Chương 1: Ngày Thủy Nghịch đầu tiên đã bị làm

Ánh bình minh xuất hiện.

Đồng hồ sinh học luôn tốt đánh thức Cảnh Nhữ Nhi đúng giờ vào lúc bảy giờ sáng.

Cô mở mắt ra, ngơ ngác một lúc, vừa định đứng dậy thì phát hiện mình đã bị anh ôm chặt từ phía sau.

Ah. . . .

Đó là Kỳ Tự.

Vậy là mới nhớ ra hôm qua sau khi phim mới đóng máy, cô nhận được điện thoại của queen gọi đến, cần phải đưa Kỳ Tự an toàn về tới khách sạn nghỉ ngơi.

Sau đó thì. . . . .

Toàn thân đau nhức, cô vùng thoát khỏi vòng tay của người phía sau, đặt tay lên chiếc giường mềm mại, nhìn một đống quần áo bừa bộn trên sàn, trong đó còn rải rác mấy chiếc bαo ©αo sυ đã qua sử dụng.

Cảnh Nhữ Nhi không khỏi bật khóc, sao Thủy nghịch hành quá mạnh mẽ, vừa bước vào tháng Chín, đã giáng cho cô một đòn quyết định. Nghĩ đến vẻ mặt queen khi nói rằng " Đối với bất cứ thứ gì đều lạnh nhạt, làm ơn đừng có làm phiền khi tôi đang làm việc", cô lập tức nhăn mặt, cảm thấy lần này nhất định là tai vạ khó tránh.

*Hoặc cứ như thế này, đừng tìm cô ấy nữa, mày đã mất cô ấy......" Đương lúc thất thần nghĩ ngợi, tiếng chuông điện thoại bên kia bắt đầu vang lên.

Vậy là Cảnh Nhi ngay lập tức cảm thấy một bàn tay to vòng quanh eo cô, cố gắng tìm ra nguồn gốc của âm thanh.

"Ồn ào quá!" Giọng nói của người đàn ông hơi khàn khàn bởi vì vừa mới tỉnh dậy, vừa nhận cuộc gọi, anh ta lập tức hét vào mặt đối phương và ném điện thoại đi.

“A!” Cảnh Như Nhi kêu lên một tiếng, nhanh chóng bị đôi chân dài của người đàn ông áp chế, cô cúi xuống cùng anh ta ngã xuống giường.

“Ngậm miệng, ngủ đi!” Mệnh lệnh hung hãn không chút khách khí.

Đêm qua anh cũng làm như vậy, nắm lấy cổ tay cô đi vào phòng, không nói một lời cởi bỏ quần áo của cô, sau đó dùng giọng điệu tương tự với cô.

"Tự làm ướt mình đi."

Giọng điệu mang theo men say, bực bội, mất kiên nhẫn.

Giọng điệu của Kỳ Tự.

"Kỳ Tự..." Được người đàn ông ôm chặt trong vòng tay, Cảnh Nhữ Nhi vẫy cánh tay và bàn tay nhỏ bé của mình, vùng vẫy mạnh mẽ.

So với vẻ mặt “nợ ta tám triệu” của queen, cô vẫn lựa chọn chịu đựng cơn tức giận của người này…

"Hửm...?" Bị Kỳ Tự, người được mệnh danh là nam thần tuyệt đối của quốc gia, hiền lành và tốt bụng, thở hắt ra bằng mũi, mái tóc rối bù, lông mày nhíu chặt, trọng giọng điệu mang âm thanh không vui "đừng chọc vào tôi".

"Cái, cái này, hôm nay tôi phải bắt chuyến bay buổi trưa về." Cảnh Nhữ Nhi hạ giọng, há mồm rồi ngậm lại, căng thẳng thần kinh mới nói ra câu này.

"Ừm..." Lần này là sự bối rối trước khi chìm vào giấc ngủ.

Cánh tay đặt trên thắt lưng đột nhiên nặng trĩu, người đàn ông thả lỏng và ngủ thϊếp đi.

"A..." Cảnh Nhữ Nhi thở dài.

Xong rồi.

"Tôi phải nhắc bao nhiêu lần thì ghi nhớ đây? Nếu không bắt kịp máy bay thì hai người cứ bơi dọc sông trở về đi!"

Ở phía bên kia của cuộc trò chuyện là queen đang giận dữ, cách ngàn dặm xa xôi cũng không chịu đừng nổi nộ phí bừng bừng đang không ngừng phát ra.

"Tôi, chúng ta đã đến sân bay, có thể sớm lên máy bay..." Cảnh Nhữ Nhi nhìn điện thoại, cúi đầu thấp giọng giải thích.

“Tốt nhất cô nên cầu nguyện để không bị lỡ chuyến bay!” Queen nói xong cúp điện thoại.

"Alo? Alo..." Cảnh Nhữ Nhi bực bội đặt điện thoại xuống, giao diện điện thoại trở về màn hình chính. Bên trên là Melody màu hồng với nửa cơ thể duỗi ra.

"Sao vậy?" Kỳ Tự, người đang đeo kính râm, đeo mặt nạ và đội mũ bóng chày lộn ngược, đột nhiên cảm thấy tốt bụng hỏi trợ lý đã xảy ra chuyện gì.

"Không, không..." Cảnh Như Nhi vừa ngẩng đầu liếc nhìn đối phương, sau đó lập tức nhắm mắt ngủ.