Chương 18
Chớp mắt đã đến buổi biểu diễn của Lâm Sênh.
Buổi biểu diễn này được xem như bước khởi động cho việc tuyên truyền trước khi phát hành album mới, quy mô cũng không lớn lắm.
Dù vậy, chất lượng lại vô cùng cao.
Phần nhạc đệm được giao hẳn cho dàn nhạc đứng đầu toàn quốc, đến cả Lâm Sênh cũng luyện tập cật lực, đổ không ít mồ hôi công sức để chuẩn bị cho buổi biểu diễn này.
Nguyên văn lời Lâm Sênh thì là, thay vì gọi đây là buổi biểu diễn thì nên gọi là “quà cảm ơn”…
Cảm ơn bạn bè, người nhà và người hâm mộ đã luôn cổ vũ và giúp đỡ cậu.
Hứa Minh Ưu cầm chiếc vé Trình Tư cho mình, vào chỗ từ rất sớm.
Quả không hổ là vé VIP, nằm ở phòng quan sát trên tầng hai, đối diện thẳng với sân khấu, tầm nhìn cực kỳ tuyệt vời.
Nghe nói vé VIP như thế này rất hiếm, hơn nữa cũng không bán mà do chính Lâm Sênh tự mình sắp xếp. Nếu không phải là người cực kỳ thân quen thì còn chẳng lấy được vé VIP chứ đừng nói lại nằm ở vị trí đẹp nhất như thế này.
Hứa Minh Ưu cúi đầu kiểm tra và thiết lập thông số cho máy ảnh, trong lòng xuất hiện cảm giác rất phức tạp: “Quan hệ giữa Trình Tư và Lâm Sênh quả nhiên không phải tốt bình thường.”
Rất nhanh đã đến lúc buổi biểu diễn bắt đầu.
Lâm Sênh biểu diễn rất xuất sắc, không khí trên khán đài cũng rất hào hứng.
Vậy nhưng Hứa Minh Ưu lại cứ thất thần, chỉ chụp vài bức ảnh cho đủ số.
Buổi biểu diễn đã đi được nửa đường, đèn trên sân khấu tắt hết, chỉ còn một mình Lâm Sênh hát chay bài hát đã đưa tên tuổi cậu đến với người hâm mộ.
Khán giả vẫy gậy phản quang, tự động hòa cùng lời ca với Lâm Sênh.
Ngay lúc chuẩn bị vào điệp khúc, Lâm Sênh đột nhiên im lặng, hiện trường giống như chuông báo thức bị tắt, cũng trở nên tĩnh lặng.
Hứa Minh Ưu giật mình.
“Dinh, dinh, dinh.”
Không biết từ đâu vang lên ba tiếng piano, tiếp sau đó đèn trên sân khấu bật sáng…
Trên sân khấu rực ánh đèn, Trình Tư khoác một bộ tây trang đen đang ngồi trước đàn piano.
Tiếng hoan hô bên dưới vang dội, anh khẽ mỉm cười, đặt ngón trỏ lên môi, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng. Đợi đến khi cả hiện trường đều im lặng, anh mới cúi chào khán giả, sau đó quay người ngồi xuống.
Tay Trình Tư đặt trên phím đàn, mắt nhìn về phía Lâm Sênh;
Lâm Sênh nắm chặt mic, cũng nhìn về phía anh…
Cùng lúc đó, tiếng nhạc đệm vang lên lấp đầy không gian.
Khán giả gào thét điên cuồng, nhiệt tình đến độ mái vòm cũng như sắp vỡ tung.
Hơi thở của Hứa Minh Ưu hơi run rẩy. Dường như cậu đã mất hết năng lực suy xét, trong đầu chỉ có một âm thanh lặp đi lặp lại không ngừng gào to:
Trình Tư! Trình Tư! Trình Tư!
Đây là lần đầu tiên cậu xem Trình Tư biểu diễn trực tiếp.
Anh không hát.
Anh chỉ ngồi đó đánh đàn.
Nhưng chỉ cần như thế cũng đã đủ để phát ra ánh sáng chói lóa đến độ cậu không thể mở mắt ra được.
Đó chính là Trình Tư.
Cậu vốn luôn nghĩ tính cách mình đã lạnh nhạt đến độ không thể lạnh nhạt hơn được nữa rồi, ấy vậy mà chớp mắt vừa rồi, cậu cũng có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng…
Trái tim cậu nảy lên vì anh.
Bài hát vừa rồi đã kết thúc, hai người lại tiếp tục cùng biểu diễn thêm một bài.
Vẫn là Trình Tư đánh đàn, Lâm Sênh hát chính.
Tiếng hú hét của người hâm mộ liên tục đập vào màng nhĩ Hứa Minh Ưu, cậu bịt chặt miệng, ánh mắt một khắc cũng không rời sân khấu…
Trình Tư và Lâm Sênh, hai người phối hợp hoàn hảo không chê vào đâu được.
Cảm giác hòa hợp trọn vẹn, tựa như trên thế gian này chỉ còn lại hai người họ vậy.
Màn biểu diễn kinh điển đến vậy.
Nhẽ ra cậu nên cầm máy ảnh lên, chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ này.
Thế nhưng cậu lại sợ, cậu không dám nhìn.
Cậu ghen tỵ phát điên.
Những ý nghĩ mơ hồ đến độ chính cậu cũng không nói ra được đột nhiên tỏa sáng chói lóa tới mức không thể giấu đi đâu.
Chúng quay cuồng trong đầu cậu.
Gặm nhấm cậu.
Hành hạ cậu.
Trước nay cậu vẫn chưa từng nhận ra địa vị của Trình Tư trong trái tim mình.
Mãi cho đến khi bên cạnh anh cũng xuất hiện một người rực rỡ không kém.
Hai người bọn họ ở bên nhau trông thật…
Đẹp.
Hứa Minh Ưu chầm chậm khép mắt vào, lại mở bừng mắt ra.
Cậu cảm thấy bản thân thật nực cười.
Cạch, cửa phòng VIP bật mở.
Hứa Minh Ưu quay đầu nhìn.
Trình Tư đứng dựa vào cửa, thở hổn hển nhìn cậu, cười hỏi: “Nghe thấy tôi chào cậu không?”
Hứa Minh Ưu ngẩn ra nhìn anh, không động đậy, giống như đột nhiên không biết người trước mắt là ai vậy.
Trình Tư thu lại nụ cười, đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt thất vọng: “Nhanh như thế đã quên rồi sao? Là ba nốt Đồ, Rê, Mi cậu đánh mà.”
Hứa Minh Ưu lắc đầu.
Sau đó lại gật đầu: “Trình Tư, anh, anh và Lâm Sênh thật tuyệt.”
Khuôn mặt Trình Tư lại bừng sáng: “Cảm ơn.”
Dưới sân khấu, sau khi nghỉ một chút, Lâm Sênh lại tiếp tục xuất hiện.
Dựa theo danh sách bài hát phát lúc trước, ca khúc tiếp sau chắc là nằm trong album mới, dành tặng người hâm mộ thưởng thức trước.
Lâm Sênh: “Bài hát tiếp theo, là món quà gửi đến một người. Tôi tiến vào giới giải trí, thật ra là bởi vì người ấy.”
Người hâm mộ bên dưới thét lên.
Lâm Sênh: “Người này, lúc bình thường thì rất thông minh, nhưng tôi lại cảm thấy người đó ngu ngốc chết đi được. Hôm nay người đó tuyệt đối không biết bài hát này tôi gửi tặng mình đâu.”
Tiếng cười vang dội trên khán đài, có mấy người còn hét lên tên Trình Tư.
Hứa Minh Ưu len lén quay đầu sang bên cạnh nhìn Trình Tư, mặt đối phương lại chẳng có biểu cảm gì đặc biệt.
Lâm Sênh: “Năm nay tôi đã hai mươi tám tuổi, để hát được bài hát này tôi đã tốn mất…”
Lâm Sênh ngừng một chút, lại tiếp: “Tốn mất tám năm. Hóa ra đã lâu như thế rồi.”
Khán giả tại hiện trường đột nhiên im lặng.
Ánh đèn lại lần nữa tối đi.
Lâm Sênh bắt đầu cất giọng.
Là một bài hát tiếng Anh kinh điển, “The rose”.
Giọng cậu hơi run rẩy.
Có mấy giây, Hứa Minh Ưu cảm thấy hình như Lâm Sênh đang nghẹn ngào.
Tám năm.
Nghe đằng đẵng mà xa xôi.
Hứa Minh Ưu cảm thấy có lẽ bản thân vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được cảm giác dùng tám năm để hát một ca khúc.
Cậu hơi hối hận đã đến buổi biểu diễn này.
Cậu muốn rời đi.
Nhưng Trình Tư lại túm chặt lấy cậu.
Nhìn anh có hơi buồn bực, nói vẻ bất đắc dĩ: “Cậu đang nghĩ gì thế, Hứa Minh Ưu? Người cậu ta nói đến không phải tôi.”
Anh dừng lại một chút, lại tiếp: “Hứa Minh Ưu, cậu nghe đi, bài này hay lắm đấy.”
Hứa Minh Ưu nhìn về phía Lâm Sênh trên sân khấu: Ánh đèn lúc sáng lúc tối giao hòa trên khuôn mặt cậu, giữa không gian của bóng tối và ánh sáng, trông cậu ta thật dịu dàng và bình yên.
Trái tim nãy giờ vẫn không yên của Hứa Minh Ưu rốt cuộc cũng bình ổn lại.
Cậu không rõ là giọng hát của Lâm Sênh an ủi mình, hay lời giải thích của Trình Tư khiến cậu thả lỏng.
Điều duy nhất cậu có thể làm được là khẽ nói một câu: “Ừ, bài hát hay thật.”
Vào lúc bàn tay Trình Tư nắm chặt lấy tay cậu.