Chương 14
Dạo gần đây Trình Tư có phần buồn bực, anh cảm thấy Hứa Minh Ưu đang trốn mình.
Ví dụ lúc trước anh gửi tin nhắn, Hứa Minh Ưu đều trả lời rất nhanh, mà bây giờ, đến cả nửa ngày mới trả lời được một tin: vừa rồi bận; sạc pin điện thoại; không nhìn thấy; sóng điện thoại không tốt…
Hay lại giống như lần anh mời Hứa Minh Ưu đến phòng làm việc của mình ăn cơm, Hứa Minh Ưu lại trả lời: gần đây bận; sức khỏe không tốt; đồ ăn trong nhà còn nhiều quá, không ăn thật lãng phí; phải dạy phụ đạo cho con gái nhà hàng xóm…
Tóm lại, các loại lý do.
Trình Tư nghĩ đi nghĩ lại, nguyên nhân chỉ có thể là việc cậu ấy rơi nước mắt ngày hôm đó. Có lẽ cậu ấy cảm thấy ngượng, nhưng Trình Tư lại cảm thấy rất cảm động.
Người này khiến anh thấy vừa ấm áp vừa vui vẻ, anh không muốn chỉ vì chuyện này mà mất đi người bạn như cậu.
Mặt khác, Hứa Minh Ưu cũng rất phiền não.
Không biết dạo gần đây Trình Tư bị làm sao, cứ liên tục rủ cậu đi chơi hay đi ăn cơm, mấy lý do có thể dùng cậu đều đã dùng gần hết sạch rồi.
Hiện tại Hứa Minh Ưu còn chưa muốn gặp mặt anh ta.
Ngày hôm đó khóc đến mức như thế, lại bị anh ta ôm lấy, mãi cho đến giờ nhớ lại cậu vẫn còn ngượng chết đi được.
Nói trắng ra thì cũng chỉ tại da mặt cậu mỏng, hơn nữa bản thân cậu ngay từ đầu cũng không cách nào dùng tâm trạng bình thản để đối xử với anh ta.
Chính điều này khiến Hứa Minh Ưu thấy phiền não.
Bởi vậy, trốn được thì trốn thôi.
Nghĩ đến đây, Hứa Minh Ưu lại thở dài một hơi.
Di động đột nhiên kêu.
Cậu rút ra xem, quả nhiên là Trình Tư.
Hứa Minh Ưu mím môi nhấn từ chối, cùng lắm thì lát nữa bảo mình bận họp vậy.
Kết quả chẳng bao lâu sau, di động lại tiếp tục kêu.
Hứa Minh Ưu tiếp tục từ chối, Trình Tư bên kia lại gọi tiếp, rất có khí thế “cậu không nghe tôi không dừng”.
Mặc dù đã là buổi tối nhưng Hứa Minh Ưu vẫn đang ở tòa soạn, một loạt hành động này đã thu hút sự chú ý của nhóm đồng nghiệp: “Tiểu Hứa, điện thoại gọi đến sao không nghe đi?”
Hứa Minh Ưu lúng túng cười, cuối cùng đành phải nhận điện thoại: “A lô…”
Điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của Trình Tư: “Phóng viên Hứa, vừa rồi có phải đang bận không?”
Hứa Minh Ưu: “…À, ừ, vừa, vừa rồi bận họp.”
Trình Tư “ồ” một tiếng dài đầy ẩn ý, lại tiếp luôn: “Phóng viên danh tiếng, tôi có tin muốn báo.”
Hứa Minh Ưu nhất thời còn chưa kịp hiểu: “Hả?”
Trình Tư lại cười: “Ở chỗ tôi đang có tin về một ngôi sao, cậu có muốn nghe không?”
Hứa Minh Ưu: “…Tôi…”
Trình Tư ngắt lời cậu: “Nếu cậu muốn nghe thì lát nữa tới phòng làm việc của tôi đi. Tiện tay mang ít đồ ăn qua nhé, tôi nấu cơm rồi.”
Hứa Minh Ưu: “…”
Cậu nhịn không được, hỏi: “Đừng nói anh ở mãi trong phòng làm việc đến tận giờ vẫn chưa ăn cơm đấy nhé?”
Trình Tư: “Đúng thế. Bởi vậy tốt nhất là cậu đến nhanh đi, nếu đến muộn e là tôi đã đói đến độ chẳng còn sức mà kể gì nữa đâu.”
Nói xong ngắt điện thoại luôn.
Hứa Minh Ưu nhìn trừng trừng di động, sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: Tám giờ bốn mươi phút.
Cuối cùng, cậu vẫn đến phòng làm việc của Trình Tư.
Lúc đến nơi đã là hơn chín giờ tối, đèn trong phòng đều được bật sáng, nhìn rất rực rỡ. Trình Tư đang đứng dựa vào cửa cười hì hì đợi cậu.
Hứa Minh Ưu hơi mất tự nhiên, chỉ có thể cúi đầu cầm túi đồ ăn bước thẳng vào trong.
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Trình Tư, Hứa Minh Ưu cũng ngồi xuống ăn cùng với anh.
Không khí trên bàn ăn rõ ràng tốt hơn nhiều, hai người nói chuyện câu được câu mất…
Hứa Minh Ưu: “Sau này anh mua mấy món để sẵn đi, cứ thế này mãi không tốt đâu.”
Trình Tư: “Bình thường cũng có chuẩn bị đồ ăn, nhưng hôm nay vì Lâm Sênh cần gấp demo một bài hát, nhất định phải hoàn thành trong hai ngày, bận bù đầu nên quên hết cả. Ăn xong tôi còn phải tiếp tục làm, không thể trì hoãn được.”
Hứa Minh Ưu: “Hai người hình như… trước đây đều hợp tác rất tốt.”
Trình Tư gật đầu: “Ừ, đúng thế, về mặt cá nhân chúng tôi còn là bạn bè. Nói ra thì phòng làm việc này thành lập, một nửa lý do là vì cậu ta mà.”
Hứa Minh Ưu hơi sững ra.
Trình Tư tiếp tục nói: “Đúng rồi, tin tức nhắc đến với cậu trong điện thoại chính là tên đó ngày kia sẽ có hẹn ăn cơm với một đạo diễn nổi tiếng ở Trạch Viên, cậu có thể đến đó canh sẵn. Bọn họ hình như định hợp tác.”
Nói rồi dường như anh sực nhớ ra điều gì, lại bổ sung: “Có điều cậu ta không phải tôi, nội dung viết đừng tiêu cực quá.”
Nghe thấy lời này của anh, Hứa Minh Ưu đột nhiên tức giận, buồn bực nói:
“Tôi chỉ phụ trách chụp ảnh, nội dung bài báo không phải tôi viết. Nếu anh không tin tôi, vậy tôi không đi là được.”
Lời vừa nói xong, Trình Tư cũng cảm thấy không ổn, vội vàng giải thích: “Ý tôi không phải thế…”
Có điều không khí đã lạnh đi rồi.
Hai người cứ thế trầm mặc ăn nốt bữa cơm, Hứa Minh Ưu thu dọn bát đũa đem đi rửa.
Trình Tư cũng đứng ngay cửa phòng bếp, chẳng nói một lời cứ im lặng nhìn cậu, không biết đang nghĩ gì.
Hứa Minh Ưu dường như không mấy tập trung, rõ ràng chỉ là rửa mấy cái bát mà cũng làm nước văng tung tóe. Đợi được đến khi cậu rửa xong thì trên người đã dính ướt không ít.
Đang lúc cậu ngó nghiêng tìm xem trong bếp có gì lau tay được không thì Trình Tư lại bước đến nắm lấy tay cậu.
Hứa Minh Ưu giật mình nhìn anh.
Trình Tư cầm khăn tay, từng chút từng chút một nhẹ nhàng giúp cậu lau những giọt nước trên tay lẫn trên người.
Mặt Hứa Minh Ưu thoáng cái đỏ rực, cố giằng tay ra, hốt hoảng nói: “Không cần đâu, tôi tự làm được rồi.”
Trình Tư không lên tiếng, chẳng qua lực tay lại tăng thêm một phần.
Anh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn người trước mặt: “Hứa Minh Ưu, không biết tại sao nhưng tôi cứ có cảm giác cậu sợ tôi.”
Hứa Minh Ưu cứng đờ, không dám nhìn anh, chỉ nhỏ giọng đáp: “Không có, anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Trình Tư vẫn không chịu buông tay: “Hứa Minh Ưu, tôi xin lỗi về câu nói vừa rồi. Cậu đừng sợ tôi, cũng đừng trốn tôi.”
Giọng điệu của Trình Tư vô cùng nghiêm túc, nhưng Hứa Minh Ưu nghe vào lại thất thần.
Cậu đột nhiên nhớ lại khi còn nhỏ, có lần người nhà mua một chậu cá về, bên trong là mấy con đuôi quạt đỏ rất đẹp, cậu cứ say mê mà ngắm nhìn mãi. Mẹ Hứa thấy con thích liền để cậu mang vào phòng đặt trên giá sách nuôi.
Nhưng Hứa Minh Ưu lại lắc đầu.
Cậu không dám.
Cậu sợ có ngày mình vô tình làm đổ chậu cá, hoặc có thể nuôi không tốt mà khiến chúng chết cá. Những con vật đẹp đẽ như thế, cậu chỉ cần đứng xa ngắm nhìn là đã đủ rồi.
Từ trước đến nay cậu vẫn là một người nhát gan.
Cả cuộc đời này việc dũng cảm nhất cậu từng làm, có lẽ chính là lần kích động đem tặng bánh ga tô sinh nhật cho Trình Tư.
Nghĩ đến đây, Hứa Minh Ưu không nhịn được mà ngẩng đầu.
Người trước mắt này, cậu đã từng theo đuôi anh, đã từng phỏng vấn anh, họ từng cùng ăn cơm, cùng dạo công viên nói chuyện phiếm.
Anh từng hát cho cậu nghe, nhìn cậu rơi lệ.
Hóa ra không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa họ đã trở nên gần gũi đến vậy.
Nghĩ kỹ lại, vẫn thấy khó mà tưởng tượng nổi, thế nhưng đó lại là sự thật.
Trình Tư cũng giống như con cá đuôi quạt đỏ ấy.
Đến lúc cậu không nhịn nổi, lấy hết dũng khí tiến đến muốn sờ một cái thì lại bị chú cá phát hiện. Ấy thế nhưng chú cá đó chẳng những không trốn mất, ngược lại còn thân mật bơi tới gần…
Bất ngờ đến độ cậu cũng không đề phòng trước.
Tựa như một trận mưa rào bất chợt, xóa tan hàng rào phòng ngự vốn chưa bắt đầu xây của Hứa Minh Ưu.
Điều này khiến cậu bất an, không biết phải làm sao mới tốt.
Dù vậy, có câu nói thế nào ấy nhỉ…
Điều gì phải đến thì sẽ đến thôi.
Hứa Minh Ưu thầm thở dài một hơi, trong lòng không hiểu sao lại nhẹ nhõm đi nhiều.
Trình Tư chẳng biết gì, thấy người đối diện cứ mãi im lặng thì trở nên căng thẳng: “Hứa Minh Ưu, cậu…”
Hứa Minh Ưu lắc đầu: “Thật ra từ rất lâu về trước, tôi đã muốn nói một câu.”
Trình Tư: “Câu gì?”
“Trình Tư, được quen anh, thật vui.”
Khóe miệng Hứa Minh Ưu khẽ cong lên, cười đẹp đến độ khiến Trình Tư hoa mắt.