Chương 176: Triều tranh lại nổi

Tháng bảy năm Hồng Vũ ba mươi mốt.

Yến Vương vương tử, trước tiên đi phúng bái Chu Nguyên Chương, tỏ vẻ cực kỳ bi thương, sau đó chính thức mang triều phục Quận vương, vào cung yết kiến thiên tử Chu Doãn Văn.

Chu Doãn Văn triệu kiến ba vị đường huynh đệ biểu hiện thật sự nhiệt tình, trái ngược với vẻ thật thà chất phác của Chu Cao Sí thì Chu Doãn Văn càng đơn thuần, đối với ba vị đường huynh đệ không hề có vẻ gì không vui cả.

Trong điện Văn Hoa, Chu Doãn Văn ban ngự yến, chỉ luận thân tình không luận chính sự, Tiêu Phàm cũng phụng chiếu ngồi lại.

Trong bữa tiệc ba người đối với Chu Doãn Văn hết sức kính cẩn nghe theo, nhiều lần tỏ vẻ Yến Vương thủ biên là phụng mệnh tiên đế, dốc lòng hết lực không dám buông lỏng. Còn rất trịnh trọng nói Yến vương nhất mạch đối với triều đình tuyệt đối trung thành, không có dị tâm, nhưng bị thiên hạ đồn đại cực kỳ đau lòng.

Ba người nói đến đây, không khỏi than thở khóc lóc, giống như Yến vương phải chịu uỷ khuất to lớn lắm.

Chu Doãn Văn nghe ba người đi kể khổ, mắt cũng hồng hồng, thậm chí còn rơi hai hàng nước mắt.

Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn ba người diễn trước mặt Chu Doãn Văn.

Xem ra ba người diễn vậy là do Chu Lệ sai phó, giả mù sa mưa diễn tuồng cho Chu Doãn Văn xem.

Còn Chu Doãn Văn... Gia hỏa có tin ba gia hoả này không chứ? Hắn không ngốc như vậy chứ?

- Trẫm đăng cơ đến nay mới chỉ hai tháng, tuổi trẻ đức cạn, việc trong triều chưa thông hiểu, may mắn được các hoàng thúc tương trợ ngày đêm thủ hộ biên cương, trấm rất an lòng. Đại Minh biên cương nghìn dặm, trẫm không giao cho hoàng tộc không lẽ lại giao cho những võ tướng không quen biết sao? Hoàng tộc huyết mạch tương thông, không tin tưởng thì còn tin được ai nữa đây? Kẻ gian dám làm nhục cốt nhục Thiên gia, hoài nghi bịa chuyện, Tiêu ai khanh.

Chu Doãn Văn lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi quát to.

Tiêu Phàm rùng mình, vội vàng đứng lên khom người nói:

- Có thần!

Chu Doãn Văn dần dần toát ra khí thế uy nghiêm của thiên tử.

- Trẫm lệnh ngươi phái hết Cẩm y vệ, điều tra dân gian, xem ai bịa đặt nói trẫm muốn tước phiên, bắt ngay vào ngục, nghiêm trị không tha.

Chu Doãn Văn hung tợn quát to.

- Thần... Tuân chỉ!

Chu Cao Sí ba huynh đệ nhìn nhau, phút chốc mê man không hiểu.

Hôm nay vốn là thăm dò thái độ của thiên tử đối với phiên vương, mà thiểu tử hình như cật lực kiên quyết ủng hộ chính sách phiên vương thì phải, không giống như lời đồn a.

Ba người vội cảm động đến rơi lệ, thay phụ thân tạ ơn, thể tuyệt không có hai lòng, đời đời thay thiên tử thủ Bắc Bình.

Chu Doãn Văn nghe vậy mặt rồng mừng rỡ, lập tức ban thưởng.

Yến tan, ba người cung kính quỳ lạy tạ ơn, sau đó khom người lui ra rời cung.

Tiêu Phàm vẫn ngồi ở lại, thấy ba người rời đi, ra dấu cho Viên Trưng đang thủ bên ngoài, Viên Trung thấy thế khẽ gật đầu, cùng mười mấy Cẩm y vệ rời cung.

Từ giờ trở đi, Chu Cao Sí ba huynh đệ đã bị Cẩm y vệ ngày đêm nghiêm mật giám thị, tuyệt không để họ rời kinh sư nửa bước.

Chu Doãn Văn đứng ở cửa điện, nhìn bóng dáng ba huynh đệ xa dần, cảm khái:

- Yến vương trung thành như thế, thực là người tốt... Trẫm thực am ủi, có hoàng thúc trung thành thay trẫm trấn thủ biên cảnh, cảm giác này giống như gió xuân thổi hoa nở ngập tràn...

Tiêu Phàm nghe không nổi nữa, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Chu Doãn Văn, nói:

- Bệ hạ... Bệ hạ...

- ... Như đất cằn lâu ngày gặp mưa rào, đất ướt, trẫm cũng ướt...

- Bệ hạ... Cắt, hết cảnh rồi!

Tiêu Phàm lớn tiếng nói.

Chu Doãn Văn rốt cục hoàn hồn:

- ... Ân? Làm sao vậy?

- Bệ hạ, bọn họ đã đi xa, phiền toái ngài thu hồi vẻ dối trá ấy đi, quá doạ người rồi.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ nói.

Chu Doãn Văn liền thay đổi vẻ mặt, hưng phấn cười:

- Thế nào? Tiêu thị độc thấy ta diễn thế nào?

Tiêu Phàm giơ ngón tay cái lên:

- Phái thực lực, đủ tiêu chuẩn ảnh đế!

(Khựa nó chia nghệ sĩ ra hai phái, phái thực lực và phái thần tượng)

Chu Doãn Văn giảo hoạt cười nói:

- Đừng nói các ngươi, vừa rồi chính trẫm còn tin cơ mà...

Tiêu Phàm do dự nói:

- Bệ hạ,... Đừng nói là người tin chuyện ma quỷ của ba người kia nhé?

Chu Doãn Văn bĩu môi:

- Trẫm tin cái rắm! Biên cảnh không chiến sự mà trong một năm Bắc Bình tự ý mở rộng lên đến mười lăm vạn binh mã, nói mình không hai lòng, coi trẫm là kẻ ngốc sao?

Tiêu Phàm nghiêm mặt nói:

- Bệ hạ, Yến Vương vì bịt miệng người trong thiên hạ nên không thể không để ba vương tử vào kinh. Tuyệt đối không thể thả ba người này về, Yến vương mới có thêm vài phần cố kỵ, triều đình có thêm thời gian chuẩn bị.

Chu Doãn Văn đồng ý gật đầu, nhưng lại có chút do dự:

- Nhưng... Hoàng tiên sinh và các đại thần sợ rằng không đồng ý. Tiêu thị độc, ngươi biết mà, Hoàng tiên sinh vẫn giáo dục ta làm đường đường chính chính, minh quân. Nếu giam ba vương tử chỉ sợ...

Tiêu Phàm nhíu mày:

- Bệ hạ, người là Đại Minh thiên tử, thiên hạ do người định đoạt, hậu quả thả ba người kia người hiểu hơn ta mà...

Chu Doãn Văn ngập ngừng, lúng ta lúng túng nói:

- Trẫm tuy là thiên tử nhưng Hoàng tiên sinh là đế sư, trong triều có nhiều đại thần như vậy, nếu trẫm khư khư cố chấp sao có thể phục chúng?

Tiêu Phàm lặng người nửa ngày, rồi hiu quạnh thở dài.

Chu Doãn Văn có chút áy náy nói:

- Tiêu thị độc... Thiên hạ lớn như vậy, Hoàng đế không thể một mình cai trị được, cần văn võ toàn triều trợ giúp, có đôi khi, thiên tử làm việc cũng thân bất do kỷ, làm Hoàng đế, cũng không có phong quang như người ta nghĩ, Hoàng đế cũng có lúc không thể không thoả hiệp...

Tiêu Phàm nhìn vào hắn, thật sâu nói:

- Xem ra Hoàng đế cũng có chỗ đáng đồng tình....

Chu Doãn Văn vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài:

- Đúng vậy, từ xưa đến nay Hoàng đế được xưng là quả nhân (người cô đơn), không phải không có đạo lý...

Tiêu Phàm thoải mái cười nói:

- Thôi, việc này để đến lúc nghị triều tính đi...

Chu Doãn Văn bất đắc dĩ gật đầu.

Vì thế Tiêu Phàm khom người cáo lui, lúc đi đến cửa điện, Tiêu Phàm đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói:

- Bệ ha...

- Sao vậy?

Tiêu Phàm vẻ mặt mê hoặc nói:

- Hoàng đế nếu là quả nhân, hậu cung ba nghìn mỹ nhân có phải là nên gọi quả phụ?

Chu Doãn Văn trầm mặc, lau mồ hôi: "......"

Ngày thứ hai, trên điện Văn Hoa là một trấn đấu khẩu.

Hoàng Trừng, Hoàng Quan, Bạo Chiêu, còn có Tiêu Phàm, Tề Thái mấy đại thần biết việc tước phiên tụ tập.

Chu Doãn Văn mới vừa thử tỏ vẻ muốn giữ ba vương tử Yến vương ở lại kinh liền bị phái Thanh Lưu kịch liệt phản đối.

- Khổng Tử nói: "Cẩu thả không chí đức, Chí Đạo không ngưng yên", quân tử lấy đức hạnh làm đầu, bệ hạ dùng trò thấp hèn như vậy, há minh quân nên làm? Thần tuyệt không dám gật đầu.

Hoàng Trừng kịch liệt nói.

Hoàng Quan đứng ra phụ họa nói:

- Bệ hạ nếu giam giữ vương tử, như vậy đã mất đạo nghĩa, chẳng khác gì cấp cho Yến vương một cái cớ, khác gì thúc giục Yến vương nhanh mưu phản đâu? Hai bên đều bất nghĩa, tương lai chiến sự thiên hạ sẽ theo ai? Thần cho rằng tuyệt không thể.

Chu Doãn Văn bị hai người làm bực mình không thôi, nhưung mà hai người đều là trọng thần, một người còn là đế sư, bực mình không phát tác được, Chu Doãn Văn vẻ mặt ngày càng không vui.

- Hai vị Hoàng tiên sinh, lời ấy sai rồi!

Tiêu Phàm rốt cuộc không nhịn được, tiến lên vài bước bác bỏ nói:

- Đạo nghĩa? Cái gì gọi là đạo nghĩa? Cứu tính mạng một người là tiểu nghĩa, cứu hàng nghìn hàng vạn sinh linh mới là đại nghĩa, giam vương tử tuy không phải đại dạo nhưng có thể cứu nghìn vạn người khỏi chiến loạn, xin hỏi hai vị cứu ba người cùng cứu nghìn vạn người, hai người lựa chọn thế nào?

Hoàng Tử sắc mặt tái mét, tiến tới âm trầm nói:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng giam vương tử có thể khiến Yến vương từ bỏ mưu đồ tạo phản sao? Vọng tưởng! Yến vương là bậc kiêu hùng, lòng dạ hổ lang, sao có thể buông tha? Làm thế chỉ khiến người trong thiên hạ cho rằng triều đình bất nghĩa bức Yến vương bất đắc dĩ tạo phản, Tiêu Phàm, đến đó ngươi gánh được hậu quả không?

Tiêu Phàm đối chọi gay gắt nói:

- Yến Vương chỉ có ba vương tử, đều ở kinh sư, triều đình chỉ cần tuyên bố ba vị quận vương nguyện thay phụ vương ở lại kinh thành thủ hiếu ba năm, hắn dám nói không sao? Yến vương không có hậu, thế gian kiêu hùng chẳng lẽ không có chỗ cố kỵ?

Hoàng Tử cả giận nói:

- Kiêu hùng là hạng người tuyệt tình tuyệt nghĩa, há lại cố ký tính mạng con trai?

Tiêu Phàm tức giận đến dậm chân:

- Sao lại không cố kỵ, con trai ngươi bị bắt cóc tống tiền ngươi có nóng không?

Trong điện mọi người đồng loạt hít hơi lạnh: "Tê —— "

Chu Doãn Văn sắc mặt cổ quái nói:

- Bắt... Bắt cóc tống tiền?

Hoàng Tử da mặt dco rút lại, sắc mặt càng ngày càng xanh:

- Tiêu Phàm, tiểu tử ngươi coi triều đình là gì? Thổ phỉ chiếm núi xưng vương sao? Trong mắt ngươi có quân thần đế vị không?

Tiêu Phàm tự biết nói lỡ, vội vàng cười gượng nói:

- Thật có lỗi, nói sai rồi, đồi cách nói đi, con trai ngươi bị bắt, ngươi sao có thể không cố kỵ? Đặc biệt là toàn bộ con nối dõi bị bắt, tương lai dù tạo phản thành công, ngươi lấy ai mà truyền ngôi chứ?

Chu Doãn Văn nhìn Hoàng Trừng nói:

- Hoàng tiên sinh, trẫm cảm thấy Tiêu ái khanh nói không phải không có lý...

Vừa dứt lời, Hoàng Trừng quỳ xuống, nức nở nói:

- Bệ hạ, điều này tuyệt không thể, Yến vương cử vương tử vào kinh, đó là thể hiện quan minh chính đại, bịt miệng thiên hạ. Nếu triều đình làm việc bất nghĩa thiên hạ ai còn nghe theo. Hai nước giao tranh còn không chém sứ giả nói gì huynh đệ cốt nhục với bệ hạ? Cựu thần tiến gian, mong bệ hạ thu hồi lệnh, thả ba vị quận vương về Bắc Bình, nếu bệ hạ không chịu, cựu thần... Cựu thần hôm này đập đầu chết tại đây, đỡ ngày sau bêu danh thiên cổ...

Tiêu Phàm hảo tâm nhắc nhở:

- Hoàng tiên sinh, chuyện ngươi cùng Tiên Tiên cô nương hương diễm đã được ghi tạc sử sạch, cho dù dập đầu chết chỉ sợ cũng không rửa sạch được đâu...

- Câm miệng! Gian tặc khi quốc khi quân, mọi chuyện đều là do ngươi!

Ngay sau đó, Hoàng Quan, Bạo Chiêu chúng nhân đều quỳ lạy nói:

- Thần tán thành Hoàng đại nhân nói...

Chu Doãn Văn thấy một nửa đại thần quỳ xuống phản đối, không khỏi có chút thất thố, lúng ta lúng túng nói:

- Hoàng tiên sinh, trẫm cảm thấy... Tiêu ái khanh nói không sai, tiên sinh có phải là...

Hoàng Tử thô bạo ngắt lời:

- Bệ hạ tuổi thượng ấu, sao nhận biết được đúng sai? Chẳng lẽ cả triều mấy trăm văn võ đại thần, chỉ có mình Tiêu Phàm hắn là người có kiến thức? Lời hắn nói đều là đúng, chúng ta đọc đủ sách thánh hiền mấy chục năm nay đều sai?

Chu Doãn Văn nhíu mày, lần đầu tiền trong đời, đối với vị đế sư ân cần dạy dỗ hắn từ b này sinh ra phản cảm, phản cảm hắn bất kính với hoàng quyền, và còn từ tính tình cũ kĩ cứng rắn.

Hít sâu một hơi, Chu Doãn Văn bất lực nhìn phía Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm sắc mặt dần trở nên khó coi, hắn không biết vì sao một đại thần dám biểu hiện cường thế như vậy trước mặt hoàng đế? Đơn giản chỉ là thân phận đế sư mà thôi, Chu Nguyên Chương còn tại vị, Hoàng trừng dám lớn lối vậy sao? Dám không khách khí chống đối hoàng đế vậy sao?

Tiêu Phàm ngẩng đầu, vừa lúc cùng Chu Doãn Văn bốn mắt nhìn nhau, hắn từ trong ánh mắt Chu Doãn Văn thấy được bất đắc dĩ và phẫn nộ.

Tiêu Phàm cũng cực kỳ bực mình, hắn không nói hai lời, quay đầu đi ra ngoài điện.

Chu Doãn Văn nóng nảy:

- Tiêu ái khanh, ngươi đi đâu vậy?

Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại nói:

- Về nhà cùng lão bà đi dạo, lão tử không hứng thú nói chuyện phiếm với mấy lão hỗn đản ngoan cố này.

Tiếng tới, người đã xa.

Trong điện trầm mặc một lần, tiếp theo liền bùng nổ.

- Quá quá phận tên kia mắng ai hỗn đản vậy? Hắn mới là thiên hạ đệ nhất đại hỗn đản.

"......"

"......"

Chu Doãn Văn nhìn đám quần thần căm phẫn, không biết sao trong lòng liền khó chịu.

- Câm miệng!

Chu Doãn Văn tức giận hét lớn.

Quần thần thấy Chu Doãn Văn luôn luôn tao nhã lại tức giận, toàn bộ thất thần.

Chu Doãn Văn nhìn vào Hoàng Trừng, cơn giận chưa tan hết, đột nhiên tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên hiền lành cười:

- Hoàng tiên sinh, có trọng trách này trẫm mãi chưa tìm được người phù hợp, không biết tiên sinh có nguyện phân ưu cho trẫm không?

Hoàng Trừng ưỡn ngực nói:

- Vì quân phân ưu là bổn phận thần tử, bệ hạ cứ việc phân phó, thần tuyệt không chối từ.

Chu Doãn Văn mặt mày hớn hở nói:

- Thật tốt quá, trẫm muốn phái một vị khâm sai đại thần bắc thượng trấn an phiên vương các nơi, chủ yếu là Yến vương, thuận tiện quan sát tình hình quân bị Bắc Bình cùng các tướng lĩnh dưới trướng, Hoàng tiên sinh có nguyện ý?

Tiêu Phàm sắc mặt tái mét ra Ngọ môn, nổi giận đùng đùng rời cung.

Hoàng Trừng... Tai hoạ này nhất định phải chỉnh chết hắn, nếu không mình và Chu Doãn Văn đều bị hại chết.

Trung nghĩa đầy mình thì sao? Đấy không phải cái cớ để hại mọi người! Tiêu Phàm hắn nhà còn có lão bà, tương lai còn có hài tử, tính mạng cả nhà không thể chôn vùi trong tay lão già này được.

Nhất định phải nhanh chóng chỉnh hắn, nếu không thì xong đời. Trong lịch sử Chu Doãn Văn đánh mất giang sơn chủ yếu do những ý nghĩ ngu xuẩn của Hoàng Trừng gây ra. Tiêu Phàm hắn không thể để lịch sử tái diễn.

Đi qua cầu Kim Thủy, ra Thừa Thiên môn, Tiêu Phàm không về nhà, mà là hướng Cẩm Y vệ Trấn Phủ Ti nha môn đi.

Vào nha môn, Tiêu Phàm còn chưa tới tiền đường, liền lớn tiếng phân phó nói:

- Người đâu mời Tào Thiên hộ tới gặp ta!

Không lâu sau, Tào Nghị vội vàng tới.

Vừa vào cửa Tào Nghị liền thấy Tiêu Phàm thần tình tái mét, Tào Nghị lắp bắp kinh hãi, vội hỏi:

- Đại nhân, người sao vậy? Ai đắc tội người?

Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngoại trừ Hoàng Trừng lão hỗn đản kia, còn có thể là ai?

Tào Nghị giật mình, tiếp theo cùng chung mối thù nói:

- Họ Hoàng kia lần trước bị đánh không đủ à? Đại nhân, có muốn chúng ta đi đánh hắn thêm trận nữa?

Tiêu Phàm lắc đầu:

- Đánh hắn một trận không giải quyết được vấn đề...

Tào Nghị nghĩ nghĩ, lộ ra âm ngoan, bàn tay hung hăng chặt xuống:

- Phái người gϊếŧ hắn?

Tiêu Phàm lắc đầu:

- Càng không được, toàn triều đều biết ta và Hoàng Trừng có oán, nếu hắn chết tất tính lên đầu ta, lúc đó thiên tử cũng khó bảo vệ ta...

Tào Nghị khổ não gãi gãi đầu, tiếp theo lại hưng phấn nói:

- Lại ném phân vào nhà hắn? Lần này ta sẽ ném toàn bộ phần vào nhà hắn, khiến Hoàng phủ thành bãi rác...

Tiêu Phàm đầu đầy hắc tuyến:

- Tào đại ca, không thể không dùng mấy biện pháp cấp thấp này được sao?

Tào Nghị nhìn hắn:

- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?

Tiêu Phàm trầm mặc nửa ngày, đột nhiên thở dài, nói:

- Nếu ngươi có thể xuyên việt thì tốt rồi, xuyên đến lúc trước khi Hoàng Trừng sinh ra, một quả lựu đạn ném vào ổ chăn cha mẹ Hoàng Trừng đang... Oanh một tiếng, thế gian bớt lo...

Tào Nghị trợn mắt há mồm: "......"