Kiếm, lại thủ đến giọt nước không lọt, không hề rơi xuống hạ phong chút nào. Hơn nữa thỉnh thoảng còn giống như độc xà thổ tín phát động thế công, muốn xé rách kiếm võng, đáng tiếc đều bị ngăn cản trở về.
Dần dần, hồng quang trên kiếm gỗ Đinh Hoa dần dần bị áp chế, di động cũng không còn linh hoạt như lúc đầu.
Sắc mặt Đinh Hoa ngưng trọng, kiệt lực thôi động phi kiếm, như cũ khó mà vãn hồi thế yếu.
"Xem ra Bạch sư huynh vẫn nhỉnh hơn một bậc." Xa xa Thẩm Lạc thầm nghĩ, đi về phía trước gần chút, trốn ở sau một cây đại thụ khác.
Đây là lần đầu tiên có cơ hội ở khoảng cách gần như vậy xem người khu kiếm chiến đấu, cơ hội khó có được, hắn cũng không muốn bỏ lỡ.
"Đinh sư huynh, Thanh Đà Lê Mộc Kiếm của ngươi vừa mới luyện thành, tiếp tục đấu nữa, chỉ sợ sẽ bị tổn hại, hôm nay đến đây ngừng đi?" Bạch Tiêu Thiên ngăn chặn kiếm gỗ, nhưng không tiếp tục ép sát, ngược lại mở miệng kêu dừng.
Đinh Hoa nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, cũng không dừng tay, đột nhiên khẽ quát một tiếng, hai tay bấm ngón tay thành quyết, hình thành một kiếm chỉ, điểm vào hư không một cái.
Đầu ngón tay y bỗng loé lên hồng quang, trên hai gò má cũng nổi lên một tầng huyết quang quỷ dị.
Trong kiếm võng, hồng quang trên kiếm gỗ đại thịnh, phảng phất ăn một viên thuốc đại bổ, kiếm quang vốn dài vài thước đột nhiên tăng vọt gấp bội, hóa thành một thanh cự kiếm màu đỏ dài hơn một trượng, thế đại lực trầm lăng không bổ một phát.
"Xoẹt" một tiếng, Đồng Tiền Kiếm biến thành kiếm võng ngạnh sinh bị đánh ra một lỗ hổng.
Kiếm gỗ từ đó bắn ra, không dừng lại chút nào, "Vèo" một tiếng, hóa thành một đạo kiếm ảnh màu đỏ, bắn thẳng đến mặt Bạch Tiêu Thiên.
Sắc mặt Bạch Tiêu Thiên khẽ biến, lúc đấu kiếm mà bị phi kiếm đối phương cận thân chính là điều tối kỵ, gã vội vàng vẫy tay một cái.
Kiếm mang Đồng Tiền Kiếm cũng đại thịnh, vô cùng nhanh chóng bắn ngược về, trong chớp mắt đuổi kịp kiếm gỗ, thân kiếm khẽ quấn, lần nữa cuốn lấy kiếm gỗ.
Nhưng ngay lúc này, "Keng" một tiếng vang lớn, hồng quang trên kiếm gỗ bỗng nhiên vỡ vụn, huyễn hóa thành mười mấy đạo kiếm quang nhỏ bé, thay đổi phương hướng đánh vào trên Đồng Tiền Kiếm.
Chỉ nghe trong âm thanh "Khanh khanh khanh" liên tiếp giòn vang, Đồng Tiền Kiếm bị đánh bay ra ngoài, giữa không trung lăn lộn mấy vòng, tự thân tựa hồ cũng không bị trở ngại gì.
Đinh Hoa thấy cảnh này, nhướng mày, khẽ quát một tiếng, thôi động kiếm gỗ lần nữa giống như lưu tinh cản nguyệt mau chóng đuổi theo, định nhất cổ tác khí đánh tan đối phương.
Nhưng ngay lúc này, Đồng Tiền Kiếm quay cuồng bay múa bỗng nhiên ngừng lại, giữa trời lượn vòng khẽ quấn, lại đuổi sát theo kiếm gỗ.
Một cái vẩy này kỳ diệu tới đỉnh cao, vừa vặn chọn chỗ yếu nhất giữa kiếm gỗ.
"Tranh" một tiếng kiếm minh, kiếm quang đỏ hồng trên kiếm gỗ bị đánh tan hơn phân nửa, bị đánh bay ra mấy trượng.
Đinh Hoa biến sắc, liên tục thôi động pháp lực thể nội, mới giữ vững thân kiếm.
Trên mặt y âm tình bất định, lập tức đưa tay vẫy một cái, kiếm gỗ bay ngược về, rơi vào trong tay y, không tiếp tục tiến công nữa.
Bạch Tiêu Thiên thấy đối phương dừng tay, cũng thu lại Đồng Tiền Kiếm kia.
"Ngự kiếm chi thuật của Bạch sư đệ, Đinh mỗ lĩnh giáo, cáo từ!" Đinh Hoa chắp tay nói một tiếng, quay người rời đi.
Đi tới mấy bước, ánh mắt của y liếc qua một bên, nhìn thoáng qua chỗ Thẩm Lạc ẩn thân, hừ nhẹ một tiếng, nhưng bước chân không ngừng, rất nhanh biến mất nơi xa.
"Thẩm sư đệ, ra đi." Bạch Tiêu Thiên đưa mắt nhìn Đinh Hoa rời đi, xụ mặt mở miệng nói.
"Bạch sư huynh, lỗ tai các ngươi thật thông linh, xa như vậy cũng bị các ngươi nhận ra." Thẩm Lạc từ phía sau cây đằng xa đi ra, cười ha ha nói.
"Ta nói ngươi sao không ở trong phòng mình, lại chạy tới chỗ này?" Bạch Tiêu Thiên thấy Thẩm Lạc đi tới chỗ mình, cau mày hỏi.
"Tu luyện gặp phải vấn đề, vốn tính đi giải sầu một chút, không ngờ lại đυ.ng phải các ngươi tỷ thí ở chỗ này."
"Tiểu Hóa Dương Công ngươi lúc trước không phải vừa mới nhập môn, sao lại gặp vấn đề?" Bạch Tiêu Thiên có chút ngạc nhiên, đứng lên.
"Ngay cả huynh cũng cảm thấy, tu luyện Tiểu Hóa Dương Công, cho dù tư chất kém cũng sẽ không xảy ra vấn đề chứ?" Thẩm Lạc than nhẹ, lộ ra nụ cười khổ.
"Ai, ta không có ý này... Được rồi, theo sau núi giúp ta một chút đi." Bạch Tiêu Thiên nhìn ra tâm tình Thẩm Lạc không tốt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó nói.
Thẩm Lạc tự nhiên sẽ không cự tuyệt, liền gật đầu nhẹ.
Hai người sánh vai đi vào chỗ sâu trong rừng cây, xuyên qua một mảnh lùm cây thấp bé, đi tới một con đường nhỏ biến mất trong đám cỏ hoang.