Đã hai ngày anh không thể liên lạc với cô. Tới nhà thì cô đã chính thức đóng cửa, Nhất Dương mịt mù quay trở về biệt thự riêng. Mặc cho quản lý mới báo cáo về hàng loạt lịch trình dày đặc phía sau, anh vẫn vô hồn không lấy một chút sức lực ngã xuống giường.
Điện thoại liên tục vang lên nhưng Nhất Dương vẫn chẳng thèm bắt máy. Đúng hơn là anh chẳng để ý tới nữa, đôi mắt chỉ nhìn thẳng lên trần nhà. Đến cái chớp mắt anh còn lười biếng...
Trợ lý anh ngồi bên cạnh xếp sắp đồ đạc đã vô cùng sốt ruột. Vì nếu không hoàn thành tốt nhiệm vụ thì anh ta sẽ bị sa thải bởi chủ tịch Lục mất.
- Nhất Dương, em có điện thoại kìa.
- Vâng, em biết rồi. Cảm ơn anh.
Ngồi dậy, Nhất Dương cầm lấy điện thoại. Nhìn số danh bạ của chủ tịch Lục, anh thở dài, chán nản bắt máy.
- Con nghe thưa chủ tịch.
"Đang buồn vì việc của Nhiên nhi sao?"
- Vâng, có thể cho con biết cô ấy đang ở đâu không ạ?
"Vô ích thôi, nghỉ ngơi đi. Lịch trình trong tuần này ta sẽ hủy hết cho con. Về Cẩm Nhiên, ta nghĩ khi nào con bé muốn về tự khắc sẽ về."
Nói rồi chủ tịch Lục tắt máy, Nhất Dương quang điện thoại lên giường. Anh mệt mỏi nhắm mắt lại nghĩ về cô. Nhớ cô đến phát điên lên được nhưng anh lại chẳng có cách nào để liên lạc.
- Cẩm Nhiên, em cứ như vậy mà rời xa anh sao?
Tại Pari, Cẩm Nhiên bước xuống phố trong trang phục bụi bặm. Sự thoải mái, năng động này thu hút ít nhiều sự chú ý của những con người qua đường. Hẹn gặp được Đại Võ Ngôn, Cẩm Nhiên bây giờ chỉ muốn có công việc. Có thể hoạt động thì dù trí óc hay tay chân cô cũng không ngại. Miễn thời gian nhàm chán của cô có thể bị gϊếŧ đi.
- Hi, rất vui gặp lại anh.
- Chào cô, chúng ta cùng đi tới điểm hẹn với ông bà chủ chứ?
- À vâng.
Cả hai mau chóng bắt taxi. Trên xe, Cẩm Nhiên có chút ái ngại nhìn Võ Ngôn, dẫu sao cũng mới quen biết, cô lại nhờ vả nhũng việc như này.
- Thật sự là phiền anh quá.
- Không sao, cùng xứ mà. Thấy cô vất vả cũng không đành lòng không cứu giúp.
- Cảm ơn anh.
- Cô có kiến thức về kinh doanh chứ?
- À vâng, tôi có một chút...
- Vậy được rồi.
Tới một công ty lớn nằm phía trung tâm thành phố. Cẩm Nhiên không khỏi tròn mắt vì sự to lớn và hoành tráng của nó. Võ Ngôn đi trước, cô lại theo sau. Đứng trước một cánh cửa vô cùng tinh xảo, mọi họa tiết trên cửa phải gọi là đẹp đến mức khó tin được.
Võ Ngôn gõ cửa vài cái rồi mở cửa bước vào. Trong phòng, tại nơi sofa tiếp khách, cặp vợ chồng tầm tuổi trung niên đang ngồi bàn bạc gì đấy, xem ra là rất vui vẻ. Vừa thấy Võ Ngôn đã cười hiền rồi nhìn ra sau anh.
- Đây là?
- Dạ là người mà tôi nói với ông bà chủ đấy ạ.
- À tôi biết rồi, cậu có thể ra ngoài.
Cẩm Nhiên cúi người chào hai ông bà. Nhan sắc của hai người này thật sự rất tuyệt. Đội tuổi đã tầm hơn 45 nhưng da dẻ cả hai đều rất đẹp. Người phụ nữ kia vừa có nét sang trọng, kiêu căng nhưng lại ẩn hiện sự dịu dàng và tinh tế. Người đàn ông lại vô cùng xuất chúng, vóc dáng cao to cùng khuôn mặt nam tính có chút nghiêm khắc. Chỉ là Cẩm Nhiên có cảm giác như đã gặp hai ông bà này ở đâu đó rồi thì phải.
- Sao vậy? Con ngồi đi!
Người phụ nữ cười nhẹ nhúp một ngụm trà ra nhã ý mời cô ngồi. Cẩm Nhiên nhẹ nhàng ngồi xuống ghế không quên lời chào hỏi.
- Con chào ông bà chủ, đây là hồ sơ của con ạ.
- Được, một lát ta sẽ xem. Con tên là gì?
- Dạ là Lục Cẩm Nhiên.
- Cái tên hay thật đấy. Tụi ta đang cần người kiểm kê mọi danh sách số liệu của công ty. Con biết chứ?
- Cái đó con từng được anh trai dạy qua...nhưng con không đi sâu lắm...
- Không sao, ta sẽ chỉ dạy cho con. Ta thật sự rất thích làm việc cùng những người đồng hương. Ta muốn giúp đỡ con.
- Như vậy thì tuyệt quá, cảm ơn hai người rất nhiều ạ.
Cả hai ông bà cười hiền rồi nhúp một ngụm trà. Cẩm Nhiên vui vẻ khi nhận được công việc, khuôn mặt cô tựa hồ quên hết tất cả mọi thứ vậy.