Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Chàng Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh
Thích sao? Anh không biết. Anh chỉ biết người này rõ ràng yếu đuối vô cùng, lại vẫn hết lần này đến lần khác bảo vệ anh. Anh chỉ biết người này có lúc nhát gan vô cùng, nhưng riêng đối với chuyện của  …
Xem Thêm

Chương 24
Đến ngày thứ năm, nhà Hứa Minh Ưu xuất hiện một vị khách không mời mà đến: Người lẽ ra đang ở nước ngoài, Tống Diệm.

Cũng không biết anh ta dùng cách nào mà dụ được đám phóng viên trước nhà rời đi hết cả, bởi vậy khi Hứa Minh Ưu nhìn thấy Tống Diệm một mình xuất hiện trước cửa, quả thật là có phần bất ngờ.

“Điện thoại của cậu tắt máy suốt.” Vừa vào cửa, Tống Diệm liền mở miệng.

Hứa Minh Ưu tiều tụy đi nhiều: “Xin lỗi... Bởi vì... bởi vì có quá nhiều cuộc gọi đến...”

Tống Diệm không đáp lời, cúi đầu rút di động trong túi ra, gọi một số điện thoại rồi chuyển cho cậu: “Hứa Minh Ưu, Trình Tư muốn nói chuyện với cậu.”

Hứa Minh Ưu đờ đẫn nhận điện thoại, qua một lúc mới nghe máy.

Hứa Minh Ưu: “A lô...”

Trình Tư: “Minh Ưu, là tôi.”

Giọng Trình Tư vang lên bên tai, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như bình thường, giống như đề tài họ đang thảo luận bây giờ không phải là đám tin đồn khiến người khác sứt đầu mẻ trán mà chỉ là chuyện đi đâu ăn, xem phim gì mà thôi.

Giọng Hứa Minh Ưu nghẹn lại: “Trình Tư, tôi...”

Cậu nên nói gì đây?

Xin lỗi trước hay giải thích về nụ hôn kia trước?

Trong lòng Hứa Minh Ưu rối như tơ vò, cậu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với Trình Tư.

Trình Tư: “Minh Ưu, xin lỗi.”

Hứa Minh Ưu ngẩn ra, vừa định mở miệng đã thấy Trình Tư nói tiếp: “Tôi không muốn kéo một người ngoại giới như cậu vào vụ lộn xộn này. Vốn tôi định tự mình trở về, nhưng lúc này quả thật tôi không thể rời đi được, chỉ có thể để Tống Diệm về xử lý thôi.”

Hứa Minh Ưu có phần khẩn trương: “Xin lỗi, tôi... Lâm Sênh...”

Đầu bên kia Trình Tư cười ra tiếng: “Đừng lo, Lâm Sênh không trách cậu đâu, cậu ta còn nói nhờ việc này mà tiết kiệm được tiền quảng bá cho album mới, tốt vô cùng. Nghe tôi, cậu đừng nghĩ lung tung, cứ làm theo sắp xếp của Tống Diệm. Còn về các chuyện khác... đợi tôi trở về.”

Hứa Minh Ưu chầm chậm gật đầu.

Cậu trả điện thoại lại cho Tống Diệm, Tống Diệm lại nói gì đó với Trình Tư, sau đó mới dập máy.

Hứa Minh Ưu nhìn Tống Diệm, không biết phải làm gì.

Tống Diệm thở dài một hơi: “Hứa Minh Ưu, tôi biết chuyện này có chút khó khăn nhưng hy vọng cậu tổ chức một cuộc họp báo.”

Anh ta dừng lại một chút, lại tiếp: “Hiện tại Lâm Sênh vẫn còn một số hợp đồng quảng cáo, yêu cầu đối với hình tượng của người đóng rất nghiêm khắc, bởi vậy tôi không thể không cẩn thận. Mà quan trọng nhất là, trong chuyện này cậu ta thật sự vô tội.”

Hứa Minh Ưu xấu hổ nhắm mắt lại.

Tống Diệm: “Cậu và Trình Tư... Chuyện của hai người đợi cậu ta trở về cả hai tự mình giải quyết. Còn về buổi họp báo, bất luận là Lâm Sênh hay Trình Tư đều không thể xuất hiện được. Mà sự việc này lại vô cùng khẩn cấp, bởi vậy thật xin lỗi, chỉ đành kéo một người ngoài như cậu vào mà thôi.”

Hứa Minh Ưu lắc đầu: “Thật xin lỗi đã mang đến nhiều rắc rối cho mọi người thế này. Anh cứ nói đi, tôi nhất định sẽ làm theo.”

Tống Diệm: “Trong buổi họp báo cậu cần phải nói rõ ràng người bên cạnh không phải Lâm Sênh. Chuyện cái vòng tay thì đơn giản, tôi sẽ bảo mấy người trợ lý của Lâm Sênh, nhân viên trang điểm gì gì đấy đều đeo vòng giống như thế, nói là Lâm Sênh cảm ơn những người bạn luôn ở bên giúp đỡ mình nên tặng mỗi người một chiếc, cũng giống như đồng phục của đội bóng rổ ấy mà. Còn về chuyện ‘động tác nhìn rất thân mật’ thì Hứa Minh Ưu, cậu nhớ kỹ, bức ảnh đó chỉ là do lệch góc mà thôi.”

Hứa Minh Ưu: “Nhưng mà...”

“Không nhưng mà gì cả”, Tống Diệm cao giọng: “Cậu là nhà nhϊếp ảnh, cậu có thể nhìn ra, bức ảnh đó là do dân chuyên nghiệp chụp. Còn về một loạt các bài bới móc rất bài bản sau đó, có lẽ đều đã có dự định sẵn cả rồi. Người trong ảnh rốt cuộc có phải Lâm Sênh không đều không quan trọng. Bọn họ nói là Lâm Sênh thì có thể tìm ra các loại ‘bằng chứng’ khiến người khác tin tưởng. Nói thật, bây giờ cho dù có bảo người bên cạnh là Trình Tư thì người ta cũng cho rằng Lâm Sênh tìm người thế mạng thôi, nhưng chúng ta chỉ có thể làm như thế. Tôi sẽ liệt kê tất cả các câu hỏi mà đám ký giả có thể nêu ra, ghi sẵn đáp án, đến lúc đó cậu chỉ cần làm theo là được.”

Tiếp theo, Tống Diệm lần lượt nêu ra các điểm cần chú ý trong buổi họp báo cho cậu: Phải thể hiện vẻ mặt như thế nào, dùng ngữ điệu ra sao, thậm chí trang điểm, ăn mặc như thế nào, toàn bộ đều vô cùng tỉ mỉ.

Hứa Minh Ưu nhất loạt ghi hết lại, nhưng tảng đá nặng ngàn cân trong lòng vẫn không hề nhẹ bớt.

~*~

Tin tức nhân vật chính của bức ảnh “nụ hôn trong xe hơi” muốn mở cuộc họp báo được truyền đi rất nhanh. Thật ra thì gần như ngay sau khi Tống Diệm trở về đã lập tức sắp xếp một loạt công việc, đương nhiên cũng bao gồm cả việc tung ra thông tin này.

Còn về bức ảnh đó, có quá nhiều cách giải thích và phán đoán.

Mọi người đã xem đủ hết các loại tư liệu, bây giờ yêu cầu bức thiết là để người trong cuộc đưa ra lời giải thích cho câu đố này.

~*~

Cuộc họp báo tổ chức vào ngày thứ ba sau khi Tống Diệm về nước.

Vì không tiện tự mình xuất hiện, Tống Diệm phái một người đưa Hứa Minh Ưu tới hiện trường, sắp xếp mọi chuyện.

Hứa Minh Ưu vừa xuất hiện, đám ký giả phóng viên đã đợi bên ngoài từ lâu đồng loạt giơ máy ảnh, chụp tách tách không ngừng. Hứa Minh Ưu hơi căng thẳng, chỉ dám khẽ ngẩng đầu liếc nhanh một cái.

Nói đến cũng buồn cười, trước đây không lâu, bản thân có lẽ cũng là một trong số đó.

Dựa theo sắp xếp ban đầu, trước tiên Hứa Minh Ưu sẽ giải thích đơn giản sự việc liên quan đến bức ảnh kia, sau đó là thời điểm các nhà báo, phóng viên đặt câu hỏi.

Nhưng cậu vừa ngồi xuống, dưới phòng đã có người lớn tiếng hỏi một câu: “Anh Hứa, người trong bức ảnh đó có phải là anh và Lâm Sênh không?”

Đám người bên dưới lập tức lao nhao, ánh đèn flash lóe lên không dứt, sáng đến nhức mắt. Bọn họ bàn tán xì xào, ánh mắt nhìn nhau có tò mò, có hoài nghi, cũng có ác ý.

Thời khắc vừa khó xử lại vừa nghiêm trọng này, Hứa Minh Ưu bỗng dưng thất thần.

Cậu nhớ đến Trình Tư.

Cậu đặt cái tên này trên đầu lưỡi nghiền ngẫm một lúc, cuối cùng nuốt vào bụng.

Cậu nhớ có lần ăn cơm. Lâm Sênh hóng hớt hỏi cậu và Trình Tư làm thế nào mà trở thành bạn bè được, vì cả hai nhìn chẳng liên quan gì đến nhau. Kết quả Trình Tư cười bảo bởi vì Hứa Minh Ưu khiến anh cảm thấy ấm áp, người như thế, ai cũng không nhịn được mà muốn tiến lại gần.

Thật ra Trình Tư sai rồi.

Anh không biết, bất kể là năm năm trước hay hiện tại, anh cũng giống như ánh mặt trời rực rỡ, trực tiếp tiến thẳng vào lòng, mang đến sự ấm áp và năng lượng cho cậu.

Anh mới là người khiến ai cũng muốn lại gần.

Được gặp anh, bản thân quả thật quá may mắn rồi.

Hứa Minh Ưu ngẩng đầu lên, từ tốn mà bình tĩnh cất tiếng: “Đúng thế, người trong ảnh đúng là tôi và Lâm Sênh.”

Thêm Bình Luận